Hôm nay hai người không uống nhiều, uống cạn ly rượu trên tay mới rời đi, tài xế lái thay thong dong đến muộn, cả hai ngồi ở ghế sau đã được một lúc.
Hứa Nghiễn Sinh như đột nhiên nhớ ra điều gì, lục lọi ngăn đựng đồ nhỏ ở ghế trước, lấy ra một hộp trang sức hình vuông đưa cho Thời Vũ.
“Cái gì đó.” Thời Vũ ngạc nhiên.
Hứa Nghiễn Sinh giúp cậu bật đèn trong xe, tỏ ý cậu mở ra nhìn, Thời Vũ cười mở hộp, bên trong là một chuỗi vòng tay màu xanh đen đan xen, mắt xích to thoạt nhìn giống như sợi dây bện, nhưng sờ tay vào là biết đó là kim loại.
“Quào…” Thời Vũ không khỏi khen ngợi: “Đẹp thế.”
Hứa Nghiễn Sinh không đeo những thứ này, bệnh viện cũng không cho, cùng lắm là đeo đồng hồ, cho nên đây là lần đầu tiên hắn lựa chọn trang sức thế này, tốn không ít công sức nhưng cũng may mắt nhìn không tệ, lựa ra được món đồ khá đẹp.
Thời Vũ trực tiếp đeo thử, cậu trắng nên màu xanh lục cũng rất tôn da, vòng tay phù hợp cho con trai nhưng không quá cồng kềnh. Thời Vũ hướng về phía ánh đèn nhìn mấy phen, tấm tắc: “Anh dễ nói chuyện thật đó, bảo mua cho em một cái là mua liền.”
Hứa Nghiễn Sinh quay cửa kính xe xuống ra hiệu cho tài xế lên xe, sau đó tựa lưng vào ghế: “Vừa hay có người bạn rành mấy thứ này, anh cũng không có thời gian đi đành nhờ cậu ta chụp hình cho nhìn, anh thấy cũng không tệ lắm.”
“Cám ơn bác sĩ Hứa!” Thời Vũ cười he he, ép hắn sang một bên chiếm chỗ, Hứa Nghiễn Sinh bị đẩy đến mép xe, khó hiểu hỏi: “Làm gì?”
Thời Vũ nghiêng người nằm xuống đùi hắn.
“Cởi giày ra đi, nếu không ngày mai em rửa xe cho anh.” Hứa Nghiễn Sinh vỗ vỗ cậu.
Thời Vũ đá văng giày: “Xùy… Quỷ sạch sẽ.”
Cậu giơ tay lên hướng về phía ánh đèn lóe bên ngoài xe nhìn chiếc vòng tay một hồi lâu, khen: “Đẹp quá, mấy ngày nay sẽ sủng ái mình nó!”
Tay Hứa Nghiễn Sinh trượt đến mông cậu, nhéo hai cái, Thời Vũ ngửa đầu nhìn hắn, dùng khẩu hình miệng mắng một câu: Lưu manh.
Hứa Nghiễn Sinh bật cười, khoác cánh tay lên người Thời Vũ, lưng dựa vào ghế chợp mắt. Thời Vũ nhìn đôi mắt nhắm nghiền của hắn, tìm chỗ thoải mái trên đùi hắn nằm im.
Xe chạy êm ru đến hầm đậu xe, Hứa Nghiễn Sinh thanh toán cho bác tài rồi mang Thời Vũ cùng nhau lên nhà.
Lúc chờ thang máy, Thời Vũ lấy điện thoại ra nhìn lịch, hỏi: “Cuối tuần này anh nghỉ phép à?”
Hứa Nghiễn Sinh suy nghĩ một chút: “Ngày cuối cùng của tháng.”
“Đó là thứ hai tuần sau.” Thời Vũ lấy điện thoại di động xoa xoa cằm, quay đầu sang nhìn hắn: “Anh có thể chia cho em thời gian cả ngày hôm đó không?”
Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: “Cả ngày?”
Thời Vũ nói nhỏ: “Từ sáng sớm đến tối, cả ngày, nói không chừng còn phải cần mẫn đến nửa đêm…”
“Được thôi.” Hứa Nghiễn Sinh cười: “Vậy anh không cần sắp xếp? Cả ngày cứ nghe theo em?”
Thời Vũ trịnh trọng gật đầu: “Đúng, chính xác!”
Hứa Nghiễn Sinh xoa đầu cậu: “Được.”
Về đến nhà, Hứa Nghiễn Sinh cất chìa khóa, thay dép rồi vào bếp đun nước, Thời Vũ đến đây nhiều lần đã mang tâm thái tự nhiên như ở nhà, cũng không cần Hứa Nghiễn Sinh tiếp đãi, cậu tự đi theo vào phòng bếp: “Hôm nay anh mệt lắm à?”
Hứa Nghiễn Sinh rửa ly: “Cũng không, mỗi ngày đều là công việc như vậy, chủ yếu hôm nay có ca phẫu thuật.”
“Ồ…” Thời Vũ không nói nữa, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Nghiễn Sinh không để ý đến cậu, hắn lấy một lọ trà bưởi mật ong từ tủ lạnh, chuẩn bị pha cho Thời Vũ một ly.
Sau một lát Thời Vũ lại xuất hiện ở cửa, nói trịnh trọng: “Hôm nay nếu anh mệt thì mình nằm đắp chăn nói chuyện là được, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Hứa Nghiễn Sinh ngừng một lát, đưa ly cho cậu, Thời Vũ nhận lấy, vừa uống vừa chăm chú nhìn hắn.
“Em là đang… ra dẻ đó hả?” Hứa Nghiễn Sinh buồn cười nhìn cậu: “Từ khi nào trở nên hiểu chuyện như vậy?”
Thời Vũ liếm liếm tép bưởi trên khóe môi, vô tội nhìn hắn: “Không có, em suy nghĩ cho anh thôi… Lúc trước anh nói ngủ với em sẽ ngon giấc hơn… Vậy em sẽ, đơn thuần, ngủ với anh một đêm cũng chẳng sao…”
Ánh mắt Hứa Nghiễn Sinh tối lại: “Phải không? Vậy thu dọn đi ngủ đi? Cũng trễ rồi.”
Dứt lời hắn vòng qua người Thời Vũ đi ra ngoài, Thời Vũ đứng tại chỗ sững sốt một hồi, trong lòng kinh ngạc tự hỏi: Mình mới nãy không đủ cám dỗ? Người ta liếm môi rồi còn không biết đường ném lên giường nữa? Cứ thế đi ra ngoài luôn?
Cậu lặng lẽ uống nốt chỗ trà bưởi còn lại, đặt ly lên bếp, xoay người chạy lon ton hai bước, nhảy lên lưng Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu bổ nhào khom lưng, vội vàng móc hai chân cậu cõng lên, bất đắc dĩ nói: “Xương cốt anh thiếu chút nữa bị em đè gãy…”
Thời Vũ đung đưa chân: “Em nặng vậy sao?”
Hứa Nghiễn Sinh làm bộ suy tư, lại nâng cậu lên áng chừng: “Tạm được, coi bộ 60kg.”
Thời Vũ áp sát ngửi cổ hắn, rồi lại ghé sát cắn tai hắn, nhẹ giọng hỏi: “Tắm rồi ngủ thật không?”
Hứa Nghiễn Sinh trêu chọc cậu: “Ừ, không phải em nói vậy à? Đắp chăn đơn thuần… Đau…”
Thời Vũ dùng sức cắn tai hắn, Hứa Nghiễn Sinh hít một hơi.
“Thời Vũ.” Hứa Nghiễn Sinh nghiêm giọng gọi cậu: “Hôm nay em quậy chưa chịu ngưng phải không?”
Thời Vũ nhìn dấu răng đỏ tươi trên tai hắn, dùng môi cọ cọ lấy lòng, cười hì hì nói: “Em sai rồi!”
Hứa Nghiễn Sinh cõng cậu vào phòng ngủ, xoay người quăng Thời Vũ lên giường, còn không chờ cậu kịp phản ứng đã đè người lên, nhanh tay vén áo cậu, cúi người ngậm đầu v* của Thời Vũ.
“Á…” Thời Vũ hít một hơi, bởi vì Hứa Nghiễn Sinh không chỉ ngậm vào miệng dùng đầu lưỡi ngoáy ngoáy như trước, mà trực tiếp dùng răng nhọn cắn đầu v* cậu, còn kéo vài cái.
Thời Vũ chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Hứa Nghiễn Sinh cắn đầu v* Thời Vũ, một tay kéo quần cậu ra, nâng cái mông trần lên, sau đó giáng xuống năm sáu cái tát nặng nề.
“Ừm!” Thời Vũ vừa đau vừa sướng, ngửa cổ kêu to, cậu rất sợ Hứa Nghiễn Sinh cứ như thế xé nát đầu v* mình, vừa hít hơi vừa cầu xin tha thứ: ” Anh, em sai rồi anh, em không dám… A!”
Hứa Nghiễn Sinh dùng đầu lưỡi trêu chọc quầng vú cậu hai lần, lúc buông miệng ra còn mút lỗ nhỏ ở giữa một cái.
Thời Vũ mềm nhũn cả người.
Hứa Nghiễn Sinh xoay người lật cậu nằm úp sấp, Thời Vũ bị hắn ôm eo nhấc lên, cả người quỳ rạp xuống giường.
Cậu nghe thấy tiếng Hứa Nghiễn Sinh tháo thắt lưng, tiếng kim loại trên khóa va vào nhau nghe thật vui tai và mê hoặc.
Cái mông Thời Vũ vừa bị hắn quạt mấy bàn tay đã dính vào một tầng phấn hồng, thắt lưng quất “Bốp” lên để lại một dấu đỏ tươi vắt ngang mông.
“Thời Vũ, biết cắn anh có hậu quả gì không?” Hứa Nghiễn Sinh vung thắt lưng da quất mông cậu một cái, tiếng bốp giòn tan vang vọng trong phòng, vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ.
Thời Vũ bị hắn đánh đến nhỏ giọng kêu lên: “Em sai rồi mà, ai bảo anh không chịu diễn với em!”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Vậy anh xin lỗi em?”
Thời Vũ rén ngay: “Không… Không cần…”
“Hai mươi cái, đếm.” Hứa Nghiễn Sinh kéo thẳng thắt lưng, nắm trong lòng bàn tay: “Không trốn không che, không được đếm sai, nếu không anh đánh bắp chân.”
Thời Vũ quậy một hồi thì tự mình tìm đánh, đáp một tiếng mà lòng đau như cắt, gã nào trước đây nói mình cáu kỉnh cũng đáng yêu đâu? Quả nhiên là cái miệng gian trá của quỷ già lưu manh! Nịnh đầm!
Hứa Nghiễn Sinh thấy cậu mất tập trung, vỗ thắt lưng vào mông cảnh cáo.
Thời Vũ yên lặng điều chỉnh tư thế chờ bị đánh.
Khi thắt lưng vung lên, đau đớn đi tới còn kèm theo một tiếng giòn vang, vừa đau vừa xấu hổ, Thời Vũ cố không nhúc nhích, ngoan ngoãn nói: “Một.”
Một vòng quất từ trên xuống dưới chăm sóc toàn bộ phần mông, bốn lần vuốt ve đã khiến cái mông cậu bắt đầu nóng và sưng lên, một màu đỏ đều đều bao phủ khắp mông, thật đẹp và gợi cảm.
Hứa Nghiễn Sinh đánh nhanh, vừa nghe tiếng đếm số đã quất cái tiếp theo, Thời Vũ nắm chặt ga giường dưới tay đến nhăn nhúm mới miễn cưỡng ổn định thân mình nằm vững, dù vậy trên bắp chân vẫn bị phạt mấy cái.
Đánh bắp chân thật sự rất đau, sống lưng Thời Vũ đã đổ mồ hôi.
“Bốp” một tiếng, trên mông lại truyền đến một trận đau đớn, Thời Vũ không nhịn được kêu rên: “Ức… Mười sáu.”
Cậu cong lưng, thắt lưng lại quất xuống bắp chân, nơi đó đã bị đánh ba bốn lần, còn để lại một dấu màu đỏ sậm. Hứa Nghiễn Sinh lần nào cũng có thể đánh chính xác vào một nơi, trông có vẻ đã hơi sưng lên.
Vài giọt nước mắt tràn ra từ khóe mắt Thời Vũ, cậu cố nằm yên chịu bốn đòn cuối cùng.
Hứa Nghiễn Sinh ôm cậu, cảm thấy cậu hôm nay rất ngoan, so sánh với lần trước bị phạt kêu cha gọi mẹ, hôm nay nghe lời đếm số như vậy quả thật hiếm thấy.
Trán bị hôn nhẹ một cái, Thời Vũ hoàn toàn buông lỏng vùi mình vào ngực hắn, cậu điều chỉnh nhịp thở, hưởng thụ bàn tay ấm áp an ủi cặp mông.
Hứa Nghiễn Sinh ôm lấy cậu xoa xoa, hôm nay đánh không mạnh, chỉ là hơi sưng lên, không có vết sưng cứng hay lằn đỏ, màu sắc rất đẹp.
“Em ngoan không?” Thời Vũ nói bằng giọng mũi, trên lông mi còn treo một giọt nước mắt, lộ ra vẻ đáng thương: “Em hôm nay đều nghe lời anh hết…”
Hứa Nghiễn Sinh buồn cười hôn mũi cậu: “Ừ, hôm nay ngoan.”
Có lẽ lần trước hắn nói có tác dụng, Thời Vũ hôm nay thật sự rất ngoan, ít nhất hoàn thành đúng con số quy định, không làm ầm ĩ.
“Anh… Tai còn đau không?” Thời Vũ do dự.
“Không đau.” Hứa Nghiễn Sinh cười, lại hôn lên vành tai cậu: “Anh không tức giận vì bị cắn, chỉ là anh muốn đánh em thôi.”
Thời Vũ sững sốt, ngẩng đầu nhìn hắn một hồi, không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Cầm thú…”
Hứa Nghiễn Sinh nhéo mông Thời Vũ: “Đây mà là cầm thú? Lát nữa lên giường đừng khóc.”