Chap 34: buộc phải nghe theo
Tin tức tiêu cực của Nhược Giai ngày càng nhiều.
Cũng vì vậy nhanh chóng truyền đến tai của Mộng Điệp.
Từ sau khi công tác trở về Mộng Điệp không đến Sở gia lần nào nữa, bởi vì cô rất ghét nhìn thấy Thẩm Nhược Lệ.
Nhưng lần này vì đòi lại công đạo cho Nhược Giai, cô quyết định tìm đến tận nơi Sở Dịch làm việc.
Long Hổ hội
” cốc cốc ” bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó là sự xuất hiện của Mộng Điệp đang tràn đầy sát khí đi vào .
– chị đến tìm em là vì Nhược Giai sao ?
Sở Dịch không phải ngốc mà không nhìn ra được Mộng Điệp đang nổi giận.
– đứa bé trong bụng Thẩm Nhược Lệ là con của mày thì mày nhận. Nhưng sao đến đứa bé trong bụng của Giai Giai thì mày lại không nhận ? Mày không nói rõ cho chị biết thì hôm nay chị sẽ làm cho ra lẽ.
– chị ngồi xuống trước, chúng ta từ từ nói !
Sở Dịch đối với người chị gái như Mộng Điệp luôn hết mực tôn trọng.cho dù là bị mắng hay vô cớ bị đánh cũng không nữa lời oán trách.
– đừng chuyển chủ đề với chị ! Bây giờ mày nói đi, nguyên nhân tại sao mà mày lại để Giai Giai rời khỏi Sở gia ? Mày đừng nói với chị là vì Giai Giai chẳng qua là kẻ thế thân cho Thẩm Nhược Lệ, cô ta về rồi thì Giai Giai nên đi. Lý do này chỉ là cái cớ !
Sở Dịch cũng không biết bản thân mình nên làm gì lúc này.
Cả người của Mộng Điệp đều đầy phẫn nộ, cứ tiếp tục tranh luận nhất định sẽ có chuyện xảy ra.
– nói đi chứ !
Sở Dịch im lặng từ nãy giờ không nói nữa lời.
Mộng Điệp muốn nghe câu trả lời cho nên vô cùng mất kiên nhẫn.
– đứa bé trong bụng của Nhược Giai không thể nào là của em được. Cô ta và Âu Dương Đằng từng qua đêm ở khách sạn vào mấy tháng trước, chị không thể vì cô ta và em từng sống chung thì liền nói đứa bé đó là con của em.
Mộng Điệp không hề biết chuyện mà Sở Dịch vừa nói.
Cơn giận liền hạ xuống một chút.
Sở Dịch nói rất có lý, đứa bé cũng chưa chắc là của hắn. Ai biết được đêm đó bọn họ có làm gì để dẫn đến việc mang thai hay không.
Nếu đứa bé là con của hắn thì tại sao Âu Dương Đằng lại để Nhược Giai vào Âu Dương gia sống.
Nhất định đứa bé là con của bọn họ.
Mọi suy nghĩ đều ùa về trong đầu của Sở Dịch.
– chị tin tưởng Nhược Giai nhưng không tin tưởng người của mày. Chị đã hỏi qua rồi, người mà mày sai đi làm việc lúc quan trọng nhất lại không có mặt. Khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì mày có biết được không ? Giai Giai là cô gái tùy tiện sao ? Nếu nói đến tùy tiện thì người phụ nữ mà mày yêu quý mới cần xác nhận lại xem đứa bé trong bụng có phải là của mày hay không ? Đừng để bản thân mọc sừng mà vẫn không biết.
Mộng Điệp tin tưởng con người của Nhược Giai, dù là Sở Dịch đã nói đến mức đó nhưng cô kiên quyết tin tưởng lựa chọn của mình.
– chị rốt cuộc muốn em làm thế nào ?
Sở Dịch cũng muốn biết cách giải quyết mà Mộng Điệp đưa ra.
Mộng Điệp đến đây không đơn giản chỉ là đến mắng chửi hắn như vậy.
– chị không cần biết mày dùng cách gì nhưng nhất định phải để Giai Giai quay lại Sở gia mà sống. Nếu không thì mày đừng trách chị đây vô tình, chị đây trước giờ nói được thì làm được đó. Thời gian 3 ngày, trong 3 ngày mà Giai Giai vẫn chưa quay về thì đừng trách.
Lời Mộng Điệp nói ra thì tuyệt đối làm được.
Sở Dịch quá hiểu rõ người chị gái này của mình.
Tính cách của hai chị họ đều như nhau, đã nói ra thì sẽ không thu hồi, đã nói được thì tuyệt đối sẽ làm cho đến khi có được kết quả bản thân mong muốn.
Lệnh mà Mộng Điệp đã nói ra trước nay Sở Dịch đều không làm trái.
– chị, trước kia chuyện của em chị chưa từng nhúng tay vào. Tại sao lần này chị lại vì Thẩm Nhược Giai mà…
” chát ” một bạt tay giáng xuống mặt của Sở Dịch.
– Thẩm Nhược Giai là tên để này gọi sao ? Mày có tư cách đó sao ? Chị đã từng nói gì với mày, mày đều quên rồi cả rồi à. Thẩm Nhược Giai là vợ hợp pháp trên giấy tờ lẫn trên pháp luật của mày. Trước kia là vì mày chưa có vợ cho nên chị không cấm cản, càng không xen vào cuộc sống của mày nhưng bây giờ thì khác rồi. Mày đã có vợ, còn sắp có con. Mày làm như vậy mà còn xứng đáng để gọi tên của Giai Giai sao ?
Nhược Giai tuy là thay thế chị gái kết hôn với Sở Dịch nhưng lúc đăng ký kết hôn thì Nhược Giai đã ký tên của mình xuống. Trong khi trên giấy tờ đều là viết tên Thẩm Nhược Lệ.
Chuyện đó Sở Dịch ban đầu xem như không có chuyện gì vì chẳng qua chỉ là ký sai có thể ký lại.
Nhưng theo pháp luật của Tây Vân thì người ký tên và ảnh cưới trong giấy mới là người vợ hợp pháp của người còn lại.
Còn trên giấy có ghi là Thẩm Nhược Lệ đi chăng nữa cũng đều vô ích.
Sở Dịch lại quên mất điều này cho nên đã vô tình trở thành chồng trên giấy tờ của Nhược Giai.
Cũng vì chuyện này mà lần nào nhắc chuyện gì Mộng Điệp cũng đều lôi nó ra để nhắc nhở cho Sở Dịch biết bản thân là người đã có gia thất.
– lúc đó thật ra chỉ là sơ suất, em hoàn toàn không muốn chuyện đó xảy ra.
– đó không phải là sơ suất, mà là ý trời đã định. Cả đời này của mày đều phải gắn liền với cái tên Thẩm Nhược Giai. Tình cảm có thể không có nhưng duyên phận là thứ không phải muốn có là được. Người trước mặt không trân trọng thì đừng trách người khác cướp mất. Chị biết mày đã động tâm rồi nhưng chỉ là không muốn chấp nhận thôi.
Sở Dịch biết rõ trái tim hắn thật sự đã rung động trước sự lương thiện, dịu dàng của Nhược Giai. Nhưng hắn luôn cho rằng đó là sự rung động nhất thời mà thôi.
Nhưng có sự rung động nhất thời nào mà khiến hắn phải luôn để tâm đến một người nhiều như vậy hay không.
Đến Thẩm Nhược Lệ hắn cũng chưa từng có loại cảm giác sợ mất mát đó .
– Thẩm Nhược Lệ và Thẩm Nhược Giai trong hai người này, mày chỉ có thể chọn một mà thôi. Nếu không chọn được thì chị giúp mày chọn.