Editor: Đá bào
Beta: Gió
—
Lục Thanh Trạch biết chuyện này hoàn toàn là do ngẫu nhiên.
Cách đây một khoảng thời gian, điện thoại của Tùng Khê mang con chip Bạch Hổ 500 của Hoài Tâm chính thức ra mắt thị trường.
Thân là đối thủ cạnh tranh, Linh Thần đương nhiên là vô cùng chú ý đối với phản ứng thị trường về dòng điện thoại của Tùng Khê.
Chiều hôm qua, các phương tiện truyền thông đã công bố kết quả đánh giá một số dòng điện thoại hàng đầu gần đây được đưa ra thị trường. Bất luận là từ hiệu suất con chíp hay phản ứng của thị trường, điện thoại Lam Kình mang con chíp của Võ Di 98 đều dẫn đầu số những hãng điện thoại có cùng phân khúc.
Đó thực sự là một tin tức tốt.
Nhưng Lục Thanh Trạch cũng không có thời gian để vui mừng, bởi vì phiên bản mới của con chip Võ Di 200 đang trong thời gian nghiên cứu và phát triển vô cùng gấp gáp. CPU sử dụng quy trình 5nm mới nhất, gặp phải nhiều vấn đề trong nghiên cứu và phát triển hơn dự kiến.
Không tính tới vấn đề của bản thân Linh Thần, cho dù là nhà sản xuất hợp tác với xưởng sản xuất chip bên kia cũng có không ít vấn đề. Hiện nay trong nước chỉ có một nhà máy sản xuất chip Liên Cơ có thể tiếp nhận dự án chip với quy trình và thông số kỹ thuật này, nhưng tỷ lệ xấu vẫn còn cao, so với chip quy trình 7nm thì còn cao hơn rất nhiều. Đồng thời, thời gian sản xuất cũng tăng gần gấp đôi.
Bên Liên Cơ không thể thay đổi thời gian sản xuất, Linh Thần chỉ có thể tự nghiên cứu và phát triển để kịp tiến độ đề ra.
Trong khoảng thời gian này, Lục Thanh Trạch vì dự án mà bận đến mức chân không chạm đất, đã liên tục tăng ca mấy ngày rồi.
Chiều nay, Lục Thanh Trạch cùng giám đốc nghiên cứu phát triển và đội ngũ quản lý sản phẩm họp xong, xoa xoa mi tâm đi vào văn phòng.
Vừa ngồi xuống chưa được mấy phút, Cao Xuyên đã hấp tấp chạy vào, ánh mắt tràn đầy hứng thú, hai mắt cười đến mức nhắm tịt cả lại.
“Lục tổng của chúng ta thật sự là thâm tàng bất lộ nha.” Cao Xuyên hưng thú bừng bừng, đặt mông ngồi xuống đối diện Lục Thanh Trạch.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch đảo qua, không quá để ý tới anh ta.
Nói như vậy, Cao Xuyên lộ ra biểu tình thế này cũng không có gì hay.
Cao Xuyên người này giữ tác phong trước sau như một, thân thể mập mạp, đối với thái độ hơi lãnh đạm của Lục Thanh Trạch không thèm để bụng.
Anh ta cười hì hì lấy điện thoại di động ra, “Ai nha, thật không nhìn ra, Lục tổng nghiêm trang của chúng ta cũng sẽ yêu sớm.”
Lục Thanh Trạch chưa từng nói qua khúc mắc giữa mình và Vưu Niệm với Cao Xuyên, không khỏi nhíu mày.
Anh nghiêng người về phía trước, một tay đoạt lấy điện thoại di động của Cao Xuyên.
Đập vào mắt, là bức ảnh anh và Vưu Niệm cùng chụp trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Anh cau mày, ngón tay nhanh chóng trượt lên trên cùng của bài viết.
Bên tai, giọng nói của Cao Xuyên vẫn không dứt.
“Tôi cố ý vì cậu mà truy cập vào diễn đàn này. Cậu cũng thật là, cái gì mà bạn cùng lớp trung học. Không thể nói thật là bạn gái cũ sao? Làm người nên thành thật một chút được không…”
Trong giọng nói ồn ào của Cao Xuyên, Lục Thanh Trạch đã đọc xong bài viết.
Anh trả lại điện thoại cho Cao Xuyên, tâm tình không khỏi xao xuyến.
Vưu Niệm thế mà lại viết một cuốn tiểu thuyết về họ như vậy…
Cao Xuyên giống như kẻ tinh tườm, thấy bộ dáng Lục Thanh Trạch không khỏi kinh ngạc: “Cậu không biết chuyện này sao?”
Lục Thanh Trạch hơi gật đầu.
“Khụ, vậy cậu tự mình về hỏi cô đi.”
Cao Xuyên không nhiều lời nữa, vắt chân nói về một chuyện thú vị khác.
“À, gần đây tôi có gặp một người bên bộ phận tiêu thụ của Hoài Tâm, là một kẻ cuồng điên. Bọn họ thật sự cho rằng mình là trâu bò, muốn nắm vị thế hàng đầu trong nước. Làm tôi muốn đạp ngựa mà cười chết.”
Lục Thanh Trạch khẽ nói: “Còn một tháng nữa. ”
Cao Xuyên cười hì hì: “Vẫn là cậu lợi hại. Trực tiếp kiểm tra một loạt các quá trình bên dưới, khiến thời gian bị trì hoãn. Tôi xem bọn họ làm thế nào để sản xuất các sản phẩm vào năm tới. Phen này phải “ngậm bồ hòn làm ngọt” là cái chắc.”
Nghĩ đến tình thế tiến thoái lưỡng nan sắp xảy ra với đối thủ cạnh tranh, anh ta nhịn không được mà vui sướng khi kẻ thù gặp họa.
Cao Xuyên nhìn đồng hồ, vỗ đùi: “Không nói với cậu nữa, tôi đi giữ chân khách hàng đây.”
*
Sau khi Cao Xuyên rời đi, Lục Thanh Trạch gọi trợ lý Yunni vào.
“Giúp tôi đến hiệu sách mua một cuốn sách.”
Yunni: “Được ạ, Lục tổng, anh muốn cuốn sách nào ”
Lục Thanh Trạch đưa tờ giấy trên bàn cho Yunni, lạnh lùng nói: “Bây giờ đi luôn.”
Yunni nhận lấy, mấy chữ “Thanh Sơn Ngoại” của Vãn Bạch đập vào mắt.
Ánh mắt Yunni dừng lại, cái này… Không phải tiểu thuyết thanh xuân sao?
“Có vấn đề gì không?” Giọng điệu Lục Thanh Trạch vẫn bình tĩnh.
“Không. Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Yunni như từ trong mộng bừng tỉnh dậy.
*
“Lục tổng, sách anh cần đây.”
Chưa đầy một giờ sau, Yunni đặt cuốn “Thanh Sơn Ngoại” mới cừng lên bàn làm việc của Lục Thanh Trạch.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bất động: “Đặt ở đây là được rồi.”
Sau khi Yunni rời đi, Lục Thanh Trạch xoa xoa thái dương, cầm lấy cuốn sách được bọc màng nhựa.
Lần đầu tiên, anh làm chuyện thế này trong giờ làm việc.
Anh đọc một cách nhanh chóng. Nhưng một tiếng sau, cuốn sách lại được lật lại.
Đặt sách xuống, Lục Thanh Trạch đi tới trước cửa sổ sát đất.
Mặt trời mùa thu không quá gay gắt, chút ánh vàng chiếu vào phòng, ấm áp nhẹ nhàng. Cảnh sắc ngoài cửa sổ bị vầng sáng chiếu vào làm mờ đi không ít.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch dừng ở tòa nhà thương mại xa xa, nóc nhà cao chót vót ẩn hiện trong mây, mặt kính hiện ra một tầng kim quang mông lung.
Không nhớ rõ là hồi lớp 11 hay 12, đại khái cũng là một buổi chiều như thế này.
Vưu Niệm đi trên đường đang giận dỗi với anh, nói mình không tìm được cuốn tập văn của học kỳ trước.
Lời giải thích của anh còn chưa nói ra miệng, Vưu Niệm đã khởi động chế độ tự an ủi, còn thuận tiện trấn an anh.
“Nhưng anh không cần buồn đâu. Khi nào rảnh rỗi, em sẽ viết một bức thư tình khác đền bù cho anh, thế nào?”
Thiếu nữ nhướng mi, tóc đuôi ngựa dài khẽ lay động, lông mi được ánh mặt trời chiếu xuống một tầng ánh sáng màu vàng, khóe môi cong lên, ngữ điệu tùy ý lại tản mạn.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vưu Niệm nhanh chóng bỏ chuyện kia lại phía sau và nói với anh về kế hoạch du lịch cuối tuần.
Vưu Niệm luôn luôn như vậy, chuyện không vui rất ít khi lưu lại trong đầu. Luôn luôn có thể nhanh chóng nghĩ ra một cái gì đó khác để đánh lạc hướng sự chú ý.
Chẳng qua trong miệng cô nói hai ba câu đơn giản, lại trêu chọc anh đến tâm trí xao động, chờ mong vạn phần.
Sau đó mùa đông nóng nực qua mấy vòng, anh vẫn không đợi được đến bức thư tình mới kia.
Anh đã từng nghĩ câu “đền bù cho anh” trong lời hứa của Vưu Niệm cũng bị cô lãng quên ở những góc khuất vô hình cùng với những tập văn khác mà không thể tìm thấy.
Trong ánh mặt trời, khóe miệng Lục Thanh Trạch khẽ nhếch lên.
Thì ra tiếc nuối này, cô đã sớm dùng một phương thức khác bổ sung.
*
Bởi vì buổi chiều hôm đó “không làm việc đàng hoàng” và tan tầm đúng giờ, Lục Thanh Trạch phải liên tục tăng ca bù rất nhiều ngày sau đó.
Cùng lúc đó, Vưu Niệm cũng bận rộn không kém.
Ngoài công việc biên kịch của “Giờ ánh sáng”, cô còn âm thầm liên lạc với không ít nữ biên kịch và những minh tinh nhỏ từng bị Tiêu Văn quấy rối. Tiêu Văn ỷ vào địa vị tiền bối của mình trong giới, đã mập mờ làm không ít chuyện xấu xa. Giới chuyên môn đối với ông ta đã sớm có oán hận, chỉ là e ngại thế lực của ông ta mà không dám lên tiếng.
Vưu Niệm tổng hợp tất cả chứng cứ Tiêu Văn quấy rối phụ nữ, cộng lại có hơn hai mươi người, trên wechat thì có tới hơn trăm phong thư cùng chữ kí.
Cô còn đang không ngừng thu thập chỉnh lý, muốn triệt để giáo huấn tên bệnh hoạn ghê tởm Tiêu Văn này một phen.
Buổi tối hôm đó, Vưu Niệm ở thư phòng gõ xong kịch bản, duỗi thắt lưng.
Lục Thanh Trạch từ bên ngoài mang tới một đĩa cherry, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Vưu Niệm.
Hai ngón tay Vưu Niệm nhúp lấy một trái, muốn bỏ vào miệng thì thay đổi chủ ý.
Cô đứng dậy, nhét trái cherry vào miệng Lục Thanh Trạch.
“Cho anh.” Cô cười tủm tỉm nói.
Lục Thanh Trạch cong môi, cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình máy tính của cô.
“Em đang làm gì vậy?”
Trên màn hình, tất cả đều là lịch sử trò chuyện Wechat dày đặc.
“À, em đang muốn đưa hành vi của một gã đàn ông đê tiện lên mạng, khiến lão ta thân bại danh liệt.” Vưu Niệm vừa ăn vừa nói.
Vẻ mặt Lục Thanh Trạch nghiêm lại: “Ai?”
Vưu Niệm đơn giản kể lại sự tích của Tiếu Văn một lần.
Lục Thanh Trạch nghe xong, cau mày càng chặt hơn.
“Niệm Niệm, chuyện này giao cho anh. Em không cần phải quan tâm. Em hãy gửi cho anh tất cả thông tin trên tay em.”
Vưu Niệm “A” một tiếng, “Anh bận rộn như vậy, em có thể tự mình phơi bày hắn ta.”
Lục Thanh Trạch lắc đầu: “Anh có bạn bè quen biết làm luật sư ở phương diện này, em không cần phải nhúng tay vào. Anh sợ hắn sẽ trả thù em.”
Đối phó với một kẻ bánh quẩy như Tiêu Văn, chỉ phơi bày trên mạng không đủ đả thương được hắn ta, ngược lại càng làm cho hắn ghi hận trả thù. Loại người này đã quen thói, chuyện phạm phải chỉ sợ không chỉ đơn giản là quấy rối phụ nữ. Chỉ cần nhìn lướt qua mấy cái kia, anh cũng đã nhìn thấy mấy từ ngữ nhạy cảm rồi.
Thay vì như vậy, tốt hơn hết là thu thập hết các bằng chứng khác và đưa hắn ta trực tiếp vào đồn cảnh sát. Chỉ có việc nhận lấy sự trừng phạt của pháp luật mới là xứng đáng với loại người đó.
Vưu Niệm suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Cô hôn lên mặt Lục Thanh Trạch một cái, “Anh đừng để mình mệt mỏi quá. Em thấy gần đây anh đã gầy đi rồi.”
Vưu Niệm mở ngón tay ra, từng tấc từng tấc đo lường trên thắt lưng anh.
Hơi thở Lục Thanh Trạch trầm xuống, đè tay cô lại, “Đừng lộn xộn.”
Vưu Niệm nâng cằm lên, mắt cong lên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em đang kiểm tra xem anh có gầy đi hay không.”
“Gầy sao?” Lục Thanh Trạch hơi cúi đầu, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Vưu Niệm mím môi: “Gầy.”
“Có phải anh ăn cơm ở công ty không ngon hay không?”
Gần đây Lục Thanh Trạch đặc biệt bận rộn, tăng ca càng là chuyện thường ngày.
Anh không ở nhà, Vưu Niệm cũng không có cách nào giám sát tình hình ăn cơm của người cuồng công việc này.
Lục Thanh Trạch: “Anh ăn cơm rồi.”
Trừ khi có công việc quá bận rộn.
“Thật không?” Vưu Niệm có chút hồ nghi.
Bàn tay chạm vào cơ bắp của anh di chuyển lên, dừng lại ở vị trí dạ dày.
“Anh… Gần đây dạ dày của anh còn đau không?”
Lục Thanh Trạch mím môi, không muốn lừa gạt cô.
“Thỉnh thoảng có một chút.”
Vẻ mặt Vưu Niệm nhất thời nghiêm túc.
“Anh đi khám cho em——”
Lời còn chưa dứt, đôi môi ấm áp đã rơi xuống.
Nụ hôn nóng bỏng dọc theo đường viền của cánh môi, đến lưỡi, hương thơm của trái cây lan rộng giữa hai môi.
Sau một nụ hôn, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn.
Quần áo Lục Thanh Trạch bị Vưu Niệm vò thành nếp gấp.
Anh cúi đầu nhìn, cười khẽ một tiếng.
Vưu Niệm cảm thấy tiếng cười này của anh là trêu chọc mình, bất mãn trừng mắt: “Anh đừng có lảng sang đề tài khác?”
Mái tóc dài của cô xõa trên vai, ánh mắt mơ màng màu nước, giọng điệu uyển chuyển, nghe nửa nũng nịu nửa oán giận, không dính chút giận dữ nào.
Trái tim Lục Thanh Trạch xao động, ngón tay vuốt ve phía sau cần cổ mảnh mai của người phụ nữ, ôn nhu nói: “Quan tâm anh sao?”
Trên ngón tay anh có vết chai mỏng, trong lúc chạm vào mang đến một cỗ tê dại.
Vưu Niệm bất giác rụt cổ lại.
Lục Thanh Trạch cười khẽ: “Hạng mục này bận rộn xong sẽ đi, được không?”
Vưu Niệm cau mày nhìn anh, không quá đồng ý.
Ngón tay Lục Thanh Trạch vuốt ve đuôi lông mày cô, “Không sao đâu, tình hình thế nào anh biết rõ.”
Đau dạ dày là một bệnh cũ, mấy năm nay có bị lại mấy lần. Hầu hết thời gian, miễn là anh sống và làm việc bình thường, đều sẽ ổn trở lại.
Vưu Niệm bình tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Thật không?”
Cô dừng lại, cố ý đe dọa: “Anh đừng lừa em, cố tình kéo dài thời gian. Nếu sau này phát hiện ra dạ dày của bạn có vấn đề phải nhập viện, em sẽ không chăm sóc anh nữa! ”
Lục Thanh Trạch: “Được rồi.”
Vưu Niệm lẩm bẩm, tiếp tục khiêu khích anh: “Anh biết đấy, em là người chán ghét phiền toái, ích kỷ tư lợi, vĩnh viễn chỉ yêu bản thân mình…”
Cô còn chưa quở trách khuyết điểm của mình, Lục Thanh Trạch đã khẽ cười ra tiếng.
Vưu Niệm nói một trận, ngẩng đầu nhìn anh.
Có gì đáng cười vậy? Anh không hiểu mục đích của việc tự trình bày của cô sao?
Lục Thanh Trạch rũ mắt xuống, giọng nói dịu dàng: “Ừ, trùng hợp quá, người chúng ta yêu lại giống nhau.”