Sáng sớm hôm sau, Hứa Nghiễn Sinh và Thời Vũ cùng ngồi xe buýt của đoàn viện trợ.
Bác sĩ và tình nguyện viên ngồi cùng một xe, không chỉ có bác sĩ của bệnh viện số 5, còn có bệnh viện Đông Tân chuyên khoa mắt mà Hứa Nghiễn Sinh đã nói lần trước.
Tổng cộng có 12 bác sĩ, 7 tình nguyện viên.
Bác sĩ đều ngồi ở phía trước, Hứa Nghiễn Sinh ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Trương, sau đó nhìn Thời Vũ một cái, Thời Vũ bĩu môi yên lặng đi về phía sau.
Cậu cũng không thấy rõ có những ai, đi đến phía sau thì bị một người giữ chặt cổ tay, cúi đầu nhìn mới phát hiện là Trương Minh Phàm đang nháy mắt với mình: “Này này này, ngồi chỗ này ngồi chỗ này đi!”
Thời Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Nghiễn Sinh, người nọ đúng lúc xoay người lại nhìn cậu, hai người chạm mắt, Hứa Nghiễn Sinh khẽ nâng cằm với cậu, ý bảo mau ngồi xuống.
Thời Vũ cũng chẳng quen biết ai, vì vậy cậu đặt túi dứt khoát ngồi bên cạnh Trương Minh Phàm.
“Này, em vừa nhìn thấy quần áo của chúng ta, rất đẹp.” Trương Minh Phàm đẩy cánh tay cậu:” Đẹp hơn năm ngoái nhiều.”
Thời Vũ ngạc nhiên: “Năm ngoái em cũng tham gia?”
Trương Minh Phàm cười đắc ý: “Đương nhiên rồi! Kể từ khi trưởng thành, hàng năm em đều đến.”
Thời Vũ hứng thú hỏi: “Sao năm nào em cũng đến?”
“Lòng nhân ái của em bao la mà.” Trương Minh Phàm cười: “Hôm đó anh nói chưa từng tham gia hoạt động như thế này, tại sao anh lại tới?”
“Nghe bạn nói, vừa hay công việc không bận, đến giúp mở mang kiến thức.” Thời Vũ đáp qua loa.
Trương Minh Phàm là kiểu người vừa gặp đã quen, Thời Vũ cũng không ít nói, trong xe lúc này chỉ mới có hai tình nguyện viên bọn họ. Hứa Nghiễn Sinh nghe thấy giọng nói từ họ, quay nhìn lại, tên khốn nhỏ đang nói chuyện với người khác, nói đến hăng say cũng không thèm nhìn về phía bên này.
Mọi người lần lượt đến đông đủ, tài xế chào hỏi một tiềng rồi khởi chạy xe buýt.
Sắc trời có chút âm u, mưa phùn lất phất, Thời Vũ bám vào cửa sổ nhìn hai lần, trên cửa sổ xe chậm rãi trải một tầng bọt nước, bên ngoài xám xịt, không có ánh mặt trời.
Bác sĩ Đường là ngời phụ trách tổ chức, đồng thời cô cũng chịu trách nhiệm phân phát quần áo và phù hiệu cho các tình nguyện viên.
Xe vững vàng chạy ra quốc lộ, bác sĩ Đường mỉm cười thân thiện, phát cho mỗi tình nguyện viên một bộ quần áo, đứng giữa bảy người bọn họ dặn dò: “Bác sĩ Trương phụ trách phân công nhiệm vụ cho mọi người. Mọi người đều biết, mặc kệ đến nơi nào cũng không được hành động một mình, có vấn đề gì cứ việc tìm anh ấy là được.”
Bác sĩ Đường nói liên miên một hồi rồi quay về phía trước, sáng sớm vừa mới thức dậy nên rất cả mọi người không buồn ngủ lắm, ở trên xe lại nhàm chán, bác sĩ không có chuyện gì làm thì tình nguyện viên bọn họ cũng rảnh rỗi.
“Nếu các cậu nhàm chán thì lát nữa có thể chơi trò chơi nhỏ, đi đường khoảng hai tiếng, tốt nhất nên dành chút thời gian nghỉ ngơi.” Bác sĩ Đường dặn dò lại một lần.
Thật ra chơi trò chơi cũng là một cách tốt để các tình nguyện viên làm quen với nhau, dù sao trong nửa tháng bọn họ sẽ làm việc cùng nhau nên nhất định phải làm quen trước.
“Vậy chúng ta chơi trò chơi đi.” Trương Minh Phàm triệu tập bảy người tụ cùng một chỗ, đề nghị: “Chúng ta đều chưa thân quen, vậy giới thiệu tên trước đi, sau đó báo số. Ngay từ đầu, mỗi người một số, nếu như hai người hoặc là mấy người cùng nhau đọc cùng một số, thì phải nói ra tên của nhau, nói không được thì thua, sau đó chơi nói thật hay mạo hiểm, thế nào?”
Thời Vũ biết trò này liền vui vẻ đồng ý, đây là trò chơi rất tốt để mọi người quen biết lẫn nhau, những người khác cũng không có ý kiến gì.
Hứa Nghiễn Sinh còn đang cùng bác sĩ Trương nói chuyện phiếm, bỗng dưng phía sau xe truyền đến một trận ồn ào, vừa báo số vừa gọi tên, người sau còn lớn tiếng hơn người trước.
Bác sĩ Trương nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, hoàn toàn không nói nữa.
Bảy người tình nguyện, chơi mấy vòng là quen biết nhau, năm nam hai nữ, Thời Vũ nhớ kỹ tên của bọn họ.
“Này! Các vị bác sĩ! Có muốn đến chơi không? Làm quen với các tình nguyện viên bọn em!” Trương Minh Phàm hét lên phía trước.
Mấy bác sĩ đều quay đầu lại, hai bên nhìn nhau trong chốc lát, Trương Minh Phàm khuyến khích: “Tên không nhớ rõ, vậy làm sao bố trí nhiệm vụ được!”
Thời Vũ quang minh chính đại nhìn Hứa Nghiễn Sinh, nhíu mày với hắn, lúc cậu làm biểu tình này, quả thực có một vẻ mê hoặc mang dáng dấp hệt như Hứa Nghiễn Sinh. Hứa Nghiễn Sinh bị cậu chọc, khẽ cười một tiếng, bác sĩ Trương bên cạnh quay đầu hỏi: “Vậy… chơi nhé?”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Được.”
Bác sĩ Đường cũng đồng ý: “Cũng đúng, sau này có ca bệnh ở trên xe cũng không thể chơi như vậy, mọi người coi như làm quen đi.”
Thế là mấy bác sĩ cũng di chuyển đến giữa xe, Trương Minh Phàm lấy từ trong túi ra một bộ bài, Thời Vũ cạn lời: “Em tới làm tình nguyện hay là đi du xuân?”
Trương Minh Phàm xáo bài ào ào: “Làm tình nguyện nè, nhưng em nghĩ nếu ngày nào không có nhiều việc phải làm, chúng ta có thể cùng nhau chơi bài. Tuy vất vả nhưng phải biết cách mua vui cho bản thân, đúng không?”.
“Phát đến bài mình không được nhìn nha, mặt bài hướng ra ngoài dán lên trán, sau đó bắt đầu từ tôi, nói ra người có con bài như thế nào sẽ bị trừng phạt. Nếu một vòng những người tiếp theo đều đồng ý thì người có con bài như chỉ định sẽ bị phạt. Nếu có người không đồng ý, muốn thay đổi con bài thì sẽ bị người bên trái búng mũi, sau đó nói muốn thay đổi con bài như thế nào, thẳng qua hết một vòng mọi người đều đồng ý.”
Trương Minh Phàm giải thích một hồi, coi như rõ ràng, phần lớn mọi người đều nghe hiểu, chỉ có một cô gái thoạt nhìn rất ngoan không hiểu.
“Không sao, chơi một vòng là hiểu.” Thời Vũ nói.
Mỗi người đều rút ra một lá bài, chính mình không nhìn sau đó dính nước dán ở trên trán, ngoại trừ của mình, họ đều rõ con bài của những người khác.
Thời Vũ nhìn Hứa Nghiễn Sinh, bị bộ dáng buồn cười này của hắn chọc cười, làm mặt quỷ với hắn, Hứa Nghiễn Sinh chỉ cười, không nói chuyện.
Trò chơi bắt đầu, bắt đầu từ Trương Minh Phàm, cậu ta nhìn một vòng, cuối cùng không dám trực tiếp tuyến chiến với các bác sĩ, cho nên chỉ nói: “Ừm… người quân cơ tiếp nhận trừng phạt.”
Đến phiên Thời Vũ, cậu nhìn quanh một vòng, nói: “Tôi đồng ý.”
Liên tiếp đồng ý vài người, đến chỗ bác sĩ Trương, anh dừng một chút, nói: “Tôi muốn đổi.”
Hứa Nghiễn Sinh búng lên mũi hắn: “Đổi đi.”
Bác sĩ Trương nói: “Đổi thành người có con số lớn nhất sẽ bị trừng phạt.”
Hứa Nghiễn Sinh mỉm cười, liếc nhìn Thời Vũ một cái, vặn chai nước và uống một ngụm: “Tôi đồng ý.”
Thời Vũ cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Hứa Nghiễn Sinh không đúng lắm, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại: Chẳng lẽ lão súc vật đó nhìn thấy bài mình lớn nhất, cho nên nói đồng ý sao?
Thời Vũ cảm thấy hắn đúng là không phải người, ra ngoài còn muốn bắt nạt cậu. Khi đến lượt, cậu kiên quyết muốn đổi, bị một nam sinh tình nguyện bên trái búng mũi một cái, tay Thời Vũ gõ gõ nhịp nói: “Người có cùng số nhận trừng phạt.”
Lại đến phiên Hứa Nghiễn Sinh, Hứa Nghiễn Sinh tỏ vẻ muốn đổi: “Ai có bích sẽ bị trừng phạt.”
Đến chỗ bác sĩ Đường, cô chần chừ: “Tôi cũng đổi lại một chút đi? Người có con số nhỏ nhất sẽ bị trừng phạt.”
Thời Vũ nhìn quanh một vòng, ánh mắt thoáng sáng lên, lại đến phiên cậu thì nói đồng ý.
Quyền lựa chọn lại đến tay Hứa Nghiễn Sinh, hắn nói: “Người có con số lớn thứ hai sẽ bị phạt.”
Thời Vũ tấm tắc trong lòng, dù sao cậu cũng không nhất định muốn Hứa Nghiễn Sinh bị trừng phạt, cho nên lần này lựa chọn đồng ý, một vòng qua đi, tất cả mọi người đồng ý, từ trên trán bóc bài ra, chính mình nhìn con số trên bài, Thời Vũ ngạc nhiên há to miệng.
Con số của cậu là 9, chỉ có một người cũng chính là bác sĩ họ Lưu của bệnh viện Đông Tân lớn hơn cậu, là 10.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hứa Nghiễn Sinh, người nọ cười nhạt liếc cậu một cái, Thời Vũ âm thầm nghiến răng, bị gã lừa rồi!
Trương Minh Phàm vô cùng vui mừng lấy điện thoại ra lắc câu hỏi thật lòng: “Chuyện vui vẻ nhất trong tuần qua là gì?”
Thời Vũ nhìn Hứa Nghiễn Sinh, đúng lúc người nọ nhàn nhã nhìn cậu, Thời Vũ hận đến đau răng, nhưng dưới ánh mắt của hắn lại nói không nói ra lời trái lương tâm, chỉ có thể nói: “Uống được một ly rượu tên là ‘Mai Tử Hoàng Thời Vũ’.
Trương Minh Phàm khoa trương “Wow” một tiếng: “Có liên quan đến tên của anh!”
Thời Vũ cũng cười: “Đúng, hơn nữa là người mình thích tự tay pha, cho nên vui vẻ.”
Trương Minh Phàm ngạc nhiên: “Anh có bạn gái rồi à?”
Thời Vũ nhìn Hứa Nghiễn Sinh, nhướng lông mày: “Đúng vậy!”
Hứa Nghiễn Sinh bật cười, nghĩ thầm thằng nhóc này rất thù dai.
Chơi được nửa đường, tài xế dừng xe ở trạm dừng và yêu cầu họ đi vệ sinh.
Thời Vũ và Hứa Nghiễn Sinh đều xuống xe đi một chuyến, chờ Thời Vũ xả nước xong, trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn: Cửa hàng tiện lợi.
Cậu lau nước trên tay, đi đến cửa hàng tiện lợi phía trước.
Hứa Nghiễn Sinh ở bên trong mua nước, Thời Vũ cọ qua đứng ở bên cạnh hắn, tức giận hỏi: “Gọi em tới làm gì?”
Hứa Nghiễn Sinh buồn cười nói: “Lúc đầu bác sĩ Trương nói nên trừng phạt người có điểm cao nhất, anh đồng ý mà. Là em cho rằng anh muốn hại em.”
“Em! “Thời Vũ không có cách nào phản bác, phẫn uất hừ một tiếng.
Hứa Nghiễn Sinh đẩy lưng cậu: “Điểm nhỏ nhất không phải anh sao? Em cũng đồng ý còn gì?”
Thời Vũ vô thức bĩu môi: “Em tưởng anh muốn em thua, nên em mới đồng ý.”
“Em thua anh có lợi gì?” Hứa Nghiễn Sinh vỗ mông cậu một cái: “Nhóc khốn nạn, lòng tốt bị xem lòng lang dạ thú.”