• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 20: tôi chẳng qua chỉ là lữ khách

Sở Dịch điều tra được cô làm việc ở một nhà hàng Nhật trên phố X cho nên hắn đã đến đó, chờ cô tan làm.

– Giai Giai tạm biệt nhé !

Hơn 11 giờ khuya Nhược Giai mới cùng một số đồng nghiệp khác tan làm.

Bọn họ có người anh chị đến đón, có người được bạn trai đến đón, có người bắt taxi về. Còn cô, cô đạp xe đạp về một mình giữa đêm khuya.

Sở Dịch vừa nhìn thấy cô đi ra thì đã mở cửa xe bước xuống, đi về phía cô.

– ông chủ, sao ngài lại biết tôi ở đây ?

Câu hỏi của cô có phải quá thừa thãi không.

Hắn là ai, chỉ cần người hắn muốn tìm cho dù là đào đất chui xuống hắn cũng có thể đào đất moi lên cho bằng được.

– em theo tôi trở về Sở gia.

Sở Dịch kéo cô đi về phía xe.

Nhưng cô liền dãy dụa kiên quyết không đi.

– chị đã trở về rồi, tôi cũng đã trả hết nợ cho ngài. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa cả, tôi theo ngài về Sở gia thì dùng tư cách gì để ở lại ?

Cô không nghĩ rằng Sở Dịch lại đến tìm cô, còn muốn cô quay lại Sở gia.

Cô vừa nhìn thấy hắn trong lòng vô cùng vui mừng nhưng cũng vô cùng chua xót.

Hắn là người đàn ông của chị, người hắn yêu thương là chị. Cô và hắn là không thể nào !

Sở Dịch liền dừng lại hành động của mình.

Nhược Giai nhanh chóng gỡ tay hắn ra.

Hắn khi nghe cô hỏi như vậy thật không biết nên trả lời lại cô như thế nào.

Hắn có thể ràng buộc cô vì cô thiếu tiền hắn, cần bên cạnh hắn để có tiền trả nợ nhưng bây giờ cả lý do duy nhất này cũng đã không thể nghĩ đến nữa.

– ngài không trả lời được thì chúng ta chẳng có gì để nói cả. Ngài và chị gái mới là một cặp trời định, tôi chẳng qua chỉ là một lữ khách bước qua mà thôi.

Nhược Giai quay người bỏ đi.

Cô không muốn tiếp tục ở lại thêm nữa nếu không cô sẽ động lòng mà theo Sở Dịch về mất.

Cô vừa đi được vài bước thì gặp được Âu Dương Đằng đang đi đến.

Cô va vào người của anh, mất thăng bằng suýt nữa thì ngã.

Anh nhanh chóng ôm lấy eo cô, giữ cô lại.

Chứng kiến cảnh tượng này Sở Dịch thật sự không chịu đựng nổi.

Lập tức đi về phía bọn họ, kéo cô về phía mình.

Nhưng Âu Dương Đằng rất nhanh đã nắm lấy cánh tay còn lại của cô.

Cô đứng ở giữa hai người đàn ông, cả hai đều dùng lực để kéo cô về phía mình khiến cô muốn bị đứt ra làm hai.

– anh dựa vào cái gì mà bắt cô ấy đi theo anh ? Người phụ nữ anh mong chờ chẳng phải đã trở về bên cạnh anh rồi sao ?

Âu Dương Đằng không nhịn được việc Sở Dịch một mình muốn đạp hai thuyền, muốn một lúc hai chị em Thẩm gia.

– vậy còn anh dựa vào cái gì mà lôi kéo cô ấy ? Cô ấy là người phụ nữ tôi, không đến lượt anh đâu.

Sở Dịch nhanh chóng đánh dấu chủ quyền trước khi người bị giành mất.

Âu Dương Đằng nào dễ dàng bỏ qua như vậy.

– cô ấy dùng thân phận gì để bên cạnh anh ? Vợ của anh ? Hay là nhân tình xen vào hôn nhân của chị gái mình ?

Câu hỏi đưa ra rất hay.

Hỏi đến Sở Dịch không thể trả lời được.

Âu Dương Đằng nhanh chóng chớp lấy cơ hội kéo cô về phía mình.

– chúng ta đi thôi !

Cô và Âu Dương Đằng rời khỏi để lại Sở Dịch đứng đó suy nghĩ.

Trong lòng hắn vừa muốn có Thẩm Nhược Lệ nhưng cũng muốn có Nhược Giai.

Chẳng phải rất tham lam sao ?

~

– Giai Giai sắc mặt của cậu dạo gần đây không tốt lắm. Chẳng lẽ bệnh đau dạ dày lại tái phát sao ?

Sắc mặt của Nhược Lệ cả tháng nay đều luôn xanh xao, ăn uống thường xuyên nôn ói.

Cô trước kia có tiền sử đau dạ dày cấp tính nhưng đã chữa rồi.
Nhưng cả tháng nay không biết vì sao lại tái phát nữa.

– hay mình đưa cậu đi khám bác sĩ nhé ? Tình trạng này mà cứ kéo dài mãi thì cậu chỉ còn da bọc xương mất.

– mình không sao đâu, uống thuốc là khỏi thôi.

Nhược Giai rất ghét mùi bệnh viện nên không muốn đi khám.

Cho dù bệnh cỡ nào cô cũng không đi bệnh viện, trừ khi bị ngất đưa vào bệnh viện mà thôi.

” reng ” điện thoại của cô đột nhiên có số lạ gọi đến.

” xin chào, cho hỏi là ai đầu dây bên kia ? ”

” là chị, Mộng Điệp đây. Chiều nay chị xuống máy bay, em có thể đến đón chị được không ? ”

Cô và Mộng Điệp đã mất liên lạc hơn một tháng qua.

Bởi vì điện thoại của cô tháng trước đã bị đánh cắp, số điện thoại cũng mất.

Cô thì lại không có tiền để mua điện thoại mới, mới mấy ngày trước cô mới lãnh được lương nên mới đi mua điện thoại mới rồi làm lại sim.
Nhưng danh bạ đều mất sạch.

” em sẽ đến đúng giờ. ”

Kỉ Vi Vi tò mò hỏi.

– là ai gọi thế ? Cậu định đi đâu ?

Nhược Giai cũng thẳng thắn nói cho Kỉ Vi Vi nghe.

– là chị Mộng Điệp mà mình thường xuyên nhắc với cậu đấy. Chị ấy trở về Tây Vân rồi, chiều nay mình ra sân bay đón chị ấy.

Kỉ Vi Vi ở nhà buồn chán cũng muốn ra ngoài cho thoáng nên đề nghị đi theo.

– mình lái xe đưa cậu đi, đỡ tốn tiền taxi rồi đấy.

Kỉ Vi Vi vẫn không quên đề cập lý do cho cô ấy đi theo để tiết kiệm được tiền xe.

Rất nhanh Nhược Giai đã đồng ý.

3 giờ chiều tại sân bay

Mộng Điệp nói với cô 3 giờ máy bay sẽ hạ cánh, cho nên ba giờ đúng cô đã có mặt tại sân bay với Kỉ Vi Vi.

Phía đó không xa Kỉ Vi Vi nhìn thấy được bóng dáng quen thuộc của Thẩm Nhược Lệ và Sở Dịch.

Có lẽ cũng là đến đón Mộng Điệp.
– chị gái của cậu và anh ta cũng đến. Đằng kia kìa !

Kỉ Vi Vi chỉ tay về phía hai người bọn họ cho cô nhìn thấy.

Cô không nói gì cả.

– chúng ta qua chào hỏi đi chứ.

Kỉ Vi Vi kéo cô đi phía về bọn họ.

Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy cô đã nhìn bằng con mắt không ưa.

– chị Nhược Lệ, đã lâu không gặp ! Mập lên không ít đấy. Quả nhiên ông chủ Sở rất biết cách nuôi chị.

Kỉ Vi Vi vừa đến là đã châm chọc trước.

Thẩm Nhược Lệ con người này làm sao có thể chịu thua mà không phản đòn.

– mắt nhìn của em thật tốt. Chồng chị á, anh ấy sợ chị gầy quá ôm sẽ không có cảm giác nên mới ngày ngày đều bồi bổ cho chị. Bồi bổ đến nổi chị béo lên luôn ! Nhưng đâu phải ai muốn cũng được đâu. Phải không Tiểu Giai ?

Thẩm Nhược Lệ ôm lấy cánh tay của Sở Dịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK