• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Em còn có thể thích ai được nữa đây

Editor: Đá bào

Beta: Gió



Sau một khoảng thời gian, “Bốn mùa” chính thức phát sóng nhưng phản ứng của mọi người lại rất bình thường. 

Mặc dù phía tư bản đã ra sức tuyên truyền, còn dùng mọi thủ đoạn để lăng xê nhưng bởi vì cốt truyện cẩu huyết lãng xẹt mà bộ phim này bị chỉ trích không ngừng. 

Trên mạng, ngoại trừ mấy đoạn cut dùng để quảng cáo của nhà đài ra thì cơ bản không có chút nhiệt nào. 

Ngược lại, Vưu Niệm bởi vì bị ăn vạ, hơn nữa lại có Cố Hoài Lương tương tác, số lượng fan và độ hot không ngừng tăng vọt. 

Nhà xuất bản cũng nhân lúc còn nóng mà rèn sắt, dự định vào tháng 10 sắp xếp cho cô một buổi ký tặng “Khoảng thời gian tươi đẹp chậm rãi”, địa điểm chính là thư viện sách đại chúng lớn nhất Hạ Thành. 

Vưu Niệm không chút do dự mà đồng ý ngay. 

Mấy buổi ký tặng này, cô đã quá quen thuộc. 

Sau một tuần, chỗ Quách Nghiêu cũng truyền đến tin tức tốt. 

Dự án điện ảnh và truyền hình “Khoảng thời gian tươi đẹp chậm rãi” đã chính thức được phê duyệt, hẹn cô hai ngày nữa đến công ty chủ quản mở một cuộc họp. 

Mọi chuyện đều thuận lợi, tâm tình Vưu Niệm không tồi, hiếm có dịp cô tự mình lái xe đến Thượng Thần đón Lục Thanh Trạch tan làm. 

Đang định ra khỏi cửa, cô thoáng nhìn thấy có đồ chuyển phát nhanh ở cửa ra vào, là một cái thùng lớn. 

Trong thùng đều là đặc sản quê mà mẹ Lục gửi cho Lục Thanh Trạch và Chu Thư Thư, ngày hôm qua vừa mới đưa tới đây, còn chưa kịp mang đến cho Chu Thư Thư. 

Thời gian đến CBD còn sớm, Vưu Niệm dừng xe xong, định đến quán cà phê chờ một lát. 

Đi ngang qua tầng C5, theo bản năng Vưu Niệm nhìn thoáng qua cửa tòa nhà. 

Một cô gái ăn mặc thời trang với kiểu đầu Bobo đang đi ra ngoài. 

Ánh mắt Vưu Niệm dừng lại. 

Minh Chỉ? Không phải cô ta đã rời khỏi Linh Thần ròi hay sao? 

Vưu Niệm mang theo tâm trạng hoang mang đi tới quán cà phê, không quá để ý đến chuyện này, như thường lệ gọi một ly Americano. 

Sau khi Lục Thanh Trạch tan làm, hai người cùng đi tới đại học A. 

Chu Thư Thư không có ở căng tin trường. 

Lục Thanh Trạch đậu xe của Vưu Niệm ở dưới lầu ký túc xá nữ chờ em gái. 

Chỉ một lát sau, Chu Thư Thư mặc trang phục huấn luyện quân sự cùng bạn cùng phòng trở về. 

“Anh.” Chu Thư Thư nhỏ giọng gọi một tiếng. 

Bởi vì chuyện lần trước, cô vẫn có chút không được tự nhiên. 

Lục Thanh Trạch đang đứng trước xe liền đi tới, gật gật đầu, đưa thùng đồ chuyển phát nhanh phía sau cho Chu Thư Thư. 

“Mẹ gửi cho em, lên đó chia cho các bạn một chút.” Lục Thanh Trạch dặn dò. 

Chu Thư Thư ngập ngừng đáp, đưa tay nhận lấy thùng đồ. 

“Vậy anh, em đi lên trước đây.” Chu Thư Thư nhìn thoáng qua cửa sổ xe, không có bóng dáng của Vưu Niệm. 

Lục Thanh Trạch nhìn thấy động tác nhỏ của cô, thấp giọng: “Vưu Niệm đi mua đồ ăn vặt rồi, em lên đi.” 

Chu Thư Thư do dự một chút, gật gật đầu. 

“Đi nhanh đi.” Chu Thư Thư quay đầu thúc giục bạn cùng phòng bên cạnh. 

Bạn cùng phòng “A” một tiếng, lưu luyến đi theo Chu Thư Thư, xoay người rời đi. 

“Thư Thư, đó là anh trai cậu à? Đẹp trai quá!” Bạn cùng phòng vừa lên lầu vừa cảm thán. 

Chu Thư Thư cúi đầu “Ừ” một tiếng. 

“Cậu còn thiếu chị dâu đúng không?” Bạn cùng phòng cười tủm tỉm hỏi. 

“Không thiếu!” Chu Thư Thư lập tức trả lời,” Cậu không thấy anh trai tớ lái MINI màu đỏ sao? Đó là xe của bạn gái anh ấy.” 

Bạn cùng phòng tiếc nuối thở dài, trầm mặc một lúc lâu lại không tránh khỏi tò mò: “Bạn gái anh ấy có phải rất xinh đẹp không?” 

Chu Thư Thư nhớ tới chuyện ở nhà anh trai, sau tai nhuộm một tầng mỏng màu đỏ, khẳng định: “Rất đẹp, là hoa khôi trường học.” 

“Wow! Tớ cũng đoán vậy.” Sự ngưỡng mộ của các cô gái trẻ đối với những anh chàng đẹp trai luôn tràn đầy khát khao. 

Trong lúc nói chuyện, hai người đã trở về ký túc xá. 

Hai người bạn cùng phòng khác đang chụm đầu trước máy tính, thì thầm. 

“Các cậu đang làm gì vậy?” 

Bạn cùng phòng quay đầu lại, “Chúng tớ định đến buổi ký tặng của tác giả Vãn Bạch, đang tra địa điểm ký tặng!” 

“Ai cơ?” Chu Thư Thư đặt thùng đồ xuống, thuận miệng hỏi. 

“Vãn Bạch. Chính là tác giả cuốn “Bên ngoài núi xanh”. Cuốn sách của cô ấy sắp được chuyển thể nên có mở một buổi ký tặng tại Thư viện Sách Đại chúng.” Hai người bạn cùng phòng kia là fan hâm mộ của Vãn Bạch, đã sớm bắt đầu lên kế hoạch. 

“Các cậu có muốn đi cùng không? Cô ấy siêu xinh đẹp.” Một người bạn cùng phòng khác mở lời rủ họ. 

“Không có hứng thú.” Cô bạn đi cùng Chu Thư Thư lắc đầu, ngồi ở trước bàn chơi điện thoại di động. 

Chu Thư Thư không nói gì, đem đặc sản quê chia cho mấy người bạn cùng phòng. 

“Cho cậu này, đặc sản Bình Thành chúng tớ.” 

“Cảm ơn, cảm ơn!” Bạn cùng phòng liên tục cảm ơn, người bạn còn lại không cẩn thận đụng phải con chuột, màn hình máy tính đang tối chợt sáng lên. 

Động tác của Chu Thư Thư dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn bức ảnh chụp trên màn hình. 

Ngón tay cô chần chừ chỉ vào màn hình, trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin được: “Đây, đây là ai?”

“Vãn Bạch đó.” Bạn cùng phòng lộ vẻ mặt hưng phấn, “Có phải rất đẹp hay không?” 

Thấy Chu Thư Thư mang vẻ mặt mê man, bạn cùng phòng nhiệt tình đem cuốn “Bên ngoài núi xanh” trên giá sách của mình đưa cho cô, thuận tiện còn phổ cập một chút kiến thức nhạn được sau khi đọc bộ tiểu thuyết này cho cô. 

Chu Thư Thư trong lúc ngây ngẩn nhận lấy cuốn tiểu thuyết. 

Bạn cùng phòng vô cùng hào phóng nói rằng cuốn tiểu thuyết này sẽ cho cô mượn, hoan nghênh cô đọc xong và trao đổi với bọn họ. 

Chu Thư Thư nhìn cuốn tiểu thuyết trong tay mình, lại nhìn ảnh chụp trên máy tính. 

Chưa từ bỏ ý định hỏi: “Tên thật của cô ấy là gì?” 

Bạn cùng phòng lắc đầu: “Không biết. Thông thường tác giả sẽ không tiết lộ sự riêng tư cá nhân, tớ chỉ biết rằng cô ấy cũng tốt nghiệp đại học A, là đàn chị của chúng ta.” 

Chu Thư Thư giật giật khóe miệng, “À” một tiếng. 

Trước đó Vưu Niệm giới thiệu mình là một biên kịch hạng ba. Chu Thư Thư thấy cô cả ngày nhàn rỗi ở nhà, vẫn tin tưởng mà không nghi ngờ gì về chuyện này. 

Đột nhiên biết được cô là một nhà văn có gần một triệu người hâm mộ, cả thế giới của Chu Thư Thư như tối sầm lại. 

Nghĩ đến mình đã từng âm thầm phỏng đoán cô được anh trai mình bao nuôi hoàn toàn, hai má Chu Thư Thư không khỏi có chút nóng bừng. 

“Trong cuốn sách này là câu chuyện của cô ấy ư?” Chu Thư Thư cúi đầu, đầu sách viết rõ ràng chữ “Thanh xuân vườn trường”. 

“Ừ. Nếu không phải lần này bị hắc, không chừng cô ấy cũng sẽ không nói…” bạn cùng phòng lịa kể lại câu chuyện Vãn Bạch bị người ta “hắt nước bẩn” cho Chu Thư Thư, lòng đầy căm phẫn. 

“Quả thực tức chết mà, cuối cùng buộc Vãn Bạch phải đăng tải bức thư tình của cô ấy lên! “Bốn mùa” bị đẩy ra rìa thật đáng đời.” 

Chu Thư Thư mím môi, trong đầu đột nhiên nghĩ đến câu nói của anh trai “Yêu cô ấy mười một năm”. 

Chẳng lẽ… 

Chu Thư Thư cả kinh, giống như một quả pháo hoa bị đốt, cô lui về phía sau một bước. 

Đôi mắt bỗng dưng trợn tròn, nhanh chóng nói: “Tớ xem trước, ngày mai sẽ trả lại cho cậu.” 



Bên kia, Vưu Niệm và Lục Thanh Trạch đang ăn cơm ở căng tin đại học A. 

Một lần nữa trở lại đại học A, hai người không khỏi có chút hoài niệm. 

“Nơi này thay đổi thật nhiều.” Vưu Niệm cắn miếng thịt kẹp trong bánh bao trên tay, nhìn quanh bốn phía. 

Căng tin được trùng tu trang trí mới, nơi ăn chưa vốn chung tất cả giờ chia thành từng khu riêng. 

Lục Thanh Trạch gật đầu đồng ý. 

“Cửa hàng đồ uống trước kia em thích cũng không còn nữa.” 

Vưu Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã tối. 

Cô quay đầu lại, đúng phải ánh nhìn chằm chằm của Lục Thanh Trạch. 

“Anh nhìn em làm gì?” 

Khóe môi Lục Thanh Trạch khẽ cong, “Nhìn em xinh đẹp.” 

“Em biết.” Khóe miệng Vưu Niệm cũng nhịn không được mà nhếch lên. 

Năng lực liên tưởng của phụ nữ quả là đáng kinh ngạc. 

Vưu Niệm từ chuyện xinh đẹp của mình chợt nghĩ đến buổi ký tặng tháng sau, sau đó nhớ tới chuyện hôm nay cô đến công ty Lục Thanh Trạch nhìn thấy Minh Chỉ. 

Cô thu lại ý cười, nhíu mày nói: “Hôm nay em thấy Minh Chỉ ở dưới lầu công ty các anh. ” 

Động tác lục Thanh Trạch dừng lại, gật gật đầu thừa nhận. 

“Hôm nay cô ta đến công ty.” 

Vưu Niệm “Ồ” một tiếng. 

“Là chuyện trong công việc.” Lục Thanh Trạch bổ sung. 

Vưu Niệm nghiêng đầu, đuôi mắt ngẩng cao mang theo ý cười trêu ghẹo: “Em cũng chưa nói gì, anh khẩn trương cái gì?” 

“Sợ em hiểu lầm.” Lục Thanh Trạch bình tĩnh nói. 

Xem ra là anh lo lắng quá nhiều rồi. 

Ngẫm lại từ khi hai người qua lại, Vưu Niệm dường như rất ít có hành vi “ghen”. 

Có đôi khi cũng không biết là do cô quá mức tín nhiệm anh hay là căn bản cũng không thèm để ý. 

Lục Thanh Trạch rũ mắt xuống, trong lòng thở dài. 

Nhưng vào lúc này, điện thoại di động của Vưu Niệm đặt trên bàn vang lên. 

Quách Nghiêu kéo Vưu Niệm cùng mấy người sáng lập vào một nhóm, thông báo cho mọi người thứ sáu đến công ty họp. 

Vưu Niệm cúi đầu, một tay đánh máy trả lời. 

Khóe mắt Lục Thanh Trạch liếc đến tên Quách Nghiêu, thần sắc tối sầm lại. 

Anh biết người này, là một trong những đối tượng xem mắt của Vưu Niệm. 

Lục Thanh Trạch mím chặt đường môi, bàn tay rủ xuống bên cạnh hơi nắm chặt lại. 

Năm năm anh vắng mặt, đàn ông như vậy quanh cô không biết có bao nhiêu. 

Lục Thanh Trạch hiểu rõ, khi hai người chia tay, mọi chuyện của Vưu Niệm đều bình thường. 

Nhưng anh không lừa được mình, chỉ cần nghĩ đến Vưu Niệm năm năm đó có thể đã từng có người đàn ông khác, trái tim anh liền co rút đau đớn. 

Anh thậm chí không dám hỏi Vưu Niệm một tiếng. 

Không biết, cũng có thể coi như không có. 

Bây giờ mới là quan trọng nhất, phải không? 

“Anh ăn xong chưa?” Vưu Niệm ở đối diện trả lời xong WeChat, ngước mắt nhìn cái đĩa trống rỗng trước mặt Lục Thanh Trạch, “Vậy chúng ta trở về đi. Buổi tối em có một cuộc họp nhỏ với các nhà sản xuất truyền hình.” 

“Được.” Lục Thanh Trạch rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra. 

Trở về nhà, Vưu Niệm lập tức bắt tay vào công việc, mở loa cùng mấy người khác thảo luận đơn giản về công việc. 

Lục Thanh Trạch thức thời lui về phòng khách, nhường thư phòng cho Vưu Niệm. 

Một cuộc họp nhỏ, mở ra đến gần 11 giờ tối. 

Vưu Niệm tắm rửa xong nằm trở lại giường, đã là 12 giờ đêm. 

Cánh tay Lục Thanh Trạch vươn tới, Vưu Niệm phối hợp tìm một vị trí trong lòng anh. 

Ngáp một cái, cơn buồn ngủ đã tới. 

Lục Thanh Trạch cúi đầu, nhìn người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt bình tĩnh. 

Cô cái gì cũng không biết, khóe miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt. 

Họp cùng Quách Nghiêu rất thuận lợi đúng không? 

Trong lòng Lục Thanh Trạch hơi chua xót, cảm xúc không hiểu sao lại cuồn cuộn lên. 

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà hôn lên khóe miệng hơi nhếch của cô. 

Vưu Niệm “ưm” một tiếng, trên người nặng nề, miệng bị cạy mở, hơi thở của đàn ông thăm dò tiến vào. 

Cô mở mắt ra và hôn lại theo thói quen. 

Động tác của Lục Thanh Trạch dừng lại, đôi mắt đen nhánh nhìn cô. 

Tựa như gió thổi mây bay, như mây đen áp thành. 

Vưu Niệm hơi giật mình, “Làm sao vậy? ” 

Chẳng lẽ tối nay không bình thường sao? 

“Niệm Niệm.” Giọng nói của Lục Thanh Trạch khàn khàn, bộ dáng khó có thể mở miệng. 

Lục Thanh Trạch biết mình như vậy rất không quảng đại, nhưng anh cũng thật sự khó mà chịu đựng được sự khó chịu trong nội tâm. 

Anh nhìn ra, ánh mắt Quách Nghiêu nhìn Vưu Niệm là của đàn ông đối với người con gái mà mình thích. 

“Mấy năm qua…” Lục Thanh Trạch dừng một chút, cuối cùng vẫn đè lại âm thanh, hỏi ra miệng: “Em và anh ta, có từng ở cùng một chỗ không?” 

Anh ta, hoặc bất cứ ai khác? 

Trái tim Lục Thanh Trạch đập không ngừng, cơ bắp toàn thân căng cứng. 

“Ai?” Vưu Niệm nhìn anh, không hiểu chuyện gì. 

“Quách Nghiêu.” 

Anh biết, mấy năm đó Vưu Niệm có từng hẹn hò và tiếp xúc qua rất nhiều đàn ông có điều kiện không tệ, Quách Nghiêu chỉ là một trong số đó mà thôi. Anh thậm chí còn nhìn thấy hình ảnh Vưu Niệm hẹn hò với những người đàn ông khác. 

“Không,” Em chỉ cùng anh ta xem mắt—— Vưu Niệm chợt dừng lại một chút, từ nét mặt Lục Thanh Trạch hiểu được cái gì đó. 

Dường như cô chưa từng nói với Lục Thanh Trạch chuyện mình xem mắt nhiều lần là theo yêu cầu của cha mẹ. 

Vưu Niệm nhíu mày rất chặt, giọng hơi cao: “Lục Thanh Trạch, anh cho rằng mấy năm nay em vẫn luôn là sóng trong nước sao?” 

Anh cho rằng, cô đã yêu đương với những người đàn ông khác sao? 

Lục Thanh Trạch mím chặt môi, ánh mắt toát ra một tia giống như buồn bã cùng nỗi thống khổ. 

Một lúc lâu sau, anh đảo mắt, khó khăn nói: “Là anh hỏi nhiều rồi, em không muốn nói cũng được.” 

Anh suy sụp ngả sang một bên, lần đầu tiên tức giận chuyện bản thân mình đã thiếu kiên nhẫn. 

Anh nhắc về chuyện này để làm gì? Không phải bây giờ họ đang ở bên nhau hay sao? 

Tại sao anh lại quan tâm đến những gì đã xảy ra trước đây? 

Lục Thanh Trạch rất muốn uống một viên thuốc hối hận. 

Anh giật giật môi, muốn mở miệng nói điều gì đó nhưng Vưu Niệm đã lên tiếng trước. 

“Lục Thanh Trạch, có phải anh bị ngốc không?!” 

Vưu Niệm xoay người, nghiêng người nằm sấp trên người anh, vừa tức giận vừa buồn cười. 

“Hả?” 

Lục Thanh Trạch đối diện với ánh mắt của cô, nhất thời không xác định được bên trong có phải là ý cười hay không. 

Vưu Niệm ngẩng đầu cắn môi anh. 

Lần này lực không nhỏ. Môi dưới của Lục Thanh Trạch thoáng chốc xuất hiện hai dấu răng mờ mờ. 

Vưu Niệm bò trở lại, hơi thở tươi mát quanh quẩn ở cổ anh. 

“Em chưa từng có người khác.” 

Cô cảm giác được thân thể phía dưới mình trong nháy mắt cứng ngắc, Vưu Niệm thở dài, thanh âm nhẹ mà bất đắc dĩ. 

“Đã từng được yêu anh, em còn có thể thích ai được nữa đây?” 

Năm 15 tuổi, cô gặp một người quá hoàn hảo và được nuông chiều trong dịu dàng suốt năm năm. 

Vì thế sau khi chia tay, cô không có cách nào thích người đàn ông khác được nữa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK