26. Anh ơi, ôm em.
Gân xanh trên trán Hứa Nghiễn Sinh giật giật, thầm nghĩ trong lòng gần đây có phải chiều thằng nhỏ quá mức hay không mà con thỏ chết bầm này dám cưỡi lên đầu hắn ngồi.
Hắn ném dao cạo, hờ hững rửa tay.
Cây thước kia rất nặng, Thời Vũ không biết kỹ xảo đánh người làm thước trực tiếp đập vào trong thịt, mặc dù cách hai tầng vải vẫn có thể cảm nhận được cái đau âm ỉ này.
Hắn xoay người vào phòng ngủ, Thời Vũ vừa mới giấu cây thước phía sau tủ đầu giường, nghe thấy tiếng động vội vàng đứng thẳng lên nhìn Hứa Nghiễn Sinh đen mặt ở cửa, cười hai tiếng hehe đầy vô tri, sau đó cởi giày chạy lên giường, đứng lên lui về phía sau: “Anh, anh đã hứa một tuần không đánh em!”
Hứa Nghiễn Sinh ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh giọng nghiêm nghị nói: “Lăn lại đây.”
Thời Vũ lại lui về phía sau hai bước, lui đến mép giường, có chút hoảng: “Em đùa với anh thôi mà, đừng cho là thật chứ…”
Hứa Nghiễn Sinh cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy: “Anh nói lại lần nữa, lăn qua đây.”
“Em…” Thời Vũ muốn phản bác nhưng nói không ra lời, rõ ràng cậu đứng cao hơn nhưng lại cảm thấy nhụt chí. Cậu nghẹn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chỉ đành ấm ức nói nhỏ: “Em nhận sai rồi còn chưa đủ sao…”
Hứa Nghiễn Sinh đi đến phía sau tủ đầu giường lấy thước ra, lại đi vài bước đến bên giường: “Xuống.”
Thời Vũ nhìn cây thước gỗ lim trong tay hắn, nuốt nước miếng, lề mề dịch sang bên này, đi hai bước lại dừng lại, liên tục nhắc nhở: “Buổi chiều anh đã nói sẽ không đánh em.”
“Anh chưa từng nói vậy.” Hứa Nghiễn Sinh đáp.
Thời Vũ sửng sốt, cố gắng nhớ lại cuộc trò chuyện lúc chiều, hình như… Hứa Nghiễn Sinh không nói đồng ý với mình thật, mà chính cậu lúc ấy cũng không cảm thấy có gì sai sai!
Thôi xin là xin vĩnh biệt! Thời Vũ nghĩ thầm, mấy ngày này phỏng chừng cậu phải nằm bò trên giường ăn vẽ rồi.
Cậu chậm rì rì xuống giường, nhích từng chút đến trước mặt Hứa Nghiễn Sinh, nước đến chân mới nhảy nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh có đau không ạ?”
Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: “Có đau hay không tự mình thử sẽ biết thôi?”
Dứt lời, hắn ngồi ở chân giường, kéo Thời Vũ lảo đảo. Thời Vũ bị cái chân dài của hắn gạt một cái, bị ép trong tư thế ngồi trên đùi, đưa lưng về phía hắn.
Trước mặt là một tấm gương toàn thân mà lúc trước cậu nhìn đã cảm thấy bất ổn.
Thời Vũ nhìn mình trong gương, không biết tại sao mặt lại đỏ lên: “Anh, anh làm gì vậy…”
Hứa Nghiễn Sinh nắm lấy hai bắp chân của cậu và nhấc chúng lên trên giường, Thời Vũ không có điểm tựa, bị mất thăng bằng ngã người về phía trước, cậu kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi nhanh chóng dùng tay chống mặt đất.
Ngẩng mặt nhìn tư thế của mình trong gương, phút chốc cả cổ cũng đỏ bừng.
Tư thế la hán đẩy xe bò này vừa xấu hổ vừa mệt mỏi, cậu phải luôn chống tay xuống đất.
Hứa Nghiễn Sinh kéo hai chân cậu về phía sau, buộc Thời Vũ phải tách chân ra, phần mông đặt ở eo Hứa Nghiễn Sinh, tư thế như vậy còn khiến mông vểnh cao.
Quần còn chưa bị lột ra, Hứa Nghiễn Sinh đã bắt đầu vung bàn tay lên mông cậu, không một động tác dư thừa, vừa ra tay đã nhanh và mạnh.
Thời Vũ cảm thấy hôm nay mình bị lừa, ngẩng đầu lên là thấy ngay dáng vẻ bị đánh của mình trong gương. Vừa đau vừa xấu hổ nhưng không dám cự lại hắn, chỉ có thể giả bộ đáng thương: ” Đồ lừa đảo Hứa Nghiễn Sinh! Anh đua xe với tôi mà không giữ lời! Áu áu đau!”
Sau một lúc lâu cũng chẳng có giọt nước mắt nào rơi ra, Hứa Nghiễn Sinh nghe vậy ngừng tay, ung dung nhìn cái ót bướng bỉnh của cậu: “Lại giả bộ?”
Thời Vũ nhận thêm hai cái tát, ngập ngừng nói: “Anh mới giả bộ…”
Hứa Nghiễn Sinh nắm lấy một chân của cậu đè lên chân bên kia, vòng tay qua cởi thắt lưng cậu: “Chống vững…”
Thời Vũ bị hắn lột quần, động tĩnh quá lớn làm tay cậu xê dịch theo, Hứa Nghiễn Sinh tách chân cậu ra đặt ở hai bên người hắn.
Cái mông như được bao phủ bởi một lớp phấn hồng, còn có dấu ngón tay rõ ràng, hai chân bị tách ra, phần eo hạ thấp, lộ ra bộ phận sinh dục ẩn trong bụi cỏ.
Cảm giác được cây thước lạnh lẽo đặt lên, Thời Vũ căng thẳng gồng hai cánh mông liền bị Hứa Nghiễn Sinh đánh một thước, cậu không phòng bị hét lên đau đớn. Trên mông lập tức xuất hiện một vết hằn đỏ rộng hai ngón tay.
“Thả lỏng.” Hứa Nghiễn Sinh cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi đánh anh không phải kiêu ngạo lắm sao, bây giờ gồng như vậy làm gì?”
Thời Vũ còn đang nhe răng trợn mắt, loại gỗ nặng nề này đánh vào người, cơn đau có thể kéo dài rất lâu, cậu cảm thấy mình đã bị nội thương, âm thầm mắng Hứa Nghiễn Sinh vô nhân đạo, vờn mình gạt mình, mạnh miệng nói: “Em… Em không gồng!”
“Thật sao.” Hứa Nghiễn Sinh hừ lạnh, cây thước rắn chắc đánh vào chỗ giao nhau giữa mông và chân cậu, một tiếng trầm đục phát ra khiến toàn thân Thời Vũ run lên, nghiến răng nghiến lợi cũng không ngăn được tiếng kêu đau.
Hứa Nghiễn Sinh một tay véo eo cậu, dùng thước đánh vào mông, sau khi đánh từ trên xuống dưới, cả mông cậu lại đỏ bừng.
Thời Vũ nắm chặt tấm thảm dưới tay, không thể kiểm soát được cánh tay đang run rẩy, mồ hôi rịn ra trên trán và lưng.
“Mấy thước rồi?” Hứa Nghiễn Sinh ngừng tay, cũng không xoa dịu cho cậu một chút nào.
Thời Vũ sửng sốt, trước mắt tối sầm cảm giác mình tiêu đời rồi, cậu yếu ớt nói nhỏ: “Hai, hai mươi thước?”
Thước rơi xuống với tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều, liên tục mười thước, Thời Vũ bị hắn đánh la oai oái không ngừng. Hai cánh tay gần như không chống đỡ nổi, cậu bò về phía trước ý đồ chạy trốn xiềng xích như sắt của Hứa Nghiễn Sinh. Nhưng đứa quanh năm không tập thể dục như cậu, làm sao có thể chống lại Hứa Nghiễn Sinh, bò nửa ngày được một chút lại bị hắn kéo về.
Cây thước này đánh người rất đau, đau rất lâu, Hứa Nghiễn Sinh mới dùng một lần và sau hôm bị đánh thì mông cậu đầy vết xanh tím. Thời Vũ vừa sợ vừa uất ức, còn hơi hối hận vì rỗi hơi khiêu khích tên cầm thú Hứa Nghiễn Sinh này làm gì.
“Em sai rồi!” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thời Vũ vội vàng nhận sai: “Anh! Em thật sự sai rồi! Anh tha cho em, em thật sự không dám…”
Hứa Nghiễn Sinh hoàn toàn không để ý tới cậu, tay giơ thước hung hăng nện xuống mông, mông thịt bị đánh vừa nóng vừa đỏ, nhìn kỹ còn có từng vết từng vết hằn màu trắng sưng lên.
“Từ bây giờ bắt đầu đếm, năm mươi thước.” Hứa Nghiễn Sinh dùng thước kích thích dương v*t ỉu xìu của cậu hai lần, Thời Vũ bị đụng chỗ yếu khiến cả người run lên, trong lòng thét chói tai sau 50 lần như thế này cậu chắc chắn sẽ bất tỉnh tại chỗ.
Hứa Nghiễn Sinh cảnh cáo vỗ vỗ eo Thời Vũ: “Đếm số, nhận sai, hiểu chưa?”
Bắp chân Thời Vũ vì đau đớn mà quơ quào lắc lư trong không trung, chịu nhục nói: “Hiểu rồi.”
Thước lại đánh xuống, trì hoãn một hồi cũng không làm cậu dễ chịu hơn mà còn khiến cho cái mông nhỏ vừa bị trách phạt càng thêm nhạy cảm hơn, một thước đánh xuống cậu liền rống lên đến tận cổ họng: “Một!”
Thời Vũ cong lưng, cố nén xấu hổ: “Em sai rồi anh ơi.”
Hứa Nghiễn Sinh ngay sau đó rơi xuống thước thứ hai, Thời Vũ ngại mất mặt không muốn kêu nhưng căn bản nhịn không được, từ trong cổ họng nghẹn ra một tiếng la lên: “Hai, em sai rồi…”
Hứa Nghiễn Sinh cười nhạo một tiếng: “Ngẩng đầu nhìn xem.”
Thời Vũ vô thức tuân theo, sau đó từ trong gương nhìn thấy cái trán ướt đẫm mồ hôi của mình, đôi môi trắng bệch bị hàm răng của cậu cắn cùng với… một cái mông sưng đỏ thậm chí có chút bóng loáng.
Thời Vũ “A” một tiếng, từ trong gương đối mắt với Hứa Nghiễn Sinh, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hứa Nghiễn Sinh không bị đả động, hắn hôm nay sẽ không mềm lòng, nhất định phải chỉnh đốn cái tính ưa tìm đường chết của cậu. Bình thường nhiều chuyện nhỏ nhặt hắn đều có thể dung túng, nhưng loại hành vi dám trèo lên đầu hắn thì đừng hòng.
Hứa Nghiễn Sinh nhìn ánh mắt của cậu trong gương, ở trên mông cậu rơi xuống thước thứ ba.
Thời Vũ trơ mắt nhìn mình bị đánh, trốn cũng trốn không thoát, sau khi bị đánh mới hoảng loạn cúi đầu xuống, rên rỉ một tiếng, uất ức khàn giọng nói: “Ba, em sai rồi.”
Hứa Nghiễn Sinh cầm thước vỗ vỗ trên mông cậu: “Tự nhìn mình bị đánh, có thấy xấu hổ không?”
Thời Vũ ậm ừ không nói gì nhưng vành tai lại đỏ bừng.
Hứa Nghiễn Sinh phớt lờ sự nũng nịu của cậu, thước theo trật tự đánh mạnh xuống, năm sáu cái là có thể phủ đều cái mông. Mỗi khi đánh xong một vòng, mông lại đỏ thêm một tầng, tiếng đếm số của Thời Vũ càng ngày càng khàn, cuối cùng bật khóc nức nở.
“Ba mươi mốt…” Nước mắt Thời Vũ rơi lộp bộp trên thảm, giọng mũi khàn khàn: “Em sai rồi… Anh, đau lắm rồi…”
Hai cánh tay của cậu run rẩy không ngừng, lòng bàn tay vì không được lưu thông máu nên bị sung huyết, các tĩnh mạch trên mu bàn tay nổi lên.
Hứa Nghiễn Sinh ngừng tay, im lặng một lát: “Đi xuống.”
Thời Vũ sửng sốt, vội vàng bò về phía trước hai bước, khi kéo chân xuống cậu nằm cả người trên thảm, đưa tay ra sau ôm mông mình.
Hứa Nghiễn Sinh đứng lên, cũng không chạm vào, chỉ nói: “Tự mình nằm lên giường đi.”
Thời Vũ liếc hắn một cái, hít hít mũi, chậm rãi đứng lên leo lên giường.
“Đệm gối.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
Thời Vũ rất nghe lời, lót gối dưới bụng mình, nâng cái mông đã sưng đỏ lên.
Xem ra lần này Hứa Nghiễn Sinh không định tha cho cậu, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn cố gắng làm cho hắn nhẹ một chút. Nhưng Hứa Nghiễn Sinh cảm nhận được cái đau ân ẩn trên mông là hắn lại tức giận, làm sao có thể hạ thủ lưu tình, đánh thêm ba cái khiến nước mắt Thời Vũ ngưng được chốc lát lại kích thích ào ra.
Thời Vũ đau đến mức hai chân đạp thẳng lên nhau, hận không thể khóc ướt gối, tiếng đếm số đứt đoạn nối tiếp: “Ba, ba mươi lăm, hu hu hu em sai rồi, anh, nhẹ một chút… Đau quá…”
Hứa Nghiễn Sinh thậm chí không cau mày, chăm sóc cái mông cậu bằng mười mấy thước cuối cùng.
Thời Vũ báo số nhận sai xong liền nằm sấp trên giường khóc, sống lưng phủ một tầng mồ hôi bị đèn chiếu sáng lấp lánh, tóc cũng ướt hơn phân nửa, cả người giống như mới từ trong nước vớt ra.
Hứa Nghiễn Sinh thở mạnh một hơi, ném thước sang một bên.
Thời Vũ nghiêng đầu nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, bĩu môi khóc đến nức nở, thử giang tay muốn Hứa Nghiễn Sinh ôm một cái.
Hứa Nghiễn Sinh phớt lờ hành động của cậu, đứng ở bên giường không có bất kỳ động tác nào, hỏi: “Tay nào đánh anh?”
Thời Vũ sững sờ quên cả khóc, cái điệu bộ này, chẳng lẽ còn muốn đánh tay cậu sao?
Thời Vũ vội vàng đứng lên, kéo theo vết thương trên mông làm cậu đến mặt mũi vặn vẹo, trực tiếp quỳ gối trước mặt Hứa Nghiễn Sinh, hắn không ôm mình thì mình ôm hắn là được: “Đừng đánh, em đau! Anh…mai, ngày mai em còn phải vẽ mà…”
Cậu ôm cổ, vùi má trong hõm cổ hắn, quẹt nước mắt vào vai Hứa Nghiễn Sinh làm áo hắn ướt một mảng. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng nhỏ trên người, hắn thở dài.
“Thời Vũ.” Hứa Nghiễn Sinh gọi cậu.
Thời Vũ chẳng những không buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn: “Em không dám, anh đừng đánh…”
“Thời Vũ.” Hứa Nghiễn Sinh lại gọi cậu một tiếng, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.
Thời Vũ vẫn bám dính vào, hận không thể dính thành một người với hắn, khóc thành tiếng: “Không đánh nữa được không…”
Hứa Nghiễn Sinh nghe cậu khóc đến thương tâm, vải vóc trên vai trong nháy mắt bị nước mắt của cậu làm ướt đẫm, hoàn toàn mất bình tĩnh, kéo cánh tay cậu ra: “Buông ra một chút.”
“Em không.” Thời Vũ khóc: “Anh là tên lừa đảo, nói không đánh em, kết quả gạt em! Em còn tưởng rằng anh thật sự đồng ý…… Em chỉ muốn chơi đùa một chút, sao anh lại tức giận như vậy.”
Cậu càng nói càng uất ức, càng nói càng tức giận, khóc vẫn không quên oán trách: “Đánh mông người ta còn chưa đủ sao, còn muốn đánh tay, đánh gãy rồi làm sao vẽ được…”
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu quậy đến mức thở dài: “Em cũng dám đánh anh, anh nên làm gì đây? Khen em làm tốt được không?”
Thời Vũ đuối lí nên ngậm họng, chỉ khóc, khóc đến thê thê thảm thảm, đáng thương hề hề, ý đồ dùng phương pháp này làm cho hắn hoàn toàn mềm lòng bỏ qua mắng trách.
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu khóc đến đau đầu, một tay vỗ vỗ lưng, qua loa dỗ dành: “Được rồi, im lặng một lát.”
Tiếng khóc của Thời Vũ nhỏ đi một chút, tùy hứng nói: “Anh ôm em, ôm em đi dạo.”
“Không ôm.” Hứa Nghiễn Sinh cự tuyệt.
“Ôm em.” Thời Vũ nóng nảy.
“Vì sao phải ôm? Anh không muốn.” Nghe giọng Hứa Nghiễn Sinh cũng có chút tùy hứng.
Thời Vũ ngẩng mặt lên nhìn một cái, lại ôm lấy hắn, nghiêng đầu hôn lên cổ hắn, đổi giọng làm nũng nói: “Anh, anh ôm em một cái.”