Beta: Đá bào
—
Mấy ngày nay Vưu Niệm đều đang bận rộn cho công tác chuẩn bị cho một bộ phim.
Đạo diễn Thang Húc muốn thực hiện một bộ phim đề tài thanh xuân vườn trường vào những năm 1990, nói về cảm xúc và cuộc sống của sinh viên đại học trong thời đại đó. Thang Húc đã gần 40 tuổi, vì vậy ông ấy đã tìm một số nhà biên kịch trẻ để bàn bạc và tìm thêm một số ý tưởng mới cho bộ phim.
Vưu Niệm trước đây đã từng làm biên kịch cho một bộ phim thanh xuân vườn trường, đồng thời đối với thể loại này tác phẩm mà cô viết bán rất chạy nên được Thang Húc lựa chọn.
Về bộ phim, Thang Húc tự mình lên dàn ý và bối cảnh chung. Điều mà nhà biên kịch cần làm là lấy cơ sở từ ý tưởng ban đầu mở rộng và đào sâu thêm về nó.
Vào ngày này, để nhà biên kịch hiểu rõ hơn cảm xúc của mình, Thang Húc đã đưa Vưu Niệm và một số biên kịch chính đến ngôi trường ở một thành phố lân cận, nơi đây chứa đựng nhiều yếu tố của những năm 90.
Nguyên nhân chủ yếu để Thang Húc thực hiện bộ phim này là để kỷ niệm cuộc sống của những sinh viên đại học trong thời đại của họ. Vào thời điểm đó, trường đại học chưa mở rộng tuyển sinh, sinh viên phải ngồi trên một chiếc xe lửa được sơn màu xanh để đến trường, sinh viên không có Internet, không có điện thoại di động, thiếu các yếu tố giải trí, quan hệ nam nữ rất mờ nhạt, hay thẹn thùng…
Vốn dĩ đối với dự án này Vưu Niệm không mấy hứng thú. Nhưng sau khi tìm hiểu trong những ngày vừa qua, cô càng ngày càng quan tâm đến bộ phim này. Ký ức về quá khứ của đạo diễn Thang Húc đôi khi khiến cô nhớ lại khoảng thời gian ăn Tết ở thị trấn nhỏ kia.
Cô không trải qua thời đại này, nhưng lại có thể thông qua bộ phim này mà trải nghiệm. Thật là một điều mới mẻ và tuyệt vời.
Tín hiệu nơi đây không tốt, đợi tới khi Vưu Niệm họp xong mới phát hiện ra Lục Thanh Trạch đã gửi cho cô một tin nhắn WeChat và một cuộc gọi điện thoại.
Trên WeChat, Lục Thanh Trạch rủ cô đi ăn tối với bạn bè anh.
Vưu Niệm nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ. Ăn cơm chắc là không kịp rồi.
“Đừng vội về. Hôm nay tôi mời khách. Chúng ta ăn cơm ở đây đi.”
Thang Húc mời mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó lái xe trở về Hạ Thành.
Vưu Niệm do dự một lát rồi từ chối.
“Thật xin lỗi, đạo diễn, tôi có chút việc phải về trước.”
“Sao thế, tiểu cô nương phải đi hẹn hò à?” Ông chú nhà sản xuất trêu đùa.
Vưu Niệm mỉm cười, xem như là ngầm thừa nhận.
Thấy cô có kế hoạch khác, những người khác cũng không ép cô ở lại, để cô về trước.
Vưu Niệm bắt taxi đến nhà ga, trên đường gọi điện cho Lục Thanh Trạch, nhưng điện nhiều lần vẫn không có sóng.
Sau đó thật vất vả cuộc gọi mới truyền đi được, nhưng cũng không thể nghe rõ đối phương bên kia nói gì.
Nơi này thật sự quá xa, tín hiệu cũng vô cùng kém.
“Mọi người ăn đi không cần chờ em.” Vưu Niệm lớn tiếng nói, không biết anh có nghe rõ không.
Tới được nhà ga, cuối cùng tín hiệu cũng dần tốt hơn.
Vưu Niệm gửi một tin nhắn WeChat, nói rằng sẽ mất hơn một giờ để đến Hạ Thành nên không có cách nào để đi ăn cùng họ.
Sau một lúc, Lục Thanh Trạch trả lời “Được”.
Trong nhà hàng, Lục Thanh Trạch và Mạc Phi ngồi đối diện nhau, trên bàn bày một chai rượu đỏ.
Vì Lục Thanh Trạch không thể liên lạc được với Vưu Niệm, sắc mặt anh liền trở nên khó coi.
Biết Vưu Niệm không đến được, anh không nói gì, cầm lấy chai rượu rót vào ly.
“Uống được không?” Mạc Phi muốn ngăn lại.
“Được.” Lục Thanh Trạch uống một hơi cạn sạch. “Cô ấy không đến được, gọi món đi.”
“Được thôi.” Mạc Phi hứng thú nhún vai, tiếp tục cùng anh uống rượu.
Dù sao chủ yếu anh đến đây là để tìm Lục Thanh Trạch, không gặp được cũng không sao.
Tuy nhiên, rất hiếm khi thấy được bộ dạng của Lục Thanh Trạch như lúc này.
Khi mới đến Mỹ, Lục Thanh Trạch thường xuyên uống rượu và tiệc tùng cùng với họ. Nhưng từ khi bệnh nặng, anh không hề đụng đến rượu bia nữa, từ chối mọi lời mời tiệc tùng, tập trung toàn lực cho việc nghiên cứu.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chủ đề quay trở lại thị trường chip ngày nay.
“Khi đó cậu về nước, tôi thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng, công nghệ chip ở Mỹ phát triển hơn, không gian phát triển và mức lương cho cậu cũng thuộc top đầu thế giới. Nhưng cậu một hai cứ muốn gia nhập một công ty chip trong nước được thành lập chưa được bao lâu … ”Mạc Phi liếc mắt, lắc lắc ly rượu.
“Mạc Phi.” Lục Thanh Trạch nghiêm túc nói, “Nếu vì chuyện này, tôi đã chuyển sang học CS khi còn là nghiên cứu sinh rồi.”
Khi còn là một sinh viên đại học chính quy, anh đã nhận thức rõ sự khó khăn của việc theo con đường chip này.
Trong phòng thí nghiệm, anh nghe rất nhiều bí mật từ tiền bối và giáo sư của mình. Một số loại chip thiết yếu cho quân đội bị Mỹ cấm vận, dù có tiền cũng không mua được. Vậy thì làm thế nào? Chỉ có thể mua thông qua thị trường chợ đen, thông thường giá cao hơn gấp nhiều lần so với bình thường. Một con chip nhỏ có thể tốn mấy vạn nhân dân tệ mới có thể mua lại. Trang bị phí tổn sẽ tùy thời điểm mà trở nên vô cùng đắt đỏ.
Đây là kết quả của việc không có quyền sở hữu trí tuệ độc lập và chỉ có thể dựa vào người khác.
Từ 1 đến 2 thì rất dễ, cái khó đó chính là đi từ 0 đến 1.
Trên con đường từ 0 đến 1, anh nguyện ý trở thành một viên sỏi bình thường. Chỉ cần có đủ đá, con đường lầy lội sẽ trở thành con đường thông thoáng.
“OK, OK!” Mạc Phi làm ra vẻ, “Tôi hiểu rồi. Cậu lại muốn nói chuyện kia.”.
Mặc dù anh ta và Lục Thanh Trạch là bạn, nhưng quốc tịch khác nhau, lệnh trừng phạt công nghệ của Mỹ luôn là chủ đề nhạy cảm, vậy nên tốt nhất là dừng câu chuyện tại đây.
“Vẫn nên nói chuyện về người phụ nữ vẫn chưa thấy đến đi.” Mạc Phi chậm rãi uống một ngụm rượu, “Hai người quay lại rồi à?
Động tác Lục Thanh Trạch dừng lại, chậm rãi lắc đầu, uống một ngụm rượu.
“Thật sự là khó tin.” Mạc Phi thở dài.
Lục Thanh Trạch trầm mặc, rũ mắt xuống.
Kỳ thực hai người từ khi còn học đại học vẫn luôn là như vậy. Anh rất bận, Vưu Niệm so với anh cũng không hề nhàn rỗi.
Cô bận rộn thích nghi với cuộc sống ở thành phố mới này, bận rộn tìm kiếm mọi thứ mới mẻ và vui vẻ cùng bạn bè.
Có đôi khi, sau khi anh trở về từ phòng thí nghiệm, Vưu Niệm vẫn chưa quay trở lại ký túc xá.
Nếu anh không đến tìm cô, Vưu Niệm dường như cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng anh thì khác, mỗi lần anh không thể liên lạc được với Vưu Niệm, tâm trạng của anh lại trở nên tồi tệ, cho đến khi có thể gặp hoặc liên lạc được với cô thì mới trở về trạng thái bình thường.
Có thể cùng với cô ngốc này ở bên nhau, anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng Vưu Niệm dường như không nghĩ vậy. Cô ấy ở cùng với ai cũng đều có thể tìm được niềm vui.
Lục Thanh Trạch nghĩ rằng có lẽ anh đã uống quá nhiều, tự nhiên anh lại bắt đầu nghĩ về quá khứ.
Nhưng chính anh cũng không thể khống chế được.
Khi Vưu Niệm nhận được tin nhắn WeChat của Lục Thanh Trạch, cô đang trên đường ngồi taxi trở về nhà.
Lục Thanh Trạch đã gửi định vị qua cho cô.
[Anh uống rượu, em có thể đến đón anh được không? 】
Vưu Niệm vội vàng bảo tài xế quay đầu, theo định vị anh gửi mà chạy tới.
Thời điểm đến nhà hàng, Vưu Niệm nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa.
Cô nhanh chóng xuống xe, vội vàng đi đến chỗ Lục Thanh Trạch.
“Đây là bạn học của anh ở Mỹ, Mạc Phi.” Mặt Lục Thanh Trạch hơi đỏ, nhưng ngữ khí vẫn rõ ràng.
Vưu Niệm gật đầu chào, “Xin chào, tôi là Vưu niệm.”
“Hello, xin chào!” Mạc Phi nhiệt tình ôm Vưu Niệm.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Thanh Trạch, anh ta mới miễn cưỡng thu lại cánh tay của mình.
Vưu Niệm, Yunni …
Thì ra là thế.
Mạc Phi đột nhiên bừng tỉnh, đưa Lục Thanh Trạch lên xe.
“Anh sống ở đâu? Chúng tôi đưa anh về.” Vưu Niệm nhìn Mạc Phi đang đứng bên cạnh.
“Không cần đâu, cảm ơn cô. Khách sạn của tôi ở ngay bên cạnh.” Mạc Phi đánh giá Vưu Niệm một lượt.
Cô có mái tóc dài xoăn đẹp, nước da trắng ngần và tỷ lệ cơ thể tuyệt vời. Đặc biệt là đôi mắt trong như nước, mang theo vẻ quyến rũ khó tả.
Khó trách Lục Thanh Trạch nhớ mãi không quên.
“Vậy được rồi, cảm ơn vì ngày hôm nay. Chúng tôi đi trước nhé, tạm biệt anh.”
Sau khi tạm biệt Mạc Phi, Vưu Niệm cũng lên xe.
Dọc theo đường đi, Lục Thanh Trạch nhắm mắt lại, giữa lông mày có chút mệt mỏi.
Vưu Niệm thấy anh như vậy cũng không muốn làm phiền anh nên lặng lẽ ngồi một bên.
Về đến nhà, Vưu Niệm đỡ Lục Thanh Trạch ngồi trên ghế sô pha.
Chưa kịp nói, bả vai của cô đã bị một người nắm đè lại.
Vưu Niệm “A” một tiếng, ngồi lên ghế sô pha bên cạnh anh.
Lục Thanh Trạch bắt nạt cô, đôi mắt đen láy hiện lên sóng ngầm mãnh liệt, trầm giọng nói: “Vưu Niệm, anh muốn gặp em, nhưng sao lại khó như vậy?”
Vưu Niệm ngẩn ra.
Đôi mắt anh đang nhìn cô, nhưng cũng giống như không nhìn cô, như thể anh đang nhìn điều gì đó xa xăm qua đôi mắt của cô.
Câu hỏi của anh, dường như cũng không nhằm vào ngày hôm nay …
“Sóng điện thoại của em không tốt, không nhận được tin nhắn của anh.” Dù vậy, Vưu Niệm vẫn giải thích chuyện đã xảy ra hôm nay.
Lục Thanh Trạch “ừm” một tiếng, như là nghĩ tới cái gì, khóe miệng giật giật.
“Hôm nay người cùng anh uống rượu là ai? Làm anh uống nhiều tới như vậy. Không phải dạ dày của anh không tốt nên không thể uống rượu sao? Anh ấy là bạn cùng lớp với anh mà lại không biết -” Vưu Niệm nói nửa chừng, sau gáy bị một bàn tay to áp xuống, đôi môi thuận thế bị Lục Thanh Trạch ngăn lại.
Nụ hôn này đến đột ngột nhưng dịu dàng lạ thường, mùi rượu lưu lại trên môi Lục Thanh Trạch trong lúc triền miên lan sang môi Vưu Niệm.
Vưu Niệm hơi bất ngờ nhưng cơ thể dần dần trở nên mềm nhũn. Cô không ghét mùi rượu.
Sau một hồi ngơ ngẩn, cô vòng tay qua cổ Lục Thanh Trạch, chủ động đón ý hùa theo anh.
Không khí trong phòng dần trở nên ái muội mãnh liệt.
Lục Thanh Trạch đưa tay lên, lúc định di chuyển thì đột nhiên dừng lại.
“Có chuyện gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vưu Niệm đã đỏ bừng, con ngươi ngấn nước có chút bối rối.
“Trong nhà không có bao cao su …” Lục Thanh Trạch thấp giọng giải thích.
Khóe mắt anh liếc nhìn ngăn kéo trong phòng khách, nghĩ đến hộp thuốc kia, tim anh lại quặn thắt.
“Không sao đâu.” Vưu Niệm chủ động hôn anh, “Gần đây em có uống thuốc tránh thai.”
“Cái gì?”
Lục Thanh Trạch sửng sốt một chút, sau đó kinh hãi, “Em đang uống thuốc tránh thai?”
“Ừm.” Vưu Niệm giải thích ngắn gọn: “Nó dùng để điều hòa kinh nguyệt”.
Cô được chẩn đoán mắc hội chứng buồng trứng đa nang khi còn học đại học và đã sử dụng thuốc tránh thai tác dụng ngắn trong nhiều năm. Năm ngoái cô ngưng một thời gian, kinh nguyệt bắt đầu không đều trở lại. Vì thế lần này sau khi ăn tết xong, trở về cô lại tiếp tục dùng thuốc.
Vẻ mặt Lục Thanh Trạch có chút kỳ quái, khóe miệng giật giật, như không thể tin được lại có vẻ muốn cười, “Thuốc tránh thai của em … là dùng để điều hòa kinh nguyệt sao?”
Trong nhận thức của anh, thuốc tránh thai vẫn là một thứ tồn tại “có hại cho cơ thể, có thể không uống thì không nên uống”.
Vưu Niệm gật đầu, cùng anh đối mặt: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Thanh Trạch vùi vào cổ cô, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một lúc lâu sau, anh ôm lấy cô, cười nhạt cất giọng: “Chỉ là anh có chút vui thôi.”