Chap 47: ván cược
– Giai Giai mình không nghĩ tên họ Sở đó lại quan tâm cậu như thế đấy. Ngày nào cũng đến chăm sóc cậu, chỉ cần là có thời gian đều ở đây với cậu. Hai người ở riêng có nói chuyện với nhau không ?
Nhược Giai đã nằm bệnh viện được 5 ngày, chỉ cần là có thời gian thì Sở Dịch đều đến thăm cô.
Còn ngủ lại trên ghế sofa mà không trở về nhà.
Chỉ cần Sở Dịch đến thì Kỉ Vi Vi liền trả lại không gian riêng cho hai người.
– ngài ấy không có nói gì với mình cả. Ngoài việc hôm nay cảm thấy thế nào, hay có chỗ nào không thoải mái thì hết rồi. Mình cũng không có gì để nói nên cả hai việc ai nấy làm.
Kỉ Vi Vi bễu môi nhìn Nhược Giai.
– cậu chẳng phải muốn trở về Sở gia sao ? Vậy có thể thăm dò anh ta một chút, xem thái độ của anh ta thế nào.
Nhược Giai cũng rất muốn trò chuyện với Sở Dịch nhưng lúc cô định mở miệng nói gì đó thì nhìn thấy ánh mắt của Sở Dịch cô liền không dám nói nữa.
– nghe nói hôm nay Long Hổ hội có tiệc nên anh ta sẽ không đến đây. Mình sẽ ở lại chăm sóc cậu.
” cạch ” cánh cửa mở ra.
– hôm nay Long Hổ hội có tiệc sao ? Anh lúc này không phải nên ở đó ăn uống no say à ?
Người đi vào là Thiết Âm, trên tay còn mang theo giỏ trái cây,hoa tươi và cả hộp thức ăn.
– anh mang nhiều đồ như vậy đến đây chi vậy ?
Kỉ Vi Vi vừa nhìn thấy Thiết Âm là liền muốn gây khó dễ.
– đều là lão Sở kêu anh mang đến. Hộp thức ăn này là do anh ấy đích thân xuống bếp làm. Nhược Giai cô mau ăn lúc còn nóng đi !
Kỉ Vi Vi bán tín bán nghi cầm lấy hộp thức ăn mở ra.
Mùi thơm ngon xông đến mũi.
– Giai Giai mùi hương đặc biệt thật, cậu mau thử xem.
Nhược Giai nhận lấy, từ từ ăn.
Thiết Âm bên ngoài lại mang thêm một hộp thức ăn vào.
– đừng nói với tôi là anh làm nha ?
Kỉ Vi Vi nhìn hộp thức ăn trước mặt mà không dám tin.
– là do anh nấu, em hưởng thức thử xem. Mùi vị không tệ đâu !
Kỉ Vi Vi giật giật chân mày, miễn cưỡng nhận lấy.
– tôi nhận lấy là vì nể mặt hộp cơm ngon này chứ không phải là vì anh đâu. Không ăn sẽ lãng phí lắm !
Kỉ Vi Vi cầm lấy rồi mở ra.
Trong hộp là cơm trắng, bên trên là trang trí một hình trái tim làm từ thịt.
Kỉ Vi Vi giật giật mắt nhìn Thiết Âm.
– anh lại muốn bày trò gì vậy ? Còn cả hình trái tim.
– anh muốn em nhớ lại khoảnh khắc chúng ta trước kia khi yêu nhau. Mỗi lần đến thăm em, anh đều đích thân xuống bếp vì em chuẩn bị thức ăn. Thời gian đó thật vui vẻ, thật hạnh phúc biết bao.
Thiết Âm vừa nói vừa hồi tưởng lại trước kia.
Trước kia họ vốn là một cặp tiên đồng ngọc nữ, được nhiều người mến mộ.
Nhưng lại không nghĩ đến họ chia tay nhau với một lý do cực kỳ lãng.
– dừng lại ! Anh không phải định theo đuổi lại tôi chứ ?
Thiết Âm vui vẻ gật đầu.
– anh đã phản bội tôi một lần, tôi bị bệnh mới đi yêu đương với loại người như anh lần nữa. Tôi mà yêu anh lần nữa thì tôi sẽ mặc áo đỏ tình nguyện để bò húc chết.
Nhược Giai đang ngồi ăn nghe Kỉ Vi Vi nói câu này liền phì cười.
– cậu cười gì đó ? Mình nói được làm thì nhất định làm được. Với loại đàn ông lăng nhăng như anh ta không xứng với mình.
Nhược Giai đóng nắp hộp cơm lại.
Giơ tay ý bảo Kỉ Vi Vi đi lại bên cạnh mình.
Kỉ Vi Vi cũng đi lại ngồi xuống bên cạnh cô.
– cậu có chắc chắn không đó ? Đừng để đến lúc đó lại yêu anh ấy lần nữa thì mất mặt lắm.
Nhược Giai hiểu rõ tình cảm của Kỉ Vi Vi dành cho Thiết Âm nên cô mới cố ý trêu chọc Kỉ Vi Vi.
– Giai Giai cậu lại đứng về phía anh ta ức hiếp mình.
Kỉ Vi Vi bày ra bộ mặt giận dỗi.
– lửa gần rơm lâu ngày ắt sẽ cháy. Cậu dám cược với mình không ? Cược cậu sẽ một lần nữa yêu anh ấy.
– được thôi, cược thì cược. Cậu muốn cược thế nào ?
Kỉ Vi Vi tự tin với bản thân mình vô cùng.
– đồng ý gả cho anh ấy là việc thứ nhất. Việc thứ hai chính là mấu chốt.
Kỉ Vi Vi tỏ vẻ khó hiểu nhìn Nhược Giai.
Kỉ Vi Vi gả cho Thiết Âm thì liên quan gì đến bọn họ cá cược.
– ý của mình chính là cậu với anh ấy ký hợp đồng hôn nhân. Nếu trong vòng 1 năm cậu không yêu anh ấy thì hợp đồng sẽ chấm dứt, đường ai nấy đi. Còn nếu như trong 1 năm đó mà cậu một lần nữa phải lòng anh ấy thì mọi chuyện không cần mình nói nữa cậu cũng biết mà.
Cái bẫy này e rằng khó mà thoát rồi.
Kỉ Vi Vi không nghĩ Nhược Giai lại đứng về phía Thiết Âm để cùng nhau bắt nạt mình.
Nhưng Kỉ Vi Vi là người không dễ dàng khuất phục, cho dù biết là bẫy đã được gài sẵn thì vẫn không khuất phục mà trực tiếp khiêu chiến.
– được thôi. Nhưng cũng phải hỏi xem anh ta có đồng ý hay không, một mình mình không quyết định được đâu.
Nhược Giai cười.
– vậy cậu tự mà bàn bạc đi. Đó là chuyện của hai người, còn chuyện của mình và cậu là cược. Mình cược cậu sẽ thua !
– cậu đợi đó ! Mình nhất định sẽ để cậu thua tâm phục khẩu phục.