Khoảng thời gian trước ngày nghỉ của Hứa Nghiễn Sinh, Thời Vũ đều ở chỗ hắn, có về nhà cũng chỉ để lấy mấy bộ quần áo, hiển nhiên đã xem nơi này như nhà mình.
Hứa Nghiễn Sinh một tháng chỉ có một ngày nghỉ như vậy, trước hôm đó còn phải xử lý mọi thứ đâu ra đấy nên tan làm muộn hơn so với bình thường. Thời Vũ đứng trước cổng bệnh viện chờ hắn, hai người cùng nhau ăn tối rồi về nhà.
Mấy ngày nay nhiệt độ không cao như lúc trước, buổi tối còn có chút gió, Thời Vũ xếp lại mớ quần lửng của mình đổi thành quần dài.
Đã hơn 9 giờ, hai người không dám ăn mấy món quá khó tiêu, vào quán gọi hai món thanh đạm chậm rãi ăn.
“Ngày mai làm gì đây?” Hứa Nghiễn Sinh còn nhớ lần trước đã nói sẽ dành cả ngày cho cậu, đến bây giờ vẫn chưa nghe cậu tiết lộ điều gì.
Thời Vũ tỏ ra thần bí cười hề hề một tiếng: “Anh cứ theo em là được.”.
Hứa Nghiễn Sinh buồn cười: “Được rồi, dù sao em cũng không bán anh được.”
Thời Vũ nhướng mày: “Hả? Sao lại không? Nhan sắc của anh cũng được giá lắm, đủ cho em ăn uống dư dả một thời gian.”
“Anh thấy em muốn ăn đòn.” Hứa Nghiễn nở nụ cười uy hiếp.
Thời Vũ bĩu môi: “Hừ… luôn lấy cái này ra uy hiếp em.”.
“Uy hiếp?” Hứa Nghiễn Sinh liếc cậu một cái: “Em có chắc mình không thích? Lần nào cũng cứng lên…”
Thời Vũ vội vàng ngắt lời hắn: “Được được được, em thích em thích… Em thích muốn chết…”
Hứa Nghiễn Sinh cười giễu: “Ăn nhanh đi, ăn xong về nhà.”
Mấy ngày nay hắn tan làm trễ, không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, cùng lắm là mở robot hút bụi. Thời Vũ cũng sẽ dọn giúp hắn một chút, bình thường ở nhà mình nửa năm chưa chắc đụng tay một lần, ở nhà Hứa Nghiễn Sinh phải đi theo bệnh sạch sẽ khủng khiếp của hắn.
Sau khi hai người về đến nhà, Hứa Nghiễn Sinh thu dọn ngăn nắp tất cả những thứ bừa bộn ngổn ngang Thời Vũ bày trên bàn, sofa và bàn trà nhỏ. Thời Vũ ngồi trên ghế nhìn hắn bận rộn.
Cậu vốn tưởng rằng mình đã sắp xếp ngăn nắp rồi, không ngờ trong mắt quỷ cuồng sạch sẽ này vẫn là bốn chữ “nhìn không chịu nổi”.
Hứa Nghiễn Sinh nghe cậu u oán thở dài, buồn cười cất đi một số đồ vật không cần thiết.
“Làm sao?”
Thời Vũ quái gở nói: “Mấy ngày nay phải sống trong mớ hỗn độn này, tội nghiệp anh quá hà.”
Hứa Nghiễn Sinh đang có tâm trạng tốt, qua loa dỗ cậu: “Cũng không sao, sạch hơn so với anh tưởng tượng một chút.”
Thời Vũ bĩu môi, thay quần áo đi tắm.
Bình thường hai người tắm riêng, hai người đàn ông có mối quan hệ thế này nên đi tắm không cần phải khóa cửa này nọ. Nhưng hôm nay đang tắm giữa chừng, Hứa Nghiễn Sinh đẩy cửa đi vào khiến Thời Vũ hết hồn một phen.
Hắn không cởi quần áo, thấy cậu tắm gần xong thì bước tới, cả người nhanh chóng bị vòi sen phun ướt, áo sơ mi trắng dính sát vào người, phác họa ra đường cong hình thể tuyệt đẹp.
Thời Vũ cởi sạch trơn bóng, cậu lau nước trên mặt, ôm hắn hôn môi, hai tay leo lên cởi cúc áo của hắn. Hứa Nghiễn Sinh tắt nước, thuận tay ném quần áo sang một bên, lồng ngực trần trụi của hai người dán chặt vào nhau, mang theo hơi nước nóng ẩm cùng sương mù mờ mịt căn phòng.
Hứa Nghiễn Sinh một tay chụp gáy cậu, tay còn lại vuốt ve lưng, nhiệt độ nóng rực làm cho làn da nơi đó bắt đầu nóng lên.
Thời Vũ bị hắn ôm hai chân áp sát lên tường, vách tường còn hơi lạnh, làn da Thời Vũ áp lên rùng mình một cái, ôm mặt hôn lên mũi hắn: “Anh muốn ở đây?”
Hứa Nghiễn Sinh dán môi lên cổ cậu, thở hổn hển thấp giọng hỏi: “Em muốn ở đâu?”
Thời Vũ cười: “Ra ngoài đi, trên giường thoải mái hơn.”
Hứa Nghiễn Sinh đồng ý, bế cậu ra khỏi phòng tắm rồi ném thẳng lên giường, người Thời Vũ còn ướt sũng, lăn nửa vòng trên giường thấm ướt một phần vải vóc.
Hứa Nghiễn Sinh nhanh chóng lấn người áp lên, vừa hôn môi vừa kéo tủ đầu giường lấy bao cùng bôi trơn.
Thời Vũ bị sờ soạng vài cái đã thấy khô nóng cả người, dương v*t có xu hướng muốn ngóc đầu. Hứa Nghiễn Sinh cũng không khác gì, da thịt kề cận vốn dĩ đã mập mờ lại nóng bỏng, hắn theo môi Thời Vũ hôn xuống xương quai xanh của cậu.
Thời Vũ gầy, xương quai xanh nhô ra, hình dạng lại xinh đẹp, Hứa Nghiễn Sinh mỗi lần hôn đến đây đều nhịn không được muốn cắn vài cái.
Hắn dùng răng xé bao cao su đưa cho Thời Vũ, khàn giọng nói: “Đeo vào cho anh.”
Thời Vũ khẽ gật đầu, mò mẫm chạm vào dương v*t đang nửa cương của Hứa Nghiễn Sinh, lấy tay tuốt vài cái, chậm rãi đeo vào cho hắn. Một trận lạnh lẽo bất ngờ đánh úp, Hứa Nghiễn Sinh bôi trơn nới lộng huyệt đạo cho cậu.
Lúc dương v*t cắm vào, Thời Vũ cắn môi dưới ngăn tiếng rên rỉ phát ra, Hứa Nghiễn Sinh lấy ngón tay sờ sờ, ý bảo cậu thả lỏng, chậm rãi đỉnh người đi vào.
Thời Vũ thấp giọng nói: “Anh, ừm… hôm nay anh, a… dịu dàng một chút, ngày mai chúng ta còn phải ra ngoài…”
Hứa Nghiễn Sinh cười, Thời Vũ theo bản năng co rút hậu huyệt làm hắn đổ một tầng mồ hôi, hắn mãnh liệt húc vào trong, lúc cả cây đi vào kèm theo thở dốc hỏi cậu: “Lần nào anh không dịu dàng?”
Thời Vũ ngửa đầu thở gấp, bị Hứa Nghiễn Sinh nhấp từng chập rồi đâm sâu khiến cậu không nói được một câu hoàn chỉnh.
Nơi giao hợp ướt át trơn nhẵn, bọt trắng nhanh chóng được đánh ra, căn phòng tràn ngập tiếng nước dâm mỹ cùng âm thanh va chạm, trộn lẫn với tiếng thở dốc dồn dập của Hứa Nghiễn Sinh và rên rỉ gợi cảm của Thời Vũ.
Đúng là hôm nay Hứa Nghiễn Sinh rất nhẹ nhàng, bình thường hai tiếng có thể giải quyết xong chuyện nhưng hôm nay kéo dài tới hơn ba tiếng, dù vậy Thời Vũ vẫn cảm thấy mệt mỏi, được Hứa Nghiễn Sinh ôm đi tắm rửa một chút mới trở về ngủ.
Cậu định dậy sớm vào sáng hôm sau, nhưng khi tỉnh dậy thì đã gần 10 giờ.
Hứa Nghiễn Sinh không có ở đây, Thời Vũ đứng dậy rửa mặt, ra ngoài mới thấy hắn đang chạy bộ trên ban công.
Thảo nào dáng người đẹp như vậy, hóa ra là tận dụng mọi lúc để tập thể dục, bảo sao thắt lưng cùng thể lực tốt thế, đều do cố ý luyện ra đấy.
Thời Vũ vào phòng tắm rửa mặt không để ý đến hắn, một lúc sau Hứa Nghiễn Sinh đi vào, cởi quần áo trên người nhét vào trong máy giặt rồi đi tắm.
“Có bữa sáng trên bàn, hamburger và trứng đậu nành anh đặt ở KFC.”
Thời Vũ đánh răng, hàm hồ đáp một tiếng.
Hứa Nghiễn Sinh vẫn không biết hôm nay Thời Vũ muốn làm gì, hỏi cũng không nói, giữ bí mật vô cùng tốt.
Hắn cũng không hỏi nữa, hôm nay cứ đi theo cậu, không cần bận tâm.
Hôm nay Thời Vũ đi đứng thoải mái, thật ra còn hơi khó chịu, dẫu sao chỗ đó cũng không phải nơi sinh ra để tiếp nhận tình dục, có dịu dàng đến đâu vẫn sẽ hơi khó chịu. Thế nhưng không có gì đáng ngại, so với buổi sáng thức dậy toàn thân đau nhức rã rời thì như thế này không thành vấn đề, giống như chưa từng làm vậy.
Có điều Hứa Nghiễn Sinh vẫn chưa yên tâm, chờ cậu cơm nước xong lại tóm lấy cậu kiểm tra huyệt khẩu lần nữa, tiện tay đắp mấy cái tát trên cặp mông trắng bóng, quất đến hồng hồng mềm mềm, suýt chút nữa lại làm Thời Vũ “nắng” lên.
Đến lúc lên xe Hứa Nghiễn Sinh cũng chưa biết đi đâu, bất đắc dĩ nhìn về phía Thời Vũ: “Đã vậy hôm nay em lái xe đi.”
Thời Vũ chỉ cho hắn một địa điềm trên định vị, ra lệnh: “Lái xe đến đây.”
“Thuyền cát?” Hứa Nghiễn Sinh nhíu mày: “Đến trung tâm thương mại? Không phải nói muốn ăn cá dưa chua sao?”
Thời Vũ thắt chặt dây an toàn: “Ăn chứ, bên trong có một nhà hàng, em từng đến ăn rồi, ngon lắm.”
Hứa Nghiễn Sinh khởi động xe, thật ra hắn không thích đến nơi ầm ĩ mất trật tự như trung tâm thương mại, nó khác với quán rượu nhiều người. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy không được thoải mái, nhưng Thời Vũ đã lên tiếng, hắn cũng đồng ý theo cậu nên không có lí do cự tuyệt.
“Ăn cơm xong thì sao?”
“Em muốn mua quần áo cho anh.” Thời Vũ vui vẻ lắc lư trên ghế.
Hứa Nghiễn Sinh thật sự ngạc nhiên: “Cái gì? Quần áo?”
Thời Vũ ghét bỏ nhìn Hứa Nghiễn Sinh, cho dù đi ra ngoài chơi cũng mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, chỉ vào chính mình nói: “Anh xem em trẻ thế này, nói 18 người ta cũng tin.”
Đây là chê hắn ăn mặc già dặn chững chạc quá sao…… Hứa Nghiễn Sinh buồn cười, phối hợp đáp: “Đúng đúng, mẹ anh lần trước còn hiểu lầm anh chơi sinh viên đại học.”
Thời Vũ bỗng dưng bị hắn làm nghẹn họng, vài giây không nói ra lời, một lúc mới mở miệng nhưng không có vẻ đắc ý như ban đầu: “Vậy anh xem, anh ăn mặc chỉnh tề thế này, rõ ràng hai chúng ta không cùng một thế hệ, cách một đời!”
Hứa Nghiễn Sinh vừa bực mình vừa buồn cười: “Em nói cái gì?”
Thời Vũ ỷ vào hắn đang lái xe không thể làm gì cậu, còn làm như tức giận tiến gần lại hắn, lớn giọng nói: “Hai ta cách một thế hệ!!”
Hứa Nghiễn Sinh hít một hơi thật sâu: “Thời Vũ, em có nghĩ đến sinh hoạt buổi tối của mình không?
Thời Vũ rùng mình, vội vàng thẳng người về chỗ cũ, ngẫm lại vẫn cảm thấy mình có lý, nói: “Không được, hôm nay anh nói nghe lời em, hôm nay không thể… Không thể đánh.”