• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Bạch Tử Dạ dạo gần đây thường xuyên đến thăm Nhất Tiểu Yến, còn đem rất nhiều đồ ngon đến cho nàng.

Nhất Tiểu Yến rất không khách sáo nhận lấy, còn vui vẻ chia cho Lý Hạ Vân một nửa.

"Những ngày tháng trong cung thật buồn chán." Nhất Tiểu Yến cắn một ngụm táo, nói.

Nàng cứ nghĩ trong hoàng cung phải ghê gớm lắm, ai ngờ hậu cung thì gió yên biển lặng, tranh đấu giành giật quyền lực thì chẳng thấy.

Nàng cứ nghĩ ở đây sẽ giống trong phim cung đấu cơ, ai mà ngờ lại có thể bình yên tới mức độ này.

"Nàng thấy chán sao?" Bạch Tử Dạ một bên hỏi.

Nhất Tiểu Yến tiếp tục than thở: "Hoàng huynh ngươi trị nước cũng quá tài giỏi đi? Hoàng cung lại có thể bình yên như vậy?"
Bạch Tử Dạ nghe thế liền thấy khó hiểu: "Bình yên như vậy không phải rất tốt sao?"
Nhất Tiểu Yến lại cắn môt ngụm táo nữa, lầm bầm: "Thì bình yên quá sẽ khiến con người ta cảm thấy buồn chán đó.

Trước lúc vào cung ta còn rất hào hứng, cứ nghĩ ở trong cung sẽ có rất nhiều chuyện vui vẻ."
"Ví dụ như là?"

"Ví dụ như là ám sát hoàng thân quốc thích, hậu cung hạ độc tàn sát lẫn nhau, sự thù địch của nước láng giềng và chiến tranh sẽ nổ ra không sớm thì muộn, và còn..." Nhất Tiểu Yến nói rất tự nhiên.
Bạch Tử Dạ càng nghe càng sợ hãi, tay cầm quạt run run.

Nhất Tiểu Yến nàng ấy sao lại có thể có những suy nghĩ đáng sợ như vậy? Mọi người đều chỉ mong yên bình sống qua ngày.

Nàng ấy lại thấy như vậy là rất chán, còn muốn xem hạ độc, ám sát,..?
---
"Nàng ấy đã nói như vậy?" Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày.
"Đúng vậy thưa Hoàng huynh, hoàng đệ thật sự lo lắng cho tâm lí của nàng ấy." Bạch Tử Dạ không khỏi đổ mồ hôi hột.

Hắn còn định gán ghép Nhất Tiểu Yến cùng Âu Dương Kỳ Thiên, không ngờ quen biết lâu như vậy, hắn giờ mới phát hiện ra sở thích kì quặc của nàng ấy.

Nếu trở thành Hoàng hậu, tưởng tượng nếu một ngày nào đó nàng ấy buồn chán, sẽ đem thích khách đi ám sát Hoàng thân quốc thích, thuê sát thủ giết sạch cả hậu cung thì sao?
Lại nói.

Hoàng thân quốc thích không phải có cả hắn ta sao?????
Nếu để Nhất Tiểu Yến lên ngôi Hoàng hậu, hắn sợ bản thân sẽ tổn thọ mất.

Âu Dương Kỳ Thiên phất bào đứng dậy đi về phía cửa chính.

Bạch Tử Dạ cũng vội đứng lên: "Hoàng huynh, huynh đi đâu vậy?"
Âu Dương Kỳ Thiên không quay đầu, đáp: "Tới cung Cảnh Nhân."
Bạch Tử Dạ sấm chớp đùng đùng trên đầu, vội vàng chạy ra đứng chắn trước mặt Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng huynh, huynh đi bây giờ sao? Huynh đường đường là Đông Vương Hoàng, lại có thể giữa ban ngày ban mặt công khai đi tìm một tỳ nữ?? Nếu mọi người nhìn thấy, há chẳng phải huynh trở thành trò cười rồi sao?"
Âu Dương Kỳ Thiên đến mày cũng không nhíu một cái, tránh sang một bên đi thẳng, hiển nhiên là không hề quan tâm tới việc người khác nghĩ gì.

Bạch Tử Dạ thấy Âu Dương Kỳ Thiên nhất mực đi tìm Nhất Tiểu Yến liền lao đến ôm chân hắn.

"Hoàng huynh, còn bao nhiêu công văn cần xử lí, huynh cứ vậy mà đi hay sao??"
Nhã công công đứng đằng sau không khỏi khó hiểu, Nhị hoàng tử bình thường đâu để ý đến việc nước, nay lại lo Hoàng thượng không xử lí xong công văn là sao?
Bạch Tử Dạ càng ôm càng chặt, bộ mặt cực kì đáng thương: "Hoàng huynh là vua một nước, có cả hậu cung toàn mỹ nữ, sao lại đi tìm một cung nữ nhỏ bé như Nhất Tiểu Yến chứ?"
Âu Dương Kỳ Thiên nghe đến đây liền trầm ngâm, chính hắn cũng không hiểu nổi vì sao bản thân lại để ý nàng ấy trong khi xung quanh có nhiều mỹ nhân như vậy.

Âu Dương Kỳ Thiên nhớ tới khuôn mặt Nhất Tiểu Yến, trong lòng liền trở nên vui vẻ.


Thích một người còn cần lí do sao?
---
Nhất Tiểu Yến đang vui vui vẻ vẻ đút đồ ăn cho Phong Thần.

Phong Thần cũng rất vui vẻ ăn đồ ăn do nàng đút.

Lâu lắm Phong Thần mới tới thăm nàng, nàng thật sự rất vui.

Nhưng để tên Hoàng đế ấu trĩ đó biết được, nàng sẽ đầu lìa khỏi cổ mất thôi, sợ rằng Phong Thần cũng không thể thoát được.

Mong rằng Bạch huynh có thể canh chừng hắn.

Nhất Tiểu Yến nhìn Phong Thần ăn rất vui vẻ, tâm trạng cũng tốt cực kì, lấy một miếng bánh hoa quế rồi đưa lên: "Phong Thần, nói a đi."
Vừa dứt lời, cửa phòng bật mở.

Nàng quay phắt ra cửa, bắt gặp ngay khuôn mặt đen như đít nồi của Âu Dương Kỳ Thiên, lại đánh mắt ra phía sau, Bạch Tử Dạ đang gãi gãi đầu, một bộ bất lực nhìn nàng.

Âu Dương Kỳ Thiên nhìn nam nhân xiêm y màu đỏ rực ngồi đối diện nàng, trong lòng không khỏi khó chịu.

Bầu không khí bỗng trở nên lạnh ngắt.

Bạch Tử Dạ thấy cả người Nhất Tiểu Yến cứng đờ, vội vàng giải vây: "Hoàng huynh, hiểu lầm rồi."
Âu Dương Kỳ Thiên mắt phượng b ắn ra sát khí, quay sang hỏi: "Hiểu lầm?"

Bạch Tử Dạ vội lao về phía Nhất Tiểu Yến, kéo quăng cánh tay của nàng xuống rồi cười haha: "Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi."
Nhất Tiểu Yến bỗng câm như hến, dưới sát khí bức người kia của Âu Dương Kỳ Thiên, nàng chỉ có thể nặng nề nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi hột.

Cảnh này thật giống vợ ngoại tình bị chồng bắt tại trận.

Ấy!
Nhất Tiểu Yến bỗng dưng chớp mắt một cái.
Nàng với hắn có phải đang hẹn hò hay đã là vợ chồng đâu mà phải sợ, với lại nàng với Phong Thần hoàn toàn trong sáng.

"Nhất Tiểu Yến!"
Giọng nói lãnh đạm thường ngày của Âu Dương Kỳ Thiên bỗng dưng biến mất, thay vào đó là một giọng nói cực kì cực kì tức giận.

Nhất Tiểu Yến vừa nghe thấy hắn gọi tên mình liền quỳ sụp xuống, hô to: "Có nô tỳ!"
"Chuyện này là sao?"
Nhất Tiểu Yến ậm ờ, mắt đảo quanh: "Là..."
Phong Thần bỗng dưng đứng chắn trước mặt Nhất Tiểu Yến, đôi mắt hoa đào lạnh lùng nhìn Âu Dương Kỳ Thiên.

"Tránh xa nàng ấy ra.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK