Cuối tuần, Hứa Nghiễn đột nhiên xin nghỉ một ngày, Thời Vũ cũng lười hỏi hắn tại sao không đi làm, hỏi thì có vẻ như cậu hy vọng hắn đi làm vậy.
Buổi sáng thức dậy, Hứa Nghiễn Sinh vừa bước xuống máy chạy bộ đã bị cậu lôi kéo ra ngoài ăn sáng.
Hứa Nghiễn Sinh vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo thoải mái theo cậu ra cửa.
Hôm nay bên ngoài có chút lạnh, thời tiết cũng không đẹp lắm, hai ngày trước mưa liên tục, sau cơn mưa nhiệt độ lại giảm đi. Bây giờ không thể ăn mặc phong phanh được nữa, ra đường phải khoác thêm áo ngoài.
“Đi, dẫn em đi chỗ khác ăn sáng, mỗi ngày ăn cơm trước cổng chán lắm rồi phải không?” Hứa Nghiễn Sinh cầm chìa khóa xe.
Thời Vũ vui vẻ: “Đi đâu ăn?”
“Biết phố Hồng Nguyên có một Cha chaan teng Quảng Đông rất nổi tiếng không? “Hứa Nghiễn Sinh nói: “Nhưng hơi xa.”
*Cha chaan teng: (tea restaurant) nhà hàng bán thức ăn tàu theo kiểu tây.
Thời Vũ trừng mắt, đâu chỉ có hơi xa? Nơi bọn họ sống và phố Hồng Nguyên là hai hướng khác nhau.
Vì ăn bữa sáng mà phải lên đường cao tốc vòng quanh thành phố, cũng đủ liều mạng.
Nhưng Thời Vũ biết nhà hàng đó, trong nhóm bạn bè của cậu có rất nhiều người đã đến đó, còn đăng ảnh, có vẻ rất ngon, Thời Vũ cũng thèm nhỏ dãi từ lâu.
Thời Vũ ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn, nghĩ không lâu sau có thể ăn được bữa sáng thơm ngon ngào ngạt, tâm tình cậu cực kỳ tốt, ngay cả ánh mắt cũng híp lại, hỏi: “Có há cảo tôm thủy tinh không?”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Đương nhiên.”
“Có bánh bao xá xíu và mì hoành thánh không?”
Hứa Nghiễn Sinh buồn cười: “Em đang suy nghĩ gì vậy? Những món này mà không có thì còn gọi là Cha chaan teng Quảng Đông sao?”
Thời Vũ cười hắc hắc: “Cũng đúng.”
“Lát nữa ăn thử xem, nếu thấy ngon, chúng ta có thể đi dạo xung quanh rồi ăn trưa tiếp, thực đơn cũng nhiều món, gọi vài món khác nhau là được.”
Thật ra Hứa Nghiễn Sinh khá ngạc nhiên khi Thời Vũ rất thích đồ ăn Quảng Đông, bởi vì Thời Vũ thích ăn đậm vị, thích ăn cay mặn, hắn cho rằng Thời Vũ sẽ không quen ăn loại đồ ăn thiên về ngọt như thế này, nhưng trước đó hắn đã phát hiện ra cậu rất thích ăn mì hoành thánh.
Thời Vũ vui vẻ vì cả ngày đều có thể dính lấy Hứa Nghiễn Sinh, cậu cười lấy điện thoại di động ra: “Vậy hai ta xem phim đi? Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, em xem xem có phim gì đang chiếu.”
Hứa Nghiễn Sinh cười tùy ý cậu.
Gần đến nới, Thời Vũ mới lựa được hai bộ, chờ Hứa Nghiễn Sinh đỗ xe xong lại gần thì cho hắn xem. Gần đây không có phim hay, Thời Vũ chọn nửa ngày mới tìm được một bộ phim nghệ thuật và một bộ điệp viên, Hứa Nghiễn Sinh không hứng thú với cả hai nên tùy Thời Vũ quyết định.
Cuối cùng Thời Vũ gõ nhịp: “Vậy thì bộ phim điệp viên này đi, mặc dù chả biết ai…”
“Đợi lát nữa mua vé, nếu em thấy không ngon chúng ta về nhà, chọn chỗ gần một chút.”
Thời Vũ xuống xe cùng hắn, nhảy lên nhảy xuống, không có ánh mặt trời tâm tình cũng rạng rỡ, cậu cất điện thoại rồi cùng Hứa Nghiễn Sinh bước vào.
Khẩu phần của mỗi món ăn trong nhà hàng này không nhiều lắm, thông thường há cảo tôm được bán theo lồng ba chiếc, nhưng ở đây họ thậm chí còn đồng ý bán từng chiếc một, Hứa Nghiễn Sinh gọi khá nhiều loại, thức ăn cũng nhanh chóng được bưng ra.
Há cảo hải sâm tôm tươi thủy tinh, bánh bao xá xíu, chân gà, nem rán, gà xé sợi các loại trải đầy một bàn.
Thời Vũ vui rạo rực muốn cầm bánh bao xá xíu ăn, nhưng Hứa Nghiễn Sinh nhanh tay lẹ mắt vỗ lên móng vuốt một cái.
Thời Vũ rụt tay lại: “Làm sao!”
Hứa Nghiễn Sinh rút một miếng khăn ướt tẩm cồn đưa cho cậu: “Không rửa tay cũng lau một chút à, vừa mới chạy xe đến đây, đụng cái này chạm cái kia, còn dám trực tiếp chộp lấy?”
Thời Vũ ghét bỏ bĩu môi, lại có chút hậm hực: “Hừ, quỷ sạch sẽ, ăn bẩn sống lâu anh không biết à? Nào có kiểu cách như vậy……”
“Chậc.” Hứa Nghiễn Sinh giương mắt nhìn cậu.
“Ây chà, lau lau lau.” Thời Vũ nhận lấy khăn ướt lau qua lau lại một lần, lầm bầm nói: “Anh một ngày mắng em năm lần bảy lượt, chờ ngày nào đó em chịu không nổi nữa sẽ chạy luôn, em còn trẻ không lo không tìm được đối tượng, anh chính là người hoa tàn không ai muốn, xem anh tìm ai khóc đi.”
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu chọc tức cười: “Bảo em lau tay, em lấy đâu ra lắm lời kì quái như vậy?”
Thời Vũ thấy hắn hơi giận nên không dám nhiều lời nữa, rụt rè liếc hắn một cái rồi an phận ăn sáng.
Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy Thời Vũ là kiểu ỷ sủng mà kiêu, một ngày không tìm đường chết thì cả người khó chịu, lì đến mức không biết nên nói gì cho phải.
Sau khi ăn xong, Thời Vũ đã quên mất khúc nhạc đệm này, cười hì hì chuẩn bị mua vé xem phim: “Em tìm ở gần đây rồi? Trưa nay hai mình vẫn đến đây ăn đi, em mới thấy cơm lá sen ở đây rất thơm.
“Được.”
Hứa Nghiễn Sinh mở khóa xe, Thời Vũ ôm điện thoại di động định ngồi lên ghế phụ thì bị Hứa Nghiễn Sinh từ phía sau túm lấy cổ áo trực tiếp nhét vào ghế sau xe.
Thời Vũ liên tiếp la hét “Ấy ấy ấy”, vẫn bị Hứa Nghiễn Sinh đẩy vào ghế sau, hắn cũng theo sát ngồi vào, cửa xe vừa đóng, Thời Vũ cảm thấy mình sắp xong đời.
Lúc Hứa Nghiễn Sinh nhìn qua, cậu ngượng ngùng cười cười: “Anh, cái kia…… Anh đừng ở chỗ này đánh em nha, kính này……”
Cậu chỉ chỉ cửa sổ xe phía sau.
Hứa Nghiễn Sinh cười, một tay kéo cánh tay của cậu qua, tay còn lại ấn sống lưng, Thời Vũ liền bị hắn đè ở trên đùi, cặp mông tròn trịa bị kẹt trên chân hắn, vểnh lên trên.
Hứa Nghiễn Sinh giơ tay đét vào mông cậu, tiếng vỗ lập tức vang lên trong xe.
Trái tim của Thời Vũ gần như nhảy ra ngoài, có rất nhiều người ăn trong nhà hàng này vào buổi sáng, nhiều người đến và đi, họ chắc chắn sẽ bị nhìn thấy! Đau mông là thứ yếu, cái chính là sợ hãi.
Hứa Nghiễn Sinh vỗ cậu hơn chục cái, tay vòng tới phía trước muốn cởi lưng quần, Thời Vũ sợ muốn khóc, tay gắt gao nắm chặt lưng quần: “Anh! Anh! Em sai rồi mà, anh đừng có đánh ở đây…”
Hứa Nghiễn Sinh cứng rắn đẩy tay cậu ra, cười nhạo nói: “Ngồi xe anh mấy lần rồi? Tới bây giờ vẫn không biết cửa xe là kính một chiều à?”
Thời Vũ buông lỏng tay, quần bị Hứa Nghiễn Sinh lột xuống thoăn thoắt.
Cậu chưa bao giờ để ý cửa xe là kính một chiều hay hai chiều, nếu đã là một chiều thì cậu cũng không quá lo lắng. Hứa Nghiễn Sinh muốn nổi quạu thì cứ mặc hắn, nhưng sợ thanh âm sẽ truyền ra ngoài.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn là bị người ta nhìn thấy trực tiếp!
Hứa Nghiễn Sinh nghiêng người, lấy ra một sợi dây cáp trong ngăn chứa đồ ở giữa ghế lái và ghế phụ.
Thời Vũ thoáng nhìn, lông tóc lập tức dựng thẳng lên: “Anh anh anh, em sai rồi… đánh nhẹ một chút, lát nữa chúng ta còn xem phim nữa mà…”
Hứa Nghiễn Sinh cười hừ một tiếng, thu hai đầu dây cáp vào lòng bàn tay và vung lên không trung hai lần, sợi dây mỏng manh xé toạc không khí và phát ra âm thanh “vù vù” khiến Thời Vũ cực kì căng thẳng.
“Sợ cái gì, người lần nào cũng hăng hái không phải em sao?” Hứa Nghiễn Sinh nói xong, dây cáp liền mang theo gió quất vào mông Thời Vũ: “Vừa hay chiều nay xem phim, ngồi với cái mông sưng đỏ trong hai tiếng, rất thích hợp.”
Thời Vũ nhịn không được mắng hắn: “Hứa Nghiễn Sinh! Đồ khốn kiếp!”
“Thêm mười cái nữa.” Hứa Nghiễn Sinh nói xong lại quất một roi, trên mông Thời Vũ xuất hiện bốn vết lằn đỏ lên.
“A!” Thời Vũ buồn bực kêu đau: “Anh, anh em sai rồi, em không dám…”
Hứa Nghiễn Sinh đánh hắn từng cái một, hơn chục cái liền đánh đỏ toàn bộ mông, hiện lên những vệt đỏ ngược nhau kéo dài.
“Có việc thì gọi anh ơi.” Hứa Nghiễn Sinh nói một câu quất cậu một cái, Thời Vũ đau đến chảy mồ hôi, hai chân càng không ngừng đá đạp giảm bớt cái đau, kìm giọng la lối.
“Cáu kỉnh thì gọi thẳng tên anh.” Hứa Nghiễn Sinh dùng hai ngón tay tách hai cánh mông cậu, lộ ra hậu huyệt phấn nộn co rúm, dây cáp quất chuẩn xác vào miệng huyệt, Thời Vũ lập tức tru lên một tiếng.
Hứa Nghiễn Sinh hừ lạnh: “Chưa từng thấy thằng ranh con nào tiêu chuẩn kép như em.”
“Vút” một tiếng, dây váp lại quất vào miệng huyệt mềm mại, huyệt nhỏ màu hồng nhạt từ từ được bao phủ bởi một tầng đỏ nhạt.
Hứa Nghiễn Sinh buông tay ra, liên tiếp đánh mười cái lên cánh mông sưng đỏ của cậu, sau đó ném dây cáp.
Thời Vũ không kìm được tiếng kêu la, biết hắn đã đánh xong liền đáng thương khịt mũi, không nói lời nào, như là ấm ức lắm rồi.
Hứa Nghiễn Sinh khoác cánh tay lên lưng cậu, nhìn Thời Vũ lau mắt một cách khoa trương, buồn cười bế cậu lên.
“Lại bắt đầu giả bộ.” Hứa Nghiễn Sinh hôn đôi mắt đỏ hồng của cậu:” Không khóc giả bộ cái gì?”
Thời Vũ bĩu môi: “Anh đừng có thương em…”
Hứa Nghiễn Sinh nhéo nhéo mặt cậu: “Được rồi, quỷ yếu ớt, đánh vài cái là ẹo thành như vậy.”
Tay hắn ôm mông Thời Vũ, ngón tay ấn lên những đường đỏ chậm rãi xoa xoa. Lúc đầu Thời Vũ đau không chịu được, nước mắt muốn rơi nhưng không rơi, cứ lưng tròng trông thấy mà thương. Hứa Nghiễn Sinh biết rõ cậu cố ý nhưng vẫn đau lòng, nhẹ tay hơn một chút, lại tiến lên hôn môi cậu, dỗ dành: “Được rồi được rồi, xoa xoa sẽ không đau.”
Thời Vũ nhào vào ngực hắn, ôm chặt lấy cổ hắn: “Em không phải cáu kỉnh mới gọi tên anh, em thích gọi tên anh, tên hay như vậy, gọi thì làm sao? Gọi anh là muốn dỗ anh vui vẻ, nhân tiện cầu xin cho mình thôi.”
Cậu ngồi như vậy, hai chân mở rộng, không cần Hứa Nghiễn Sinh tách ra thì huyệt đạo vẫn tự nhiên nằm trong tầm tay, Hứa Nghiễn Sinh lấy ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn nơi yếu ớt, cảm giác Thời Vũ run lên một chút liền chậm rãi ấn xoa vòng tròn cho cậu.
Thời Vũ mắc cỡ khẽ nhúc nhích rồi tìm một chỗ thoải mái bất động làm ổ.
Không lâu sau Hứa Nghiễn Sinh cũng cảm giác được đầu ngón tay ướt át, hắn bật cười rút giấy lau cho cậu, thấp giọng trêu ghẹo: “Dâm dãng.”
Thời Vũ cả người cứng đờ, hừ hừ rúc đầu càng sâu, chỉ lộ ra cái tai đỏ bừng, không muốn nói thêm lời nào.