Beta: Gió+Lươns
—
Tới tầng một, Vưu Niệm là người bước ra khỏi thang máy đầu tiên, sau khi hít một hơi thật sâu, cô lấy điện thoại di động ra mở Wechat lên.
Tên nhóm chat của ba người đã trở thành “Ngõ Thanh Ninh chào mừng mùa xuân”.
Vưu Niệm không còn sức lực kêu ca cái tên nhóm vừa nghe đã thấy rất nhớ mùa xuân này. Cô gõ chữ trên màn hình di động.
Vưu Niệm: [Tớ lại vừa gặp lại bạn trai cũ ở ngay tại phim trường.]
Tiết Nhu đang nghỉ trưa trong văn phòng: [Ahhhh! Duyên phận đó Niệm Niệm! Lục Thần vẫn đẹp trai như vậy đúng không? Nhưng tớ nghe nói những người làm nghiên cứu có xu hướng bị hói đầu…]
Hạ Anh phàn nàn: [Mới 26 tuổi đã hói đầu là do thận kém mà nhỉ?]
Mặc dù Hạ Anh và Vưu Niệm không học cùng trường đại học nhưng cô ấy cũng biết một vài điều về mối tình dài 5 năm của Vưu Niệm.
Vưu Niệm: […Thận và tóc anh ấy đều có vẻ rất tốt, tớ còn cảm thấy ngày càng đẹp trai hơn…]
Sau đó gửi thêm một loạt nhãn dán ‘chảy nước miếng’.
Hạ Anh: [Cảm giác thật là nhộn nhạo nha!]
Tiết Nhu: [Đẹp trai hơn? Trời ạ! Đẹp trai lắm hả, tớ muốn gặp anh ấy.]
Vưu Niệm: [Đẹp trai đến mức muốn ngủ.]
Tiết Nhu ngây thơ vô số tội, không biết gì hỏi: [Ngủ? Là ngủ kiểu ấy ấy đúng không?]
Hạ Anh không khách khí cười nhạo: [Lăn giường thì cứ nói là lăn giường, sao phải dè dặt thế?]
Vưu Niệm: [….Người đang ngủ say thì sao có thể lăn giường được?]
Hạ Anh gửi một chuỗi “Hahahahaha”.
[Vậy gọi là “Do I*” đi, gần đây đang thịnh hành cách nói như vậy.]
*Do I: làm em đi.
Tiết Nhu đã gửi loạt biểu tượng cảm xúc “Chiến dịch chống nội dung khiêu dâm”.
Hạ Anh: [Tớ hiểu mà. Dù sao cậu cũng đã sống mà không ABCXYZ trong suốt 5 năm, đó là điều bình thường.]
Tiết Nhu: [T^T, 25 năm không có một người ở bên.]
Vưu Niệm chân thành xin lời khuyên: [PY (*) với bạn trai cũ có thực tế không?]
(*) PY: một thuật ngữ bên Trung, ám chỉ những cuộc giao dịch mờ ám, những mối quan hệ hoặc hành động không rõ ràng ở sau lưng.
……
Sau một hồi thảo luận với bạn của mình, Vưu Niệm chợt nhận ra cô chỉ quan tâm đánh giá về vẻ đẹp trai của Lục Thanh Trạch mà không biết liệu anh ấy có còn độc thân hay không.
Bên kia, Lục Thanh Trạch và Cao Xuyên đi đến nhà để xe dưới tầng hầm.
Cao Xuyên xoay vô lăng, thản nhiên nói với Lục Thanh Trạch ở ghế phụ “Cậu thấy cô gái trong thang máy vừa rồi có xinh không?”
Lục Thanh Trạch “ừm” một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng như sứ, đôi mắt hồ ly quyến rũ dưới hàng lông mi cong, chiếc mũi và miệng thanh tú. Trong nháy mắt, mọi cử động của cô trở nên thật kinh diễm.
Không ai hiểu được vẻ xinh đẹp của Vưu Niệm bằng Lục Thanh Trạch. Cô đẹp đến nỗi chỉ cần cong môi cười thì anh đã ước mình có thể hái sao trên trời tặng cô.
Cao Xuyên đã quen với dáng vẻ hờ hững của Lục Thanh Trạch, nhưng giọng nói của anh có chút kích động: “Vừa rồi tôi thấy cô ấy đã lén nhìn cậu, còn khen cậu trong thang máy. Thế nào? Thú vị chứ?”
Lục Thanh Trạch khẽ cười ra tiếng, “Không cần biết.”
Cao Xuyên thở dài chán nản.
Lục Thanh Trạch tuy còn trẻ đã đứng ở vị trí cao, trở thành phó giám đốc công ty, mỗi ngày có thể kiếm được rất nhiều tiền. Rõ ràng đó là một cơ sở tốt để có thể ăn chơi, nhưng anh lại sống như một nhà sư “lục căn thanh tịnh”.
Quen Lục Thanh Trạch được vài năm, có rất nhiều cô gái nhỏ yêu mến nhưng anh lại không bao giờ để mắt đến.
Nếu không phải đã nghe được chuyện của Lục Thanh Trạch khi ở đại học thì Cao Xuyên sẽ thực sự nghi ngờ rằng có điều gì đó không đúng lắm với anh.
“Cậu có nhìn rõ không vậy?” Cao Xuyên cố gắng thuyết phục, “Người trong thang máy vừa rồi thật sự rất xinh đẹp, vô cùng khí chất.”
Anh ta vỗ mạnh vào đùi mình, “Ais chết tiệt! Không phải là một tiểu minh tinh đó chứ?”
“Bỏ đi, giới giải trí đầy rẫy thị phi.” Cao Xuyên lẩm bẩm.
Không phải là minh tinh, mà là một nhà biên kịch.
Lục Thanh Trạch nói trong lòng.
Vưu Niệm dạo quanh quảng trường CBD một lúc thì nhận được thông báo đoàn làm phim đang phát cơm hộp.
Khi Vưu Niệm quay về địa điểm quay, tất cả mọi người đang dùng bữa bên chiếc bàn trống.
Trong số họ có một số cô gái trẻ xa lạ, gắn huy hiệu trường khoa học kĩ thuật Linh Thần trên ngực, nhìn xung quanh với ánh mắt tò mò và phấn khích.
Thấy Vưu Niệm đang nhìn sang, nhân viên bên cạnh thấp giọng giải thích: “Là nhân viên của công ty ở đây, tranh thủ nghỉ trưa tới xem quay phim. Đạo diễn cũng dễ nói chuyện nên cho bọn họ ăn ở đây luôn.”
Vưu Niệm nhận hộp cơm, gật đầu đáp lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Hiện tại cô không có thông tin liên lạc của Lục Thanh Trạch, nếu muốn biết tình hình hiện tại của anh, chỉ có thể hỏi từ những người khác.
Suy nghĩ miên man, Vưu Niệm bước đến ngồi cạnh một vài người, mở hộp cơm và bắt đầu ăn như không có ai bên cạnh mình.
Trong bữa ăn,Vưu Niệm thỉnh thoảng có thể cảm thấy ánh mắt của các cô gái đổ dồn về phía mình.
Cuối cùng, một cô gái tóc ngắn nói chuyện với cô một cách thận trọng: “Xin lỗi, cô cũng tới đây để quay phim à?”
Vưu Niệm ngẩng đầu lên giải thích với vẻ mặt lịch sự: “Tôi là biên kịch.”
Cô gái tóc ngắn nói “ồ” và trao đổi ánh mắt với bạn của mình.
Một lúc sau, cô ấy lại hỏi: “Vậy cô có biết khi nào Tằng Vũ sẽ đến không?”
Tằng Vũ là nam thứ của “Bảo châu”, hai ngày nay anh ta đều không tới đây.
Vưu Niệm nuốt đồ ăn vào miệng, đồng thời nhớ lại kế hoạch quay phim mà mình nhận được: “Chắc là tuần sau.”
Vừa dứt lời, các cô gái lập tức lộ vẻ vui mừng nho nhỏ.
“Cảm ơn cô!” Một vài người trong số họ rời đi với lòng biết ơn vô cùng.
Buổi chiều, nhân lúc đang ở giờ tan tầm, các cô gái “đi ngang qua” tầng 26, quan sát cảnh quay của đoàn qua cửa kính một lúc.
Vưu Niệm cũng tình cờ “đi ngang qua” rồi có trò chuyện với một vài người.
Ngày thứ hai, vẫn như thế.
Ngày thứ ba…
Sau khi đi tới đi lui, Vuu Niệm nhanh chóng nghe ngóng được một ít từ miệng các cô gái.
Khoa học kỹ thuật Linh Thần là một công ty sản xuất thiết kế chip điện tử, chưa được chuyển hẳn từ Nam Thành tới đây. CPU chính của điện thoại di động mà Lam Kình đưa ra thị trường cách đây không lâu là do họ cung cấp. Lục Thanh Trạch là phó giám đốc của công ty, anh ấy mới trở về từ Hoa Kỳ cách đây không lâu và chịu trách nhiệm chính về mảng công nghệ của công ty.
Đây là lý do tại sao Vưu Niệm đã gặp Lục Thanh Trạch tại họp báo ra mắt điện thoại di động của Lam Kình.
Khi nói đến Lục Thanh Trạch, khuôn mặt của một số cô gái đều tràn đầy ngưỡng mộ và khen ngợi anh, nhưng họ không làm cùng tầng với Lục Thanh Trạch nên cũng hiếm khi gặp được.
Vì vậy về chuyện Vưu Niệm muốn biết còn độc thân hay không thì họ không rõ.
Giờ cô không thể trông cậy vào những cô gái đó, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vưu Niệm ngồi vào chỗ, một tay chống má, tay kia lướt điện thoại một cách vô thức.
Bảy năm trước, cô và Lục Thanh Trạch đến trường đại học A báo danh, cùng nhau đăng ký một cặp số điện thoại di động dành cho vợ chồng, chỉ khác chữ số cuối cùng.
Khi họ chia tay, cô đã xóa mọi thông tin liên lạc giữa hai người.
Sau một hồi suy nghĩ, cô không thể không tìm kiếm số điện thoại di động được nhớ mãi trong đầu trên WeChat.
Ngay sau khi kết quả tìm kiếm được đưa ra, Vưu Niệm đã xác nhận đó chính là anh.
Ảnh đại diện của anh là một mảng trắng và biệt hiệu chỉ đơn giản là chữ “Lu*”.
*Lu: pinyin của chữ Lục trong Lục Thanh Trạch.
Nhìn vào nút “Thêm vào danh bạ”, ngón tay Vưu Niệm đã để trên đó một lúc lâu mà không nhấn xuống.
Gặp lại Lục Thanh Trạch, quả thực trái tim cô rất rạo rực.
Nhưng nghĩ đến cảnh chia tay lúc ban đầu và thái độ vờ như không quen biết của Lục Thanh Trạch khi gặp anh hai lần, cô lại do dự.
Loay hoay một hồi, Vưu Niệm quyết định chết sớm cho siêu sinh sớm.
Nếu Lục Thanh Trạch từ chối, thì thôi quên nó đi.
Nếu anh chấp nhận lời mời kết bạn của cô thì —
Sẽ suy nghĩ về bước tiếp theo!
Vưu Niệm mắt nhắm mắt mở, tim cô đập nhanh hơn sau đó nhấn “Thêm vào danh bạ”.
Nhưng trong một giây, trang này đã nhảy lên.
Vưu Niệm sững sờ trong giây lát.
Như vậy là đồng ý?
Nhấp vào vòng bạn bè của anh, chỉ chia sẻ một tin tức trong ngành “Ra mắt chip điện thoại di động 5G” trong vòng nửa năm, và không có gì khác.
Dựa trên sự hiểu biết của Vưu Niệm về Lục Thanh Trạch, anh tuyệt đối không thể thêm bạn bè vào WeChat của mình mà không thiết lập chế độ xác minh.
Khả năng duy nhất là anh chưa xóa cô khỏi danh sách bạn bè.
Trong một khoảng thời gian mà tâm trạng đắng cay ngọt bùi được trộn lẫn.
“Bạn đã thêm ‘Lu’, bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện.”
Vưu Niệm nhìn chằm chằm vào trang nhật ký trò chuyện trống một lúc lâu rồi im lặng thoát ra.
*
Buổi tối, khi Lục Thanh Trạch nhìn thấy hình đại diện chấm đỏ trên vòng bạn bè, anh gần như cho rằng mình đang bị ảo giác.
Lục Thanh Trạch đã không nhìn thấy ảnh đại diện của Vưu Niệm trên WeChat được 5 năm rồi.
Bấm vào vòng bạn bè của cô, đó là tin tức về sự ra mắt của một bộ phim truyền hình Vưu Niệm đã chia sẻ từ hai ngày trước.
Anh không có nhiều bạn trên WeChat, Vưu Niệm có lẽ vừa thêm bạn với anh vào, nên vòng bạn bè mới hiển thị như vậy.
Cô ấy thêm mình để làm gì?
Trái tim Lục Thanh Trạch co thắt lại.
Anh nhớ lại những gì Cao Xuyên đã nói hai ngày trước, hơi cau mày.
Trong thang máy ngày hôm đó, tất nhiên anh cũng để ý đến ánh mắt của Vưu Niệm.
Nhưng anh cũng biết rằng Vưu Niệm cũng chỉ như đang ngắm trai đẹp. Hồi ấy, thứ cô nhìn trúng không phải chính là gương mặt này sao?
Lục Thanh Trạch mím môi đi tới phòng làm việc, lấy ra một cuốn sách từ trong ngăn kéo đã khóa.
Bìa ngoài màu trắng, với dòng chữ [Vở viết văn] được khắc trên cùng bằng màu đen, và một dòng ký tự nhỏ ở góc trên bên phải – [Cấp ba Bình Thành].
Bên dưới “lớp” và “tên” được viết bằng bút đen.
——Vưu Niệm, lớp 10/3.
Nét chữ thanh thoát và phong cách tiêu sái, rất giống tính cách của cô.
Mắt Lục Thanh Trạch dừng lại trước tên của Vưu Niệm, nhẹ nhàng lật mở cuốn vở.
Sau mười năm, trang giấy trắng ban đầu đã ngả sang màu vàng, hiện ra dáng vẻ xưa cũ.
Giống như sự lãng mạn trong khuôn viên trường của họ.
Hồi cấp ba Vưu Niệm học lệch, điểm văn của cô rất cao, bố cục bài khá tốt và hầu như bài luận nào cũng trên 90 điểm. Cả học kỳ, chỉ có một bài thầy giáo giận dữ đã cho 60 điểm, vì cô đã biến chủ đề của bài văn đó thành một bức thư tình, rồi đưa nó cho lớp trưởng.
Tuy thích Vưu Niệm, nhưng thầy giáo dạy ngữ văn vẫn rất tức giận vì hành vi lệch lạc của cô nên lần đầu tiên cô đã cho học trò cưng của mình điểm thấp như vậy.
Lục Thanh Trạch lật đến trang 60 điểm, tiêu đề và đọc nét chữ cùng nội dung quen thuộc, nội dung bài viết đã đưa anh đến buổi chiều mười năm trước chỉ trong nháy mắt.
Cô gái 15 tuổi đứng đối diện với ánh đèn và đọc to bức thư tình của mình trước mọi người, phớt lờ những ồn ào bên dưới. Ánh nắng yếu ớt chiếu vào phòng học, nhưng cả người cô lại như phát sáng…
Chỉ với một cái tích tắc, cuốn sách đã bị đóng lại do người đọc không còn tập trung.
Lòng bàn tay to ấn mạnh vào văn bản, cuốn sổ mỏng đã cũ nên khi bị nhấn đã có một vài chỗ lõm.
Trên mu bàn tay anh nổi lên đường gân xanh, đầu ngón tay trắng bệch.
Lục Thanh Trạch đã đọc bức thư tình do Vưu Niệm viết không biết bao nhiêu lần, anh quá quen thuộc với bức thư đó, quen thuộc đến nỗi gần như thuộc lòng.
Anh nhắm mắt để giấu những sóng gió vào trong.
Mặc dù nói là Vưu Niệm đã theo đuổi anh nhưng Lục Thanh Trạch biết rằng tình cảm của họ không hề cân bằng.
Lúc còn bên nhau, khi thấy những người có gương mặt thu hút, anh đã nhìn thấy sự kích động trong mắt Vưu Niệm không chỉ một lần, không chút che giấu.
Nếu đối phương là phụ nữ, anh cũng không để ý nhiều, nhưng nếu là đàn ông, anh sẽ luôn lo lắng nhìn cô gái bên cạnh mình.
Nếu cô thể hiện một ánh mắt khác ngoài sự thưởng thức vẻ đẹp đơn thuần, chẳng hạn như thích hoặc mến mộ, anh có thể sẽ phát điên.
May là không có, cô là một người kén chọn.
Người cô ngắm nhìn nhiều nhất vẫn là chính anh.
Nhưng anh thực sự không thích việc cô tán thưởng những người đàn ông khác, dù chỉ là vẻ bề ngoài.
Cảm giác rất khó chịu.
Có cô rồi, anh chưa từng muốn ngắm nhìn người khác.
Trong mắt anh, trên đời này chỉ có hai loại người: Vưu Niệm và những người còn lại.
Nhưng tại sao Vưu Niệm lại không thể nghĩ như thế? Cô có anh như vậy vẫn chưa đủ sao?
Cô có nói rõ ràng rằng khuôn mặt và dáng người của anh vô cùng hợp gu cô nên cô rất thích.
Cả đôi tay và giọng nói của anh, tất cả đều được ca ngợi không biết bao nhiêu lần bởi đôi môi đó.
“Sao màu môi anh đẹp thế? Giống như tô son vậy.”
“Lục Thanh Trạch em muốn xem cơ bụng của anh.”
“Cơ ngực của người đàn ông kia to thật. Sau này anh đừng rèn luyện thân thể kinh khủng như vậy. Em không thích cơ bắp lớn như thế.”
“Hôm qua có người tỏ tình với em, nhưng em đã từ chối rồi. Anh ta không đẹp trai bằng một nửa anh.”
–
Giọng nói lanh lảnh của cô gái từ mọi hướng truyền vào tâm trí anh, giống như những sợi cây hoang dại neo đậu, kéo dài không dứt, khiến anh đau đầu không thôi.
Lục Thanh Trạch mím chặt môi đến mức ngón tay anh gần như ấn xuyên qua cuốn vở.
Cô thật sự là người ăn nói ngọt ngào, vừa mở miệng đã nói rất hay, chữ viết đẹp đến mức khiến người ta rung động.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không cần anh.
Mới có 5 năm đã nói không còn thích nữa.
Miệng Vưu Niệm thật lừa người.