• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phượng Cẩn Mai bước vào, phía sau là những tì nữ hầu cạnh, nàng cung kính nói: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng."
Âu Dương Kỳ Thiên chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Nhất Tiểu Yến thầm đổ mồ hôi hột, trong lòng không ngừng lo sợ.

Tiêu rồi tiêu rồi, hôm trước Hoàng hậu vừa cảnh cáo nàng tránh xa Hoàng thượng ra, hôm nay lại thấy nàng ngồi dùng thiện với người.

Mặc dù khuôn mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng có lẽ đã đem nàng xé ra cả trăm mảnh.
Phượng Cẩn Mai nhẹ nhàng đánh mắt sang nhìn Nhất Tiểu Yến, đôi mắt đen láy chớp nhẹ rồi quay đi.

Nhất Tiểu Yến hơi nhíu mày, ánh mắt này của Hoàng hậu nương nương thật khó đoán, người không hề biểu lộ một chút hỉ nộ ái ố nào ra ngoài, đôi mắt người cứ như một mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng vậy, thật khiến cho người khác không thể đoán được tâm tình của người.


Bầu không khí đột nhiên im ắng đến ngạt thở, Bạch Tử Dạ cười gượng mở lời: "Hoàng hậu nương nương, người cũng ngồi xuống đi."
Phượng Cẩn Mai nghe vậy mỉm cười: "Đa tạ nhị hoàng tử."
Cung nữ thân cận phía sau giúp người vén phượng bào, Phượng Cẩn Mai nhẹ nhàng ngồi xuống, dáng người mềm mại như liễu trong gió, từng cử chỉ đều toát ra khí chất cao quý.

Nhất Tiểu Yến bỗng thấy tự ti, đứng trước một mỹ nhân như vậy khiến nàng cảm thấy bản thân thật tầm thường, vốn dĩ hai người không cùng một đẳng cấp với nhau.

Nhất Tiểu Yến rất biết điều nói: "Nô tỳ to gan dám ngồi ngang hàng dùng thiện chung với Hoàng thượng và Nhị hoàng tử, là nô tỳ không biết phép tắc, xin phép được ra ngoài lĩnh trượng."
Nàng vừa dứt lời, Bạch Tử Dạ đã vội vàng bênh vực: "Hoàng hậu nương nương, cung nữ này là do đích thân bổn vương gọi tới hầu thiện, cũng đã được sự cho phép của Hoàng thượng nên bổn vương cả gan để nàng ta ngồi ngang hàng, đều là do ý của bổn vương, mong nương nương không trách tội nàng ấy."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền xua tay: "Không không không! Đều là do nô tỳ to gan, không biết quy củ trên dưới."
Nhất Tiểu Yến trong lòng thầm rơi lệ, Bạch huynh huynh làm ơn hãy cứ để ta rời đi đi, nếu ta còn ở đây một khắc nào nữa sợ rằng con tim bé nhỏ này sẽ bị áp lực tới mức ngừng đập mất.

Bạch Tử Dạ nhíu mày: "Đều là do bổn vương, nàng ta chỉ là nghe theo lệnh mà thôi."
Nhất Tiểu trong lòng thầm kêu khổ, vội vàng đứng dậy nói: "Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ sai, nếu nô tỳ quả quyết không nhận lệnh thì đã không như vậy rồi, nô tỳ tình nguyện ra lĩnh phạt."
Âu Dương Kỳ Thiên nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng: "Ngồi xuống."
Bạch Tử Dạ thấy vậy liền im lặng, Nhất Tiểu Yến cũng rất biết điều mà ngồi xuống.
Âu Dương Kỳ Thiên chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Đều là ý của trẫm."
Phượng Cẩn Mai nghe vậy cung kính nói: "Nếu đây là ý chỉ của Hoàng thượng, thần thiếp liền tuân theo." Nói rồi lại nhìn về phía Nhất Tiểu Yến, nàng không ngờ Hoàng thượng lại coi trọng cung nữ này như vậy.

---
Bữa cơm diễn ra yên bình tới mức không thể yên bình hơn khiến Nhất Tiểu Yến cứ thấp thỏm không yên cả buổi.

Phượng Cẩn Mai sau khi dùng thiện xong thì rời đi.


Người đi rồi, Nhất Tiểu Yến vẫn còn mắt chữ O mồm chữ A.

Sự yên bình này, thật giống sự yên bình trước giông bão...
Nhìn Nhất Tiểu Yến hồn phách lên mây, Bạch Tử Dạ không khỏi cảm thấy có lỗi, phen này thât sự đã dọa nàng ấy sợ rồi sao?
---
Bốn ngày trôi qua, Nhất Tiểu Yến vẫn yên yên bình bình ở trong cung Cảnh Nhân, không hề có chút rắc rối nào xảy đến.

Kì lạ.

Quá kì lạ luôn ấy chứ!
Hoàng hậu nương nương lại có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng vậy sao?
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Lý Hạ Vân thấy Nhất Tiểu Yến từ sau khi từ chỗ Nhị hoàng tử và Hoàng thượng trở về cứ một bộ thấp thỏm lo lắng, cả người cảnh giác cao độ tới mức Lý Hạ Vân cũng không dám lại gần.

"Nhất Tiểu Yến, rốt cuộc là ngươi có chuyện gì vậy?"
Nhất Tiểu Yến thở dài một hơi, thuật lại toàn bộ sự việc hôm đó cho cô nàng nghe.


"...có phải rất kì lạ không? Hoàng hậu nương nương lại có thể bỏ qua cho ta như vậy sao? Ta còn nghĩ người sẽ sai thuộc hạ ám sát ta, hạ độc ta, bắt cóc ta nữa chứ?? Vậy mà đã bốn ngày trôi qua rồi mà không thấy gì cả.

Lý Hạ Vân, ngươi nói xem có phải rất kì lạ không?"
Lý Hạ Vân nghe vậy liền chớp mắt: "Có gì kì lạ sao? Hoàng hậu nương nương trước giờ vẫn như vậy mà? Kể cả ngươi có hạ thuốc rồi leo lên giường Hoàng đế, người cũng sẽ nhắm mắt cho qua mà thôi."
Nhất Tiểu Yến hóa đá.

Gì cơ? Kể cả có hạ thuốc rồi leo lên giường tên Hoàng đế ấu trĩ đó ta cũng sẽ không bị Hoàng hậu "xử" sao?
Lý Hạ Vân thở dài một hơi: "Hoàng hậu thật sự rất rộng lượng và nhân hậu nha, có lẽ vì là người đứng đầu lục cung chăng?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK