Editor: NU
Beta: Đá bào
—
Vưu Niệm không biết với mức độ vận động như vậy liệu đống thức ăn tối nay có bị tiêu hóa hết hay không, chỉ biết rằng eo cô như muốn gãy làm đôi, chân cũng nhức không chịu được.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức đã kêu mấy lần, nhưng cô vẫn buồn ngủ không dậy nổi.
“Niệm Niệm, rời giường thôi.” Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô.
Vưu Niệm nhíu mày, vươn một cánh tay ra khỏi chăn bông.
Lục Thanh Trạch rất ăn ý kéo cô lên rồi đưa quần áo qua.
Vưu Niệm vò vò đầu tóc của mình, cam chịu nhận lấy quần áo.
Cô cũng không kiêng dè, trực tiếp thay đồ trước mặt Lục Thanh Trạch.
Trên làn da trắng nõn nà, các vết đỏ hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch tối sầm lại, một lát sau mới hỏi: “Lát nữa em đến đoàn làm phim hả?”
Vưu Niệm lắc đầu: “Buổi chiều cơ, sáng nay em cần sửa kịch bản lại một chút.”
Cô ngước mắt nhìn Lục Thanh Trạch: “Anh có muốn đến đoàn phim xem không? Chúng em đang quay phim ở trường đại học X.”
“Anh?” Lục Thanh Trạch hơi nhướng mắt, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Anh có thể đến ư?”
“Có thể chứ.” Vưu Niệm nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách chớp chớp.
Ngay khi Lục Thanh Trạch nhìn thấy bộ dạng này của cô liền biết ngay cô đang có ý đồ xấu gì đó.
Quả nhiên.
“Em miễn cưỡng cho anh làm trợ lý của em.” Khóe môi cô cong lên, khuôn mặt rất là đắc ý.
“Có một người trợ lý đẹp trai như vậy, cũng rất là có phong cách nha.”
Lục Thanh Trạch cười khẽ lắc đầu, mấy trò nghịch ngợm của cô anh cũng không có cách nào từ chối.
Buổi sáng, Vưu Niệm nhốt mình ở khách sạn chỉnh sửa kịch bản. Lục Thanh Trạch cũng lấy máy tính ra xử lý một số công việc.
Sau bữa trưa, cả hai mới cùng nhau đến phim trường.
Địa điểm quay chính của đoàn phim nằm trong trụ sở của trường đại học X.
Đại học X là một ngôi trường lâu đời và nổi tiếng với bề dày lịch sử hàng thế kỷ, khuôn viên chính vẫn giữ phong cách kiến trúc của thế kỷ trước, các dãy nhà giảng dạy màu be đơn giản và cũ kỹ, những bức tường loang lổ đầy màu xanh tươi của dây thường xuân. Con đường hai bên rợp bóng cây cao chót vót, cây cỏ cũng vô cùng xanh mướt.
Trước đó Vưu Niệm đã đã liên hệ với nhân viên công tác của đoàn phim, biết được họ đang quay phim tại khu nhà ký túc xá hướng bắc của giảng viên.
Trước mắt thời gian vẫn còn sớm, Vưu Niệm kéo Lục Thanh Trạch đi qua đó, thuận tiện dạo một vòng khuôn viên trường đại học nổi tiếng này.
X đại và A đại đều là những ngôi trường nổi tiếng có lịch sử lâu đời, khi đến thăm khuôn viên trường, rất nhiều cảnh đẹp khiến Vưu Niệm cảm thấy có chút quen thuộc.
“Tòa này của Khoa Chính trị và Luật, nhìn có hơi giống khán phòng nhỏ của chúng ta, phải không?”
“Lão Dật cùng đi tài trợ cho các trường trong cả nước sao?”
“Mặt sau của hồ Thiên Lĩnh có vẻ rất thích hợp để các cặp đôi hẹn hò nha.”
“Tượng đài này cũng rất giống với trường học của chúng ta.”
…………
Dọc theo đường đi, tinh thần Vưu Niệm có chút hưng phấn, cứ ríu ra ríu rít không ngừng.
Cùng nhau đi dạo trong trường, bên cạnh thì nghe cô nói chuyện, Lục Thanh Trạch phảng phất như trở lại thời đại học, khi họ chưa chia tay.
Có chút hoài niệm.
Tâm trạng Lục Thanh Trạch khẽ dao động, duỗi tay nắm lấy tay Vưu Niệm.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Vưu Niệm đang nói chuyện bỗng ngừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, lại ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
“Lục Thanh Trạch, nữ sinh đại học có phải đều rất trẻ tuổi xinh đẹp không?”
Đầu hè, các nữ sinh trong trường đều xúng xính quần áo đẹp rực rỡ. Khuôn mặt tràn đầy collagen cùng thanh xuân tươi sáng. Như xương hoa nở rộ, tươi thắm được mùa.
“Anh không để ý.” Mắt Lục Thanh Trạch nhìn thẳng, nhẹ giọng nói.
Anh rất ít khi để ý đến ngoại hình và dáng người của người khác, họ với anh thì có quan hệ gì? Họ cũng không phải là Vưu Niệm.
Vưu Niệm hừ nhẹ một tiếng, đúng là không thể nghe được gì thú vị từ miệng anh mà.
May thay cô có thể tự mình tiêu khiển, bằng không cô thật sự buồn muốn chết.
Hiện tại là giờ nghỉ trưa, sau khi ăn trưa, hầu hết sinh viên đều ở trong ký túc xá hoặc lớp học nên trên đường cũng không có mấy người qua lại.
Đột nhiên, Lục Thanh Trạch cảm giác bàn tay anh trong chớp mắt bị Vưu Niệm nắm chặt lại.
Anh nhìn về phía Vưu Niệm, cô vẫn đang nhìn sang một hướng khác, không để ý sự khác thường này.
Lục Thanh Trạch nhìn theo ánh mắt của cô, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng.
Bên kia đường, một nhóm sinh viên nam đang trong trang phục chỉnh tề đang đi về hướng của họ. Có nam có nữ, tất cả đều cao lớn tuấn tú, tựa như phong cảnh tuyệt mỹ.
Không cần phải nói, khả năng cao là các thành viên của đội nghi thức trường học đang có hoạt động gì đó phải làm.
Lục Thanh Trạch đem tầm mắt chuyển về phía Vưu Niệm, đôi mắt của cô rất quen thuộc, đối với sắc đẹp thưởng thức không hề che giấu.
Không biết từ đâu trong lòng bỗng dâng lên một trận buồn bực.
Vưu Niệm là một nhan khống, anh biết.
Lúc đầu cô đánh cược với người bạn cùng bàn, mười phần thì hết tám phần là do ngoại hình này của anh.
Lục Thanh Trạch vẫn luôn biết anh có ngoại hình rất phù hợp với yêu cầu thẩm mỹ của cô.
Cô thích những thứ đẹp đẽ, cũng không bao giờ keo kiệt với những lời khen ngợi và tán dương.
Chỉ là diện mạo và dáng người của anh đã bị cô khen quá nhiều lần. Tương tự như vậy, cô cũng sẽ thưởng thức ngoại hình của người khác.
Làm sao có thể bình thường được.
Lục Thanh Trạch cố nén tâm trạng bực bội và ghen tuông xuống, nỗ lực thuyết phục chính mình rằng điều này quá là bình thường.
Nhưng đôi khi anh vẫn là không nhịn được nghĩ đến, nếu một người đàn ông khác phù hợp với thẩm mỹ của Vưu Niệm hơn anh xuất hiện thì sao?
Vưu Niệm cũng sẽ yêu thích người đó giống như việc cô đã yêu thích anh?
Cái suy nghĩ này thực sự khiến anh càng thêm bực bội.
Lục Thanh Trạch nhíu mi, bất giác siết chặt ngón tay.
Vưu Niệm sửng sốt một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Trạch cười.
“Đại đội nghi thức của trường này rất đẹp mắt.”
Hồi họ mới bước vào đại học A, học tỷ trong đội nghi thức trường liếc mắt một cái đã để ý tới Lục Thanh Trạch, nhưng bị anh lấy lý do bận học mà từ chối.
Lục Thanh Trạch “Ừm” một tiếng.
Vưu Niệm không nhận thấy giọng điệu trầm thấp của anh, nhiệt tình giới thiệu một số diễn viên chính của bộ phim.
“Chốc nữa em đưa anh đi xem vài thứ hay hơn nhé. Anh biết Vương thần không? Anh ấy là nam chính của bộ phim lần này. Nữ chính vẫn đang là sinh viên của Học viện Điện ảnh, dáng vẻ thật sự rất xinh đẹp. Còn có Hoàng Cẩn, chính là cái người đóng phim Mười bảy chị em… ”
Vưu Niệm vừa đi vừa nói chuyện, dẫn Lục Thanh Trạch đến nơi đoàn phim đang quay.
Đây là ký túc xá khoa của Đại học X, có tổng cộng 5 tầng, được xây dựng từ những năm 1970. Hiện tỷ lệ người đăng ký vào ở không cao.
Đoàn phim đã thuê một trong các tầng của ký túc này, cải tạo một số phòng trống thành ký túc xá đại học theo phong cách thập niên 90.
Khi cả hai đến, đoàn phim đang quay cảnh nam sinh viên đang ở ký túc xá chơi mạt chược nói chuyện phiếm.
Trong vài ngày đọc kịch bản, Vưu Niệm đã quen thuộc với đoàn làm phim, còn có thể nhận được sự kính trọng của họ mà gọi một tiếng: “Cô giáo Vãn Bạch”.
Lúc này các nhân viên công tác thấy cô đi đến liền sôi nổi chào hỏi.
Vưu Niệm nở nụ cười đáp lại.
Cô bước vào phòng, bên trong là một ký túc xá tám người được bài trí đơn giản.
Có 4 chiếc giường tầng bằng sắt, một vài tấm áp phích của các nữ diễn viên Hồng Kông và Đài Loan được dán trên bức tường trắng loang lổ bên cạnh giường, ga trải giường có họa tiết kẻ sọc xanh trắng được nhà trường thống nhất phân phát. Một vài bộ quần áo và ô che mưa được treo lác đác trên khung giường.
Ở giữa ký túc xá là một chiếc bàn gỗ hình chữ nhật, trên bàn có đặt mạt chược màu xanh lá cây. Bốn nam sinh ngồi quanh bàn, phía trước đặt những là bài poker tượng trưng cho tiền.
Bên cạnh là một cái bàn khác có đầy những chiếc máy ghi âm kiểu cũ, phích nước, bình tráng men, cốc thép không gỉ và nhiều thứ khác. Ngoài ra còn có một số bồn tráng men trắng có tên X và huy hiệu của trường dưới gầm giường. Lòng chảo bị vỡ nhiều chỗ, lộ ra lớp sắt đen.
Một ký túc xá nhỏ hoàn toàn không có thứ gì hiện đại, mọi ngóc ngách đều tràn ngập hơi thở của thế hệ trước.
“Biên kịch Vãn Bạch, đây là ai thế?” Một giọng nói quyến rũ và khoa trương vang lên từ phía sau.
Vưu Niệm nghe thấy giọng nói thì quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt trẻ trung và xinh đẹp của Lâm Lâm.
Lâm Lâm mặc một bộ diễn phục. Trên người cô ta là một chiếc váy bông trắng tinh, tóc được thắt thành hai bím ở cổ, dài đến ngực, chiếc băng đô hoa được thắt thành một chiếc nơ xinh xắn ở đuôi tóc. Lớp vải mỏng của váy phản chiếu hình dáng của nội y bên trong, tôn lên vòng eo thon thả và đôi xăng đan màu trắng ngọc trai dưới đôi chân thon nhỏ thẳng tắp.
Vẻ thanh thuần lại có chút câu dẫn người khác.
Đôi mắt Vưu Niệm híp lại: “Trợ lý của tôi.”
Lâm Lâm “À” một tiếng, chủ động đưa tay ra với Lục Thanh Trạch, lông mày cong lên: “Xin chào anh.”
Lục Thanh Trạch lịch sự bắt tay, trầm giọng nói: “Xin chào.”
“Biên kịch Vãn Bạch, đạo diễn mời chị qua nói chuyện một chút.” Một nhân viên đi tới nói nhỏ.
Vưu Niệm ra hiệu với Lục Thanh Trạch sau đó đi đến trước mặt đạo diễn Thang Húc.
“.”
“Anh tìm tôi có việc gì sao?”
Thang Húc “ừm” một tiếng, nhìn chằm chằm chiếc máy trước mặt, tay chỉ sang bên cạnh: “Cô ngồi xuống trước đi, quay xong cái này tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Vâng.” Vưu Niệm thuận thế ngồi xuống, tay chống lên cằm, nhìn bốn nam sinh chơi mạt chược.
Đạo diễn hô một tiếng “Cắt”, cảnh quay kết thúc.
“Cắt, cảnh này qua.” Thang Húc hô, quay đầu nhìn Vưu Niệm.
“Kịch bản buổi trưa cô gửi qua cho tôi, vẫn còn một vài chỗ cần thay đổi…”
Hơn mười phút sau.
Vưu Niệm trao đổi với đạo diễn xong thì trở về chỗ cũ, nhưng trước cửa đã không thấy bóng dáng Lục Thanh Trạch đâu.
Cô bước ra ngoài cửa, bắt gặp Lục Thanh Trạch đang đứng ở đầu hành lang bên kia.
Anh đứng thẳng người, quay mặt ra ngoài lan can. Nắng chiều chiếu vào người, làm mờ cả khuôn mặt anh khiến cô không thể nhìn rõ thần sắc người đàn ông đang đứng đó.
Bên cạnh anh, còn có một người phụ nữ mảnh mai.
——Là Lâm Lâm.
Vưu Niệm mím môi dưới, sải bước tới.
“Sau này anh vẫn theo đoàn làm phim chứ? Chắc hẳn là phải đi theo biên kịch Vãn Bạch trong tổ phim, đúng không?”
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, giọng nói của Lâm Lâm cũng lọt vào tai cô.
Nữ sinh trẻ tuổi có giọng nói trong trẻo, nói chuyện cũng thẳng thắn hẳn ra.
Lục Thanh Trạch cau mày, đang muốn đáp lại thì một giọng nói đã vang lên trước anh một bước.
“Anh ấy không đi cùng tổ.” Vưu Niệm đi tới, vươn tay nắm lấy cánh tay Lục Thanh Trạch.
Lục Thanh Trạch cúi đầu liếc nhìn cô, khóe môi nhếch lên một đường vòng cung khó nhận ra.
Lâm Lâm ngơ ngác nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Anh, hai người…”
Vưu Niệm hất cằm lên, lộ ra một nụ cười: “Đúng là cái cô đang thấy đấy, em gái ạ.”
Lâm Lâm nhìn Vưu Niệm, sau đó lại nhìn Lục Thanh Trạch.
Người đàn ông mới vừa rồi đối với mình thờ ơ lạnh nhạt, giờ phút này đang cúi đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, trên mặt lộ rõ vẻ ôn nhu.
Lâm Lâm tức khắc có chút xấu hổ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lục Thanh Trạch, cô ta đã cảm thấy anh có khí chất đặc biệt. Một thân áo sơ mi màu trắng nhẹ nhàng cấm dục, tư thái trầm ổn lại điềm đạm, một chút cũng không giống một trợ lý biên kịch. Mặc dù thấy thấy hai người này có phần thân mật lạ thường, nhưng cô ta vẫn đi theo Lục Thanh Trạch ra khỏi phòng.
Tâm tư ôm một chút may mắn muốn xin phương thức liên hệ của anh.
Từ nhỏ đến lớn, ở phương diện này cô ta chưa thất bại bao giờ.
Không nghĩ tới, người đàn ông này lại từ chối cô ta, còn nói anh đã có người mình thích.
Hóa ra lại là biên kịch Vãn Bạch …
Cùng là phụ nữ, Lâm Lâm cũng không thể không thừa nhận rằng Vãn Bạch thực sự rất xinh đẹp.
Khác với vẻ ngoài của cô ta, nhan sắc của Vãn Bạch rực rỡ. Nếu bản thân cô ta là bông cúc tươi mát và thanh lịch, thì Vãn Bạch tựa như một bông hồng kiều diễm nồng đậm.
Rõ ràng không phải người trong giới giải trí, mỗi lần đến đoàn phim đều ăn diện lộng lẫy, mang dáng vẻ của một đại mỹ nữ phong tình.
Vãn Bạch thực sự rất hấp dẫn đàn ông, không thể không kể đến đường nét khuôn mặt xinh đẹp, mà dáng người còn phập phồng quyến rũ, làn da trắng trẻo thanh tú cũng đã đủ thắng phần lớn phái nữ ở đây rồi.
Nếu so với Vãn Bạch, ngoại trừ việc cô ta trẻ trung hơn ra, còn lại thì không có cơ hội nào giành chiến thắng.
Lâm Lâm mím môi nhún vai, “Được rồi, tôi đi quay phim đây.”
Vưu Niệm nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Lâm, nhéo một cái vào cánh tay Lục Thanh Trạch.
“Được rồi, tiểu trợ lý, chúng ta trở về thôi.”
Lục Thanh Trạch nói nhỏ: “Mới vậy mà đã trở về rồi sao?”
“Ừm. Em phải quay về chỉnh sửa lại kịch bản. Dù sao ở đây cũng không cần em ở lại nữa.”
Làm việc với một đạo diễn kiểm soát tình hình chung là như thế này, chỉ cần kịch bản được chỉnh sửa tốt ngay từ đầu, về cơ bản sau này không cần biên kịch phải chỉnh sửa gì quá lớn. Cho dù có yêu cầu cải biên kịch bản, cũng chỉ cần đạo diễn ở hiện trường tự điều chỉnh là được.
Sau khi cùng Lục Thanh Trạch trở về khách sạn, Vưu Niệm nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.
Trong khoảng thời gian này, Lục Thanh Trạch cũng tiếp một số cuộc gọi.
Vì để không ảnh hưởng đến Vưu Niệm, anh đều ra cửa nhận các cuộc gọi.
Vưu Niệm mơ hồ nghe thấy hai từ “họp báo” và “chip”, nhưng cô cũng không quan tâm.
Bữa tối hai người ở trong phòng ăn cơm hộp.
Vưu Niệm ăn vội vàng, xong xuôi lại tiếp tục sửa chữa kịch bản.
Lúc cô hoàn thành công việc chỉnh sửa cuối cùng và gửi bản điện tử cho đạo diễn đã là 10 giờ tối.
Vưu Niệm đóng giao diện hộp thư, vươn vai mà đứng dậy.
Lục Thanh Trạch đang đứng trước tủ thu dọn quần áo.
“Khanh—” Vừa nói một chữ, ánh mắt cô đột nhiên bị hành lý trên mặt đất thu hút sự chú ý.
Chiếc vali hình trụ màu đen được kéo khóa mở, những chiếc áo sơ mi treo trong tủ được xếp gọn gàng bên trong.
Vưu Niệm ngẩng đầu, ngơ ngẩn nói: “Anh phải đi rồi à?”
Lục Thanh Trạch đi tới, vỗ nhẹ sau đầu cô, “Ừm, anh có chuyện cần giải quyết.”
Kế hoạch ban đầu của anh là định ở lại đây với Vưu Niệm thêm hai ngày. Nhưng buổi chiều anh nhận được tin rằng nội dung buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của Hoài Tâm đã bị tiết lộ, vài chỉ số tương tự với “Võ di 98” của Linh Thần.
Hiện một số khách hàng quan tâm đến “Võ di 98” đã hoãn ký hợp đồng. Cao Xuyên bị chọc tức đến không chịu được.
Thân là phó tổng, anh phải về công ty để giải quyết.
“Khi nào?” Vưu Niệm không để ý đến mình, trong giọng nói có chút mất mát.
“Chuyến bay lúc 6 giờ ngày mai, sáng mai anh phải trở lại công ty.” Ánh mắt Lục Thanh Trạch bình tĩnh, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Vì anh bận việc, Vưu Niệm cũng không thể nói gì nên cô chỉ có thể “Ồ” một tiếng như một câu trả lời.
Cô lướt qua người của Lục Thanh Trạch, lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra.
“Em đi tắm.”
Vưu Niệm vội buông một câu rồi bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước chảy vang lên.
Vưu Niệm cũng không biết mình bị làm sao, nhưng trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Trước đây cô không như thế này. Bất kể Lục Thanh Trạch muốn đi thực nghiệm, thi đấu hay luyện tập, cô hiếm khi có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, ngay cả khi có, cô cũng có thể nhanh chóng điều chỉnh lại được.
Có lẽ vì ở trong đoàn phim lâu ngày quá cô đơn, bên cạnh cũng không có quá nhiều bạn bè như trước đây.
Vưu Niệm vừa tắm rửa vừa yên lặng, trong lòng tự an ủi chính mình.
Vào ban đêm, rèm cửa của căn phòng được kéo lại, chặn lại ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài.
Một ngọn đèn đầu giường mờ ảo được thắp sáng trong phòng. Trên chiếc giường lớn màu trắng, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh ái muội.
Thời gian trôi qua, căn phòng dần trở lại vẻ yên tĩnh.
Vưu Niệm nằm trong vòng tay của Lục Thanh Trạch, ngón tay chọc vào cơ bắp rắn chắc của anh.
Sau khi thỏa mãn, giọng nói của cô mang theo vài phần lười biếng cùng khàn khàn: “Sao em cảm thấy, anh tới đây chỉ để ngủ với em hai lần rồi rời đi?”
Lục Thanh Trạch nắm lấy tay cô, khẽ cau mày.
Trước khi anh kịp nói, Vưu Niệm đã trở mình, hai tay đặt ở hai bên người anh, treo lơ lửng trên người anh.
Một đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng chăm chú nhìn vào khuôn mặt anh.
Đôi mắt Lục Thanh Trạch thâm quầng, một mí nông, những nếp nhăn ẩn bên trong không rõ ràng. Bởi vì mới lăn lộn một hồi, đôi mắt sâu thẳm của anh vẫn còn chứa đựng những dục vọng chưa được giải tỏa. Mái tóc đã tắm gội của cô nằm mềm mại trên gối, sống mũi cao và đôi môi hồng hào. Khuôn mặt là hình dạng lập thể khắc sâu, làn da trắng mịn ửng đỏ.
Vưu Niệm buông một tay, chạm vào mặt anh.
Mềm và nóng.
Cổ họng Lục Thanh Trạch khẽ cuộn, khàn giọng nói: “Niệm Niệm.”
Mái tóc đen của người phụ nữ xõa ra, đuôi tóc cọ vào da khiến anh ngứa ngáy.
Nhưng ánh mắt của cô lúc này quá mức chuyên chú, quá tập trung đến mức dường như chỉ có chỗ cho mỗi mình anh.
Điều này khiến Lục Thanh Trạch không biết tiếp theo phải hành động như thế nào.
Sợ rằng chính mình vừa động, đôi mắt của cô sẽ biến mất.
Ánh mắt Vưu Niệm lướt từ đôi lông mày sâu thẳm xuống vai anh.
Anh cởi trần, làn da trắng nõn, cơ bắp săn chắc thật thích mắt.
Quả thực là một nam hồ ly.
Chẳng qua mới chỉ tới phim trường có một lần, đã có phụ nữ để mắt tới anh.
Vưu Niệm cúi đầu, cắn chặt môi anh như để trút giận.
Lục Thanh Trạch đỡ cô, nâng cằm lên hôn lại.
Vưu Niệm chỉ cắn một miếng rồi rời đi, ngẩng đầu yên lặng nhìn anh.
“Niệm Niệm?” Trong mắt Lục Thanh Trạch lộ vẻ khó hiểu.
Hôm nay Vưu Niệm mặc chiếc áo sơ mi trắng của anh, to to rộng rộng, bên trong lại trống không.
Cô nằm xuống, nói nhỏ vào tai Lục Thanh Trạch, “Anh còn muốn không?”
Cô cảm giác được.
Hơi thở Lục Thanh Trạch đột nhiên không còn ổn định.
Vưu Niệm đang mặc quần áo của anh, tóc đen môi đỏ, trên cổ và vòng eo đều tinh tế.
Anh thực sự khó lòng khống chế.
Cảm giác được sức mạnh của bàn tay trên cơ thể mình đột ngột tăng lên, Vưu Niệm cười nhẹ.
Môi cô cọ qua vành tai, di chuyển đến chỗ người đàn ông.
Lục Thanh Trạch kêu lên một tiếng, lại nghe thấy giọng nói của cô phát ra từ đôi môi: “Khanh Khanh, bây giờ anh đang ngủ với em, nhớ đấy?”
*****
Mệt mỏi một hồi, Vưu Niệm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lục Thanh Trạch xoay người xuống giường, từ trong hành lý lấy ra một cái hộp nhỏ màu đỏ.
Lấy ra chiếc nhẫn bên trong, anh trở lại giường ngồi xuống.
Vưu Niệm ngủ rất say, mái tóc dài đen nhánh vương vãi trên gối. Đôi má cô ửng hồng, hàng mi dài rũ xuống, tạo bóng trên mi mắt.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch ở trên người cô dừng lại trong chốc lát, anh mở lòng bàn tay của mình ra. Ở giữa lòng bàn tay to rộng, một chiếc nhẫn bạch kim nằm lẳng lặng ở đó.
Kiểu dáng nhẫn trơn của nữ giới, trong bóng tối tương phản với nhẫn nam trên ngón giữa bên trái của anh.
Là kỳ nghỉ hè năm thứ hai của anh, anh đã dành toàn bộ số tiền của mình để mua lại.
Cũng là ngày chia tay, món quà anh muốn tặng nhưng cuối cùng lại không thể.
Lục Thanh Trạch khẽ nâng chăn lên, kéo tay Vưu Niệm ra, từ từ xỏ vào ngón giữa của cô.
Sau vài giây—
Lục Thanh Trạch thở dài, cất lại chiếc nhẫn.
Quả nhiên nó hơi rộng.
Lục Thanh Trạch mím môi, nhìn người phụ nữ không biết gì đang nằm trên giường, hơi ảo não.
Rõ ràng cô đã gầy nhưng vẫn luôn hoài nghi bản thân mình sẽ béo lên.
Lục Thanh Trạch cất chiếc nhẫn đi, quyết định đợi khi nào trở về sửa lại một chút rồi mới đưa cho cô.
Anh cầm tay cô xem kỹ, nhỏ hơn một cỡ là được.
Lục Thanh Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Vưu Niệm.
Đã nhiều năm như vậy, vòng đi vòng lại, anh trước sau vẫn không thể yêu được người khác.
Trái tim của anh rất thành thật. Từ năm 16 đến năm 27 tuổi, nó chỉ đập đối với Vưu Niệm.
Cho dù 6 năm trôi qua thì đã sao?
Chiếc nhẫn vẫn là của cô.
——Lục Thanh Trạch vẫn chỉ thuộc về mình cô.