Editor: NU
Beta: Đá bào
—
Trái tim Vưu Niệm nặng nề run lên.
Đó không phải là những gì cô đã nói trước đây sao?
Cô đã từng hứa với Lục Thanh Trạch rằng cô sẽ tốt, sẽ ngoan, nhưng cô đã không làm được.
Nghĩ đến ngày đó đôi mắt Lục Thanh Trạch đỏ hoe cùng trạng thái mất kiểm soát của anh, cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng Vưu Niệm.
“Ưm—” Cô hé môi muốn giải thích.
Vừa nói một tiếng, đầu lưỡi ấm áp của cô đã bị chặn lại, nuốt hết những lời cô sắp nói ra.
Vưu Niệm phát ra hai tiếng “ưm ưm”, nhiệt độ bàn tay sau cổ cô nóng rực, cường thế mà vây lấy cô gọn trong ngực anh.
Lưng của cô dựa vào mép tường trống không lạnh lẽo, còn phía trước thì đối diện với Lục Thanh Trạch.
Trước khi tình hình vượt quá tầm kiểm soát, Lục Thanh Trạch buông Vưu Niệm ra.
Sắc mặt Vưu Niệm đỏ bừng, ngực hơi phập phồng.
“Ăn cơm trước đã.” Lục Thanh Trạch sờ sờ tóc cô, để mình tiếp quản phòng bếp.
Trong bữa ăn, Lục Thanh Trạch như vô tình mà nhắc tới Tằng Vũ.
“Em rất thân với Tằng Vũ sao?”
Vưu Niệm gật đầu, đem thức ăn trong miệng nuốt xuống.
“Ừm, cũng khá là thân.”
Động tác của Lục Thanh Trạch dừng lại, nói ngắn gọn về chuyện Cao Xuyên muốn có poster và chữ ký của Tằng Vũ.
Vưu Niệm không chút suy nghĩ mà gật đồng đồng ý.
“Không thành vấn đề, anh gửi địa chỉ cho em đi, em nói Tằng Vũ trực tiếp gửi qua là được.”
Vẻ mặt của cô bình tĩnh, như thể đây là một vấn đề rất đơn giản.
Lục Thanh Trạch liếc nhìn Vưu Niệm một cái, im lặng nắm chặt đôi đũa trong tay.
*******
Liên tiếp mấy ngày sau, cả hai đều duy trì trạng thái giống như trước, chỉ khác ở chỗ là không ngủ cùng nhau.
Sau khi Lục Thanh Trạch nói “chỉ cần ngoan một chút”, anh đương nhiên tiếp quản công việc của Vưu Niệm.
Vưu Niệm là một phụ nữ mười ngón tay không chạm nước, ham hưởng thụ, ghét làm việc nhà.
Mắt thấy thái độ của Lục Thanh Trạch đối với mình dần trở lại như trước, tính nết bất hảo cùng lười nhác của cô lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch ngoi lên.
Sau bữa ăn ngắn ngủi hai ngày, mối quan hệ giữa hai người đã trở thành Vưu Niệm ở nhà làm việc, giữa trưa cơm hộp, tối đến lại chờ Lục Thanh Trạch trở về nấu cơm.
Cô chỉ cần đứng một bên phụ anh là được.
Nếu kịch bản đang cần hoàn thiện gấp, thì ngay cả việc này cô cũng không thể làm được.
Vưu Niệm đã quen với cuộc sống giản dị từ khi còn là một đứa trẻ, với một đám bạn theo chủ nghĩa khoái lạc là điều quan trọng.
Cô lớn lên xinh đẹp, cởi mở, giàu có lại hào phóng. Trong số bạn bè, cô luôn được người khác vây quanh và là tâm điểm chú ý của mọi người. Trong quá trình ăn nhậu chơi bời, cô chỉ cần trả tiền và thời gian là được.
Nếu có xích mích với người này thì chỉ cần thay bằng người khác là được.
Đối với trẻ nhỏ, người thầy tốt nhất luôn là cha mẹ của chúng.
Nhưng Vưu Niệm từ nhỏ đã quen đối diện với hai khuôn mặt lạnh nhạt, chỉ trong những ngày lễ Tết hay khi có khách ở nhà, khuôn mặt của cha mẹ mới thể hiện sự quan tâm và trìu mến lẫn nhau.
Giả dối và kiêu ngạo.
Một mặt, Vưu Niệm coi thường thái độ và mối quan hệ của cha mẹ mình, mặt khác, do từ nhỏ đến lớn mưa dầm thấm lâu nên cô chưa bao giờ có bất kỳ suy nghĩ đúng đắn và tích cực nào cho mối quan hệ giữa nam và nữ, giữa chồng và vợ.
Ngoại trừ thời điểm cô mới bắt đầu đuổi theo Lục Thanh Trạch, sau hai người lại ở bên nhau, cô được Lục Thanh Trạch chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ, ôn nhu suốt 5 năm.
Thời điểm ở cùng Lục Thanh Trạch, cô đã tận hưởng vị ngọt của tình yêu, cũng rất ít khi nghĩ đến chuyện tương lai của hai người sau này.
Cô chỉ biết rằng cô thích Lục Thanh Trạch và muốn ở bên anh.
Hiện tại, mặc dù đã quyết định ở bên Lục Thanh Trạch, nhưng cô vẫn không biết nên đối xử tốt với anh như thế nào. Mà Lục Thanh Trạch tựa hồ cũng không cần cô vì anh mà làm bất cứ điều gì.
Dưới tình huống như vậy, Vưu Niệm đã phải tìm đến sự trợ giúp của bạn thân.
Hạ Anh và bạn trai của cô ấy vẫn thường đăng những video ngắn khoe ân ái, lượt fan follow của hai tài khoản đã vượt quá một triệu người. Hầu hết người hâm mộ đều tin rằng họ là một cặp, nhưng họ không biết rằng cặp đôi này chỉ là một CP được công ty marketing mà thôi. Trừ bỏ những lúc quay chụp video cạnh nhau, sau giờ làm việc thì mạnh ai nấy làm.
Mà Tiết Nhu cũng đã tìm được một “người bạn trai” để đối phó với bố mẹ cô ấy một thời gian, đối phương là bạn học cấp ba của cô, ngoại hình và công việc đều là kiểu mà bố mẹ cô ấy thích, thuận lợi qua cửa.
Vì vậy tên nhóm của ba người họ đã được đổi thành “Ngụy trang giả”.
Vưu Niệm rùng mình khi nhìn cái tên nhóm trông cứ như một băng đảng ngầm này.
Vưu Niệm: [Ngày thường hai người sẽ cùng bạn trai làm những gì?]
Tiết Nhu trả lời: [Ăn uống, dạo phố, mua sắm, xem phim]
Bạn trai của cô ấy là giả, những gì anh ta làm là để che giấu tai mắt của cha mẹ mình, đó là điều hết sức bình thường.
Hạ Anh mất vài phút để trả lời: [Kiss, do I]
Vưu Niệm: [Có gì đặc biệt hơn một chút không? Ví dụ như tặng một món quà cụ thể nào đó?]
Hạ Anh: [Niệm Niệm à, với cơ thể và ngoại hình của cậu, cậu tự tặng bản thân cậu là ok rồi.]
Tiết Nhu: [AAAAA, Niệm Niệm, rốt cuộc lương tâm cậu cũng phát hiện ra rằng phải đối tốt với Lục thần rồi sao?]
Tiết Nhu: [Nhưng mà tớ thấy cũng không cần thiết. Cậu không đòi chia tay người ta nữa thì đã là món quà tốt nhất rồi.]
Vưu Niệm: […………]
Bạn thân của mình đúng là giống mình, không đáng tin cậy một chút nào.
Tặng chính bản thân mình ư?
Nhưng gần đây, khi ngủ cả hai người đều tách nhau ra.
Vưu Niệm kỳ thật không thể hiểu được suy nghĩ hiện giờ của Lục Thanh Trạch.
Khi hôn, cô có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của anh, nhưng cuối cùng, luôn có chuyện xen vào giữa hai người.
Vưu Niệm lờ mờ cảm nhận được, Lục Thanh Trạch đang cố kiềm chế bản thân.
Cô nghĩ kỹ về những gì đã xảy ra sau khi hai người gặp lại nhau, phát hiện ra một sự thật đáng buồn.
—— Lục Thanh Trạch hiện tại, không phải là người cô có thể dễ dàng hiểu được.
Anh vẫn thích cô, cũng rất khó kiềm chế chuyện thân mật với cô. Nhưng trong lòng anh, dường như vẫn còn để ý chuyện gì đó.
Tựa như ngày đó anh đã nói, anh dường như không còn tin vào lời hứa của cô nữa.
Vưu Niệm buông di động thở dài, cô có thể đoán được một chút nguyên nhân nhưng lại không dám chắc.
*****
Hôm nay, Vưu Niệm nhận được đồ chuyển phát nhanh do Tằng Vũ gửi tới.
Là một vé xem phim kể từ buổi ra mắt phim của anh ta tuần trước.
Gần đây Tằng Vũ nhân khí bùng nổ, chính thức bước chân vào màn ảnh rộng.
“Lovers” là bộ phim tình cảm đầu tiên của anh ta, một bộ phim nhẹ nhàng thú vị, rất thích hợp cho các cặp đôi đi xem.
Buổi tối, sau khi Vưu Niệm tắm xong, thay vì quay trở lại phòng của mình, cô lại lẻn vào phòng ngủ của Lục Thanh Trạch.
Phòng ngủ của anh bố trí theo phong cách đơn giản và sạch sẽ, nội thất chủ yếu là đen trắng, không có tranh treo tường. Những tấm rèm tối màu được kéo chặt, ngay cả bộ đồ chăn ga giường cũng màu đen sẫm. Cả căn phòng đều toát lên không khí nghiêm túc, cấm dục.
Lục Thanh Trạch không có ở đây, cách một bức tường tiếng nước chảy “ào ào” từ phòng tắm truyền ra.
Vưu Niệm đặt vé xem phim lên bàn cạnh giường, mím môi, kéo chăn ra rồi nằm xuống.
Cô nấp mình trong chăn bông, trước mắt tối đen như mực.
Khi không thể nhìn thấy gì, âm thanh sẽ được khuếch đại vô hạn.
Cô lắng nghe tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến, trước mặt dường như hiện lên hình ảnh Lục Thanh Trạch đang tắm.
Vai rộng eo thon, làn da trắng, các đường cơ săn chắc, từng khối cơ bụng hiện lên rõ ràng …
Cô thích nhất dáng người như của Lục Thanh Trạch, gầy nhưng rắn chắc, không quá gầy cũng không quá vạm vỡ. Kể từ thời cao trung, thẩm mỹ của cô đã là kiểu này.
Đang muốn tưởng tượng một chút, bỗng tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Mặt Vưu Niệm hơi nóng lên, nhịp tim bất giác tăng nhanh.
Cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.
Theo tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, Vưu Niệm dần dần nắm chặt tay lại.
Lục Thanh Trạch không bật đèn, trong bóng tối đi tới mép giường.
Anh vén chăn ngồi xuống, một cánh tay mảnh khảnh đột nhiên như dây leo quấn lấy anh.
Cùng lúc đó, một mùi hương quen thuộc của phụ nữ xộc thẳng vào mũi anh.
Lục Thanh Trạch nhìn eo và chiếc bụng trắng nõn của người nào đó, lông mày đột nhiên nhảy dựng, bật đèn đầu giường lên.
“Niệm Niệm!”
Vưu Niệm xốc chăn lên, cười hì hì bò ra ngoài, thuận thế ngồi lên trên người anh.
Cô chỉ mặc một chiếc váy bằng lụa tơ tằm. Loại vải màu đen tạo nên sự tương phản màu sắc mạnh mẽ với làn da trắng ngần của cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, nước da của Vưu Niệm càng trắng sáng.
Có thể do nằm dưới chăn bông trong một thời gian dài, nên khuôn mặt của Vưu Niệm hơi đỏ lên, đôi mắt hồ ly mơ màng, đôi môi đỏ hồng tươi đẹp.
Chiếc váy ngủ được thiết kế cổ thấp, ôm sát, tôn lên vóc dáng xinh đẹp của cô.
Ánh mắt Lục Thanh Trạch dừng một chút ở nơi căng phồng và trắng nõn của cô, cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
“Niệm Niệm, em đang làm gì vậy?” Giọng anh có chút khàn, ánh mắt sâu thẳm.
Mái tóc dài xoăn của Vưu Niệm buông xõa, chiếc cổ thon, xương quai xanh nhô cao, bờ vai thẳng tắp, trông như một tiểu yêu tinh.
Cô không chút xấu hổ vươn tay ra, vòng tay qua cổ Lục Thanh Trạch, vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng nói hơi khàn khàn: “Lên giường thôi.”
Vừa dứt lời, cô không cho Lục Thanh Trạch có cơ hội nói chuyện, lông mi run lên, đưa đôi môi lại gần.
Lục Thanh Trạch từ cổ họng của mình phát ra một tiếng thở dốc, chế trụ ót của Vưu Niệm, làm gia tăng lực của nụ hôn.
Qua hai lớp vải, Vưu Niệm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh đang tăng lên.
Cô không mặc nội y nên chỉ nhẹ nhàng cọ vào người anh.
Lục Thanh Trạch hoàn toàn đánh mất lý trí…
…
Sau khi kết thúc, Vưu Niệm trốn trong chăn bông, lẳng lặng nhìn Lục Thanh Trạch thay ga trải giường.
Tấm khăn trải giường màu đen khi nãy giờ đã nhàu nát, có một chút vết nước, đặc biệt rõ ràng.
Vưu Niệm che mặt, có chút xấu hổ.
Động tác Lục Thanh Trạch nhanh chóng, sau khi quay lại liền kéo người có làn da còn đang ửng hồng nào đó vào trong lòng.
Vưu Niệm tìm một vị trí thoải mái để nằm.
Sau khi yên ổn, cô lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
“Khanh Khanh, em có một câu muốn hỏi anh.” Cô nhắm mắt lẩm bẩm.
“Chuyện gì?” Lục Thanh Trạch vỗ vỗ người đang nằm trong lòng, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Lúc trước anh không ngủ với em, có phải là còn để ý đến vụ cá cược của em không?”
Lục Thanh Trạch nhẹ nhàng vỗ về, “Không phải.”
Đôi khi anh thực sự muốn mở đầu Vưu Niệm ra để xem bên trong chứa những gì. Làm sao anh có thể còn để tâm đến chuyện đã xảy ra mười năm trước cơ chứ?
“Lúc trước em còn cho rằng anh đang trả thù em. Vưu Niệm, em nghĩ lòng dạ anh hẹp hòi vậy sao?” Lục Thanh Trạch rũ mi xuống, nhìn cô chằm chằm.
Vưu Niệm thốt lên một tiếng, nhanh chóng nhận lỗi: “Em sai rồi.”
Lục Thanh Trạch thở dài, chậm rãi nói: “Niệm Niệm, nghĩ kỹ lại đi, sau khi chúng ta ở cùng nhau, mọi chuyện đều là do ai làm?”
Vưu Niệm đột nhiên mở mắt ra, ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm Lục Thanh Trạch.
“Là….là anh…”
Đúng vậy, sau khi bọn họ ở cùng nhau, mỗi lần trực nhật đều là Lục Thanh Trạch làm. Việc cô có giúp đỡ hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của cô lúc đó.
Nhớ tới chuyện thời cao trung, Vưu Niệm mím môi, nhất thời cảm thấy mọi thứ trở nên phức tạp hỗn độn. Cô tất nhiên chưa bao giờ nghĩ đến điều này …
“Ừm.” Môi Lục Thanh Trạch hơi cong lên, nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Vì vậy, đặt cược không hợp lệ.”