Ngoại truyện 1: gia đình nhỏ của Thiết Âm và Kỉ Vi Vi
– vợ yêu, em đi chậm thôi.
Kỉ Vi Vi giận dỗi Thiết Âm khi nhìn thấy cậu ra ngoài mua đồ, còn bắt chuyện với cô nhân viên nữ.
Tuy cô không nghe được họ nói gì nhưng những gì trước mắt cô nhìn thấy không thể nào giả được.
– sao không tiếp tục ở đó cười cười nói nói đi. Đi theo tôi làm chi !
Kỉ Vi Vi chẳng để ý mà lao đầu đi về phía trước.
” rầm ” phía trước vừa được cô lao công lau sạch vẫn còn ướt cho nên khiến cô ngã xuống sàn.
– vợ, vợ à ! Em không sao chứ ? Có đau ở đâu không ?
Thiết Âm nhìn thấy Kỉ Vi Vi ngã xuống đất liền lo lắng chạy đến quan tâm cô.
– anh cút khuất mắt tôi !
Kỉ Vi Vi đẩy tay của Thiết Âm ra.
Cô tự mình đứng dậy.
” a ” mông đau đến mức cô không dậy nổi.
– để anh đỡ em !
Thiết Âm bỏ qua lời mắng chửi của cô mà tiếp tục quan tâm cô.
– đừng nghĩ anh làm như vậy thì tôi sẽ tha tội cho anh.
Thiết Âm không cãi lại, chỉ im lặng.
Cậu đã sống với Kỉ Vi Vi 4 năm qua, cả con cũng đã có một đứa, tính tình của Kỉ Vi Vi thế nào cậu còn không hiểu sao.
Khi Kỉ Vi Vi tức giận chỉ cần cậu im lặng, cố nhịn vài câu là sẽ qua mọi chuyện.
Cứ thế bọn họ đã hoà thuận, vui vẻ bên nhau suốt bao năm qua.
Một người tức giận, một người nhường nhịn. Như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Người ta thường có câu nói ” thắng một cuộc tranh cãi thì sẽ thua cho một cuộc tình ”
Đạo lý này Thiết Âm luôn nhớ cho nên luôn nhường nhịn Kỉ Vi Vi hết mức, dù biết rằng cô là người không có lý lẽ.
– cha mẹ về rồi. Đồ chơi của con đâu ?
Vừa nhìn thấy Thiết Âm và Kỉ Vi Vi trở về thì cậu con trai của bọn họ liền chạy ra.
Gương mặt vô cùng mong đợi nhìn cha mẹ của mình.
– bảo bối, cha xin lỗi !
Thiết Âm ngồi khụy một gối trước mặt con trai mình, đưa tay xoa đầu cậu bé.
– chẳng phải nói là đi mua đồ chơi cho con sao ? Sao lại không có ?
Cậu bé mếu máo, quay đầu chạy lên phòng.
– Diệp Tử Thiên, con đứng lại cho mẹ !
Ở ngôi nhà này lời nói của Kỉ Vi Vi là đáng giá nhất.
Thiết Âm sủng ái cô đến mức để cô muốn làm gì thì làm.
Đến cả lời nói của cô cũng được xem như thánh chỉ, không ai dám cãi từ cha đến con trai.
Diệp Tử Dương : 3 tuổi là cậu con trai độc nhất của Diệp gia. Tính cách ngang ngược, thích gây sự lại không thích ngồi yên một chỗ.
Ngày nào không bị Kỉ Vi Vi mắng là ngày đó cả người đều không chịu nổi. Người cậu bé sợ nhất là mẹ mình nhưng người cậu sùng bái nhất, yêu thương nhất lại là cha mình.
Câu nói thương hiệu của cậu bé ” cha, con vô cùng sùng bái người. Bởi vì người có thể chịu đựng được con cọp cái nhà này lâu như vậy. ”
Câu nói của cậu bé chỉ nói cho Thiết Âm nghe. Nếu để Kỉ Vi Vi nghe được thì nhất định sẽ bị mắng cả tuần cho nghe.
Đang lúc ăn cơm
– mẹ, hôm qua người nói hôm nay sẽ có món con thích mà. Sao trên bàn toàn rau xanh ?
Cậu bé có gì nói đó.
Nhìn thấy trên bàn toàn là xà lách rau thơm, cậu bé tuy có thể ăn nhưng mà mấy món ăn này cũng quá đạm bạc đi chứ.
Ăn giảm cân thì được, ăn chính thì sao chịu nổi.
– thích thì ăn, không thích thì lên phòng.
Kỉ Vi Vi mặt hầm hừ lên tiếng.
– cha, người lại làm gì có lỗi với mẹ ? Người mắc lỗi thì thôi, sao con cũng bị liên lụy ?
Cậu bé bễu môi nhìn sang Thiết Âm.
Bởi vì việc Thiết Âm nói chuyện với cô nhân viên mấy hôm trước mà Kỉ Vi Vi giận cậu suốt cả tuần nay.
Cậu bé Tử Thiên vô tội cũng bị vạ lây.
Hôm nay là tiệc sinh thần con gái của Sở Dịch và Nhược Giai cho nên cả gia đình Thiết Âm đều đến chung vui.
– Tử Thiên, chào bác Sở, chị Giai Giai !
Cậu bé vừa nhìn thấy Nhược Giai và Sở Dịch liền chạy đến chào hỏi.
Nhược Giai bật cười với cách xưng hô hài hước này của cậu bé.
Nhưng Sở Dịch thì không được vui vẻ nhìn cậu bé.
– đã nói con bao nhiêu lần rồi, không được gọi cô ấy là chị gái. Cô ấy là vợ của bác, con cũng phải gọi bác.
Sở Dịch dùng lời nói vô cùng nghiêm khắc chỉnh đốn cậu bé.
Cậu bé liền sợ hãi núp sau Nhược Giai.
– chị Giai Giai, bác ấy bắt nạt Tử Thiên.
Cậu bé ôm chặt lấy chân của cô không chịu buông.
– bước qua đây, ai cho con ôm chân của vợ bác ?
Sở Dịch không biết cậu bé này giống Thiết Âm hay Kỉ Vi Vi mà cứ chăm chăm vào người phụ nữ hắn. Thật khiến hắn không vừa mắt !
– Tử Dương chỉ là con nít, anh không…
Sở Dịch gầm lên cắt ngang lời nói của Nhược Giai.
– bước qua đây !
Cậu bé sợ đến mức phải khóc lên.
– chú bắt nạt con…hic…huhu…
Cậu bé đến cuối cùng vẫn không chịu buông tay khỏi chân của cô.
– ây dô dô, con trai mà khóc nhè ! Lêu lêu…đồ mít ướt !
Đang bước về phía họ là một bé gái mặc trên người cả một cây đen. Áo thun đen bên trong phối với chiếc quần jean đen kiểu cách, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác da màu đen. Tóc búi cao, mang đôi giày boot màu đen bóng.
Khi nở nụ cười má của cô bé liền lúm một bên đồng tiền.
– Cẩm Linh, con không được chọc em.
Nhược Giai lên tiếng nhắc nhở con gái mình.
Sở Cẩm Linh: 4 tuổi là con gái độc nhất của Sở gia. Tính cách lanh lợi, hoạt bát, nhanh trí. Không thích mặc đầm váy như những cô bé cùng lứa. Gương mặt là nét đẹp thanh thoát, nhẹ nhàng như Nhược Giai nhưng tính cách thì giống hệt với Sở Dịch,
– đã là con trai mà còn khóc nhè. Con nói đâu có sai đâu.
Cô bé luôn đứng về phía Sở Dịch. Nhưng không có nghĩa Sở Dịch bắt nạt Nhược Giai thì cô bé sẽ không bênh vực.
Tình thương của cô bé chia đều cho cả cha và mẹ.
– Diệp Tử Thiên, hôm nay là sinh nhật chị nếu em còn khóc thì chị sẽ không tiếp em. Còn nữa…
Cô bé bước đến gần lại vị trí của cậu bé Tử Thiên đang đứng.
Cô bé đưa tay gỡ tay của Tử Thiên ra khỏi chân mẹ mình.
– còn nữa, sau này em không được ôm chân mẹ chị. Chân của mẹ chị chỉ có một người được ôm thôi. Đó là cha của chị, em nghe rõ chưa ?
Cậu bé gật gật đầu nghe lời.
– vậy sau này em ôm chân của chị, được không ?
Câu hỏi của cậu bé khiến cho Sở Dịch và Nhược Giai đều bỡ ngỡ.