• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: NU

Beta: Đá bào



Vẫn như mọi ngày, Vưu Niệm bị đồng hồ báo thức đánh thức. Cô ngồi dậy quấn chăn, phát hiện mình vẫn còn mặc chiếc váy đêm qua.

Bó trán suy nghĩ một hồi, ký ức ngày hôm qua vẫn không thể nào khôi phục lại được.

Cô chỉ nhớ rằng bản thân đã uống quá nhiều, sau đó được Lục Thanh Trạch đưa về nhà.

Đến nỗi cả hai đã nói những gì cô cũng không thể nào nhớ rõ. 

Vưu Niệm lắc đầu, quyết định đi tắm rửa trước, chuyện này để nói sau. 

Cả một đêm không tẩy trang, cô không biết mặt mình đã thành cái dạng gì rồi.

Khi cô vừa bước vào phòng khách, một mùi gạo thơm nóng tỏa ra từ nhà bếp.

Bước chân của Vưu Niệm dừng lại, ngập ngừng đi về phía nhà bếp.

Nồi cơm điện đang bốc hơi nóng, bảng hiển thị cho thấy nó đã được giữ ấm trong hai giờ.

Mở ra, bên trong là cháo kê màu vàng cam.

Không cần phải nói, “Ốc đồng tiên sinh” này chính là Lục Thanh Trạch chứ còn ai vào đây nữa.

( Ốc đồng tiên sinh: tựa như truyện Tấm Cám, Tấm bước ra từ trong quả thị lén phụ giúp nhà cửa nấu cơm cho bà lão)

Trong lòng nảy lên một cảm giác ấm áp, cô tắt nguồn, quay vào phòng tắm.

Khi đi ngang qua tấm gương trên bệ rửa mặt, Vưu Niệm sửng sốt, duỗi tay về phía tấm gương chạm về phía mặt mình.

Lớp trang điểm … cũng đã được tẩy đi rồi.

Trong chốc lát, cô nhớ lại lúc cả hai đang ở trong nhà, cô lười biếng nằm trên giường, Lục Thanh Trạch phải dùng bông tẩy trang làm sạch cho cô.

Lúc đầu, cô còn cho rằng lực của anh quá yếu, không thể lau sạch sẽ. Anh tốt tính giải thích rằng đó là vì làn da của cô quá mềm và non, sợ dùng lực sẽ làm tổn thương cô. 

Sau vài lần, lực đạo của anh cũng dần ổn định hơn…

Vưu Niệm thở dài.

Không nghĩ tới sau khi chọc tức anh, anh vẫn đối xử tốt với mình như vậy? 

Là do thói quen ư? Hay là do phép lịch sự?

Sau khi tắm xong, Vưu Niệm nhận được tin nhắn trong group của chị em tốt.

Trong nhóm, giọng điệu của Hạ Anh đều tỏ ra thận trọng.

Hạ Anh: [Đại văn hào, hôm qua không phát sinh chuyện gì sao? 】

Vưu Niệm gửi biểu tượng lắc đầu.

Hạ Anh thở phào nhẹ nhõm: [Vậy thì cậu thấy Khang Khang nhà chúng ta thế nào? Cậu ấy có ý với cậu đấy! 】

Vưu Niệm: [Quá non, không xuống tay được]

Tiết Nhu: [Umm … vẫn là Lục thần tốt hơn]

Hạ Anh: [Cứ gặp gỡ mấy lần đi, cậu cũng chưa có bạn trai mà.]

Vưu Niệm suy nghĩ một lúc, sau đó nhắn trả lời.

[Chờ sang năm mới đi. Ăn tết xong không khéo nhà tớ lại bắt tớ đi xem mắt, không biết ai xui xẻo bị cha mẹ tớ nhìn trúng.]

Vưu Niệm từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, không lo cơm ăn áo mặc, có bảo mẫu và tài xế riêng, nhìn qua dường như là một gia đình ba người hạnh phúc. Nhưng thật ra quan hệ của cha mẹ cô lại chẳng ra gì.

Cha cô là doanh nhân, rất bận rộn, yêu cầu của ông đối với Vưu Niệm chính là an phận học hành, không gây phiền hà, sau này lấy được bằng đại học, còn những chuyện khác ông đều mặc kệ.

Bởi vì bị chồng phản bội, nên mẹ cô mất lòng tin vào tình yêu giữa hai người, sớm đã phân chia phòng ngủ riêng, còn cầm tiền đi tới các nơi khác tiêu xài, đương nhiên là bà thường xuyên vắng nhà, đối với đứa con gái Vưu Niệm cũng chẳng hề quan tâm. Mẹ vẫn luôn dạy dỗ cô rằng “ Tình yêu là thứ vô dụng”. Tất cả đều là giả dối, chỉ có tiền mới là thật.

Hai vợ chồng mặc ai người nấy chơi. Thỉnh thoảng, vì mục đích xã giao, cả hai mới xuất hiện cùng nhau để diễn kịch.

Vưu Niệm sống bất cần, ngoại hình ưa nhìn, tiền tiêu không hết. Ở nhà, cô không có cảm giác tồn tại, nhưng ở trường cô lại dễ dàng có được. Các bạn cùng lớp đều ngưỡng mộ vẻ đẹp và sự giàu có của cô.

Nhưng sống trong bầu không khí gia đình như vậy, cái nhìn về chuyện tình cảm của cô luôn bị méo mó. Cô không biết thực tế các cặp đôi yêu nhau hòa hợp là như thế nào, nên  không bao giờ viết về cuộc sống hôn nhân của hoàng tử và công chúa sau khi kết hôn. Những cuốn tiểu thuyết của cô luôn mang tính chất cẩu huyết rối rắm cho đến cuối cùng rồi kết thúc bằng việc hai nhân vật chính ở bên nhau.

Ban đầu Vưu Niệm nghĩ rằng bố mẹ mình sẽ duy trì mối quan hệ ngoài mặt này cho đến già.

Không ngờ tới khi cô học đại học, việc kinh doanh của cha cô gặp vấn đề, đầu tư thất bại khiến tình cảnh gia đình xuống dốc không phanh.

Phá sản thì không, nhưng không thể so sánh được với trước đây.

Điều kỳ lạ là tình cảm của cha mẹ cô ngày càng trở nên tốt hơn.

Cái này đại khái chính là một câu chuyện thực tế “Chỉ có thể cộng khổ, không thể cùng đồng cam.” ( Chỉ có thể cùng nhau đau khổ, không thể chia sẻ niềm vui).

Mà phận làm cha mẹ sau khi thống nhất xong, mục tiêu đều đặt vào con gái của họ.

Sau đó, họ mới phát hiện ra rằng cô con gái xinh như hoa của mình đang qua lại với một chàng trai nghèo sống ở ngõ Trường An, lại còn đã quen nhau nhiều năm.

Sao có thể có chuyện này được?

Họ ngay lập tức ra lệnh bắt con gái mình phải chia tay, đồng thời giới thiệu cô với những đối tượng giàu có khác.

Vưu Niệm đương nhiên không đồng ý, cô tức giận đến mức chạy ra khỏi nhà.

Đến đầu ngõ nhà Lục Thanh Trạch, cô gặp mẹ của anh.

Sau khi gặp bà ấy, Vưu Niệm đã đồng ý với quyết định của cha mẹ cô.

Khi đó, cô đã trở về Bình Thành và tìm được một công việc ổn định.

Sau khi chia tay, cha mẹ cô bắt đầu không ngừng giới thiệu các” thanh niên anh tuấn” cho Vưu Niệm. 

Vưu Niệm ai đến cũng không cự tuyệt, lần lượt gặp gỡ rồi hẹn hò với họ.

Sau đó, cô đã thành công trong việc tạo cho mình một tính cách phong lưu lại kiêu ngạo.

Mỗi cuộc hẹn hò, cô đều có thể nhanh chóng khiến đối phương biết khó mà lui.

Do đó mấy năm nay, danh tiếng của cô ở Bình Thành đã không thể nhìn. Hầu như mọi người đều biết Vưu Niệm kiêu căng tùy hứng, mắt nhìn lại cao hơn người.

Cha mẹ bị cô chọc giận đến nỗi nửa năm nay họ đều mặc kệ cô, cũng không biết có phải họ đã từ bỏ rồi hay không. 

Hạ Anh hỏi: [Cậu còn phải về quê ăn Tết à? 】

Vưu Niệm: [Không còn cách nào khác, tớ không muốn bà tớ lo lắng. 】

Sau khi quan hệ của Vưu niệm với cha mẹ cô trở nên căng thẳng, cô thường không trở về nhà.

Nhưng Tết đến, bà của cô cũng sẽ ở đó, là người mà cô thực sự để tâm.

Bà đã già, cô không thể vì bản thân mình mà làm bà lo lắng.

Tình huống gia đình của Vưu Niệm, Hạ Anh và Tiết Nhu cũng biết một ít, vì vậy họ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.

Vưu Niệm ăn một bữa sáng ngon lành, khi ra cửa cô thấy trên thảm có thêm một chiếc khuy măng sét.

Màu đen trầm ổn, kiểu dáng đơn giản mà thanh lịch.

Vưu Niệm nhặt nó lên và bỏ vào trong túi, định trả lại cho Lục Thanh Trạch cũng thuận tiện đến nói lời cảm ơn anh. 

*

Đây là lần đầu tiên Vưu Niệm đến tầng 29.

Trang trí ở tầng 29 có không khí hơn tầng 26. Qua lớp cửa kính trong suốt, bên trong là màu trắng xám lạnh lẽo, phong cách trang trí rất công nghệ và hiện đại.

Bên cạnh cửa kính, là một  màn hình màu đen.

Vưu Niệm ghé người lại gần, khuôn mặt của cô ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

Cái này là cái gì? Máy bộ đàm sao?

“Xin chào, cô đang tìm ai vậy?” Cửa kính bên cạnh mở ra, một thiếu nữ trang điểm tinh xảo bước ra hỏi Vưu Niệm.

Vưu Niệm cong môi, “Xin chào, tôi đến tìm Lục Thanh Trạch.”

“Lục tổng? Cô có hẹn trước không?”

Vưu Niệm lắc đầu.

Nghĩ kỹ lại, hiện tại thân phận của anh đã khác, mình trực tiếp đi lên hình như là có chút mạo muội. Nhưng sau khi gặp lại, hai người lại không chính thức trao đổi thông tin liên lạc …

“Vậy đợi một chút, tôi sẽ đi hỏi lại. Họ của cô là gì?”

Tới cũng tới rồi, Vưu Niệm cười nói với cô ấy: “Tôi họ Vưu.”

Sau một lúc chờ đợi, thư ký lịch sự mời Vưu Niệm vào văn phòng của Lục Thanh Trạch.

“Xin chào, tôi là Yuuni, trợ lý của Lục tổng. Cô muốn uống gì?” Yuuni lịch sự hỏi.

Vưu Niệm lắc đầu, “Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi có việc, rất nhanh sẽ đi thôi.”

“Vậy thì tôi sẽ rót cho cô một cốc nước ấm.”

Sau khi trợ lý rời đi, Vưu Niệm nhìn quanh bốn phía.

Phòng làm việc của Lục Thanh Trạch rất lớn, vẫn là màu xám làm chủ đạo. Đối diện với cửa ra vào là cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn lớn, tầm nhìn rất tốt.

Mặt trời mùa đông yếu ớt hắt vào qua khung cửa sổ, đổ bóng vàng trên nền nhà trắng.

Bàn làm việc của anh vẫn giống hồi cao trung gọn gàng, sạch sẽ và ngăn nắp.

Ánh mắt Vưu Niệm lướt qua, bị một vật thể màu trắng thu hút.

Cô bước tới và nhìn kỹ hơn, phát hiện ra rằng đó là một vật nhỏ hình con cáo.

Nó có một cơ thể bằng kim loại màu trắng như tuyết, một cái đuôi lớn phía sau, bốn chân ngắn và đôi mắt có một phần màu đen, giống như một màn hình nhỏ.

Vưu Niệm cảm thấy nó rất đáng yêu, đang định cầm nó lên cẩn thận quan sát thì giọng nói của Lục Thanh Trạch từ phía sau truyền đến.

“Đó là một người máy.”

Vưu Niệm sửng sốt.

Người máy? Cô còn tưởng rằng đó chỉ là một món đồ chơi.

“Nó có thể làm gì?” Cô tò mò hỏi.

Lục Thanh Trạch đi tới: “Nói chuyện với em. Để trong nhà cũng có thể điều khiển các thiết bị.”

Vưu Niệm suy nghĩ một lúc, cuối cùng hiểu ra “Tương tự như Siri?”

Lục Thanh Trạch gật đầu, “Gần như vậy.”

“Là sản phẩm của công ty anh à?” Cô chưa từng thấy một con robot như vậy trên thị trường.

Nhưng công ty của anh không phải làm về sản xuất chip sao?

Lục Thanh Trạch dừng lại, lắc đầu: “Không phải, tôi tự mình làm.”

Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Vưu Niệm, anh lập tức hiểu ra.

Khẳng định là cô không nhớ những gì mình đã nói.

Không nên bận tâm……

Lục Thanh Trạch hỏi: “Em tới tìm tôi có chuyện gì?”

Vưu Niệm “A” một tiếng,  lấy khuy măng sét từ trong túi ra, duỗi tay: “Trả lại cho anh.”

“Ngày mai em sẽ trở lại Bình Thành. Cảm ơn anh tối qua đã đưa em về, còn giúp em nấu cháo …”

Chuyện tẩy trang nói ra thì có hơi thân mật, nên Vưu Niệm không đề cập đến.

Lục Thanh Trạch cũng không thèm để ý, lấy khuy măng sét từ lòng bàn tay của cô.

Ngón tay ấm áp cọ vào lòng bàn tay cô, có chút ngứa.

“Không cần khách khí.” Lục Thanh Trạch nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau một thời gian.”

Quả nhiên là vậy.

Vưu Niệm rũ mắt: “Ừm, vậy em đi đây.”

Khi cô bước tới cửa, giọng nói sâu kín của Lục Thanh Trạch vang lên sau lưng cô: “Những gì em nói tối hôm qua có phải là sự thật không?”

Tối hôm qua?

Lông mày của Vưu Niệm nhảy dựng.

Cô quay đầu lại, bối rối: “Em nói cái gì?”

Lục Thanh Trạch dùng ánh mắt rất sâu, thân hình cao lớn thẳng tắp che lấp ánh sáng phía sau lưng.

Anh lặng lẽ nhìn Vưu Niệm một lúc, bại trận thở dài: “Không có chuyện gì, em trở về đi.”

*

Vưu Niệm rời khỏi văn phòng, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.

Bất ngờ lướt qua một người phụ nữ gợi cảm. 

“Vừa rồi là ai vậy?” Minh Chỉ nhìn lại bóng dáng mảnh mai kia, trong lòng chùng xuống.

Yuuni liếc nhìn Vưu Niệm, “Ồ, là cô Vưu, đến tìm Lục tổng—”

“Rầm” một tiếng, tài liệu trong tay Minh Chỉ rơi xuống đất. Cô ta vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, lại bật dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Cô không sao chứ?” Yuuni quan tâm hỏi.

Minh Chỉ máy móc mà lắc đầu đưa tài liệu cho thư ký “Cô giúp tôi gửi cho Lục tổng ký, tôi ở đây đợi cô.”

*

Sau khi Vưu Niệm rời đi, Lục Thanh Trạch trở lại chỗ ngồi của mình, mắt nhìn chăm chú vào con cáo nhỏ trên bàn.

Giọng nói trong sáng của cô gái vọng ra từ một hồi ký ức xa xăm.

“Người máy của anh là con cá này sao? Cũng quá xấu rồi.”

“Vậy em thích cái gì?”

“Động vật nhỏ dễ thương một chút, chẳng hạn như con cáo nhỏ ấy.”



Cô thuận miệng nói, tất nhiên sẽ không nhớ rõ. 

Nghĩ đến những gì Cao Xuyên nói ban nãy, Lục Thanh Trạch lại cau mày.

Cô ấy muốn ngủ với mình …

Là muốn…quay lại sao?

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

Sau khi nghe tiếng “Mời vào”, Yuuni ôm tập văn kiện bước tới.

Lục Thanh Trạch vừa ký văn kiện vừa xoa xoa lông mày, “Tiện thể, ngày mai tôi sẽ xuất ngoại, nếu có việc khẩn cấp hãy gọi.”

Yuuni gật đầu, “Anh có cần tôi đặt vé cho không?”

“Không cần.” Lục Thanh Trạch có vẻ tâm tình không tồi, hiếm khi thấy giải thích một câu: “Có chút việc riêng.”

——————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK