Thời Vũ bị hôn đến đầu óc tê dại, nhẹ nhàng thả lỏng để Hứa Nghiễn Sinh đè dưới thân, thoăn thoắt lột quần.
Nhiệt độ của máy điều hòa đã được tăng lên, trong phòng không lạnh lắm nhưng tiếp xúc đột ngột với không khí vẫn khiến đùi Thời Vũ nổi da gà, ngay cả ngón chân cũng co lại.
Hứa Nghiễn Sinh một tay giữ thắt lưng của cậu ép lên người mình, Thời Vũ bị ép nâng mông lên, thuận tiện nghênh đón mấy cái tát vừa nhanh vừa mạnh.
Bọn họ đi ra ngoài tám chín ngày, ngoại trừ hôn nhẹ và ôm một cái cũng không có hành động nào thân mật hơn. Hôm trước bởi vì cậu biến mất mà bị đánh một trận không có bất kỳ ý nghĩa thân mật nào, Thời Vũ đã sớm nhớ thương mấy bàn tay vỗ yêu mang ý vị tình thú này.
Mấy cái tát khiến Thời Vũ rên rỉ vài tiếng nũng nịu, cậu vô thức nâng mông, cọ cọ hạ thể Hứa Nghiễn Sinh lấy lòng, thuận tiện cho hắn xuống tay.
Hứa Nghiễn Sinh bị cậu cọ vài cái cọ ra lửa, nhịp thở đã nặng nề. Mấy ngày nay Thời Vũ không phải là người duy nhất cấm dục, Hứa Nghiễn Sinh cũng nghẹn đã lâu, người yêu mỗi ngày lắc lư trước mặt nhưng không được ăn không được sờ, hắn cũng rất khó chịu.
Tiếng bàn tay càng lúc càng thanh thúy vang dội, mông Thời Vũ bị hắn đánh đỏ, thịt mềm mại rung động, thuần khiết lại cám dỗ, đến miệng huyệt cũng khép mở từng cái như khát vọng cái gì đó.
Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu, dùng đôi môi nóng ẩm quấn lấy đầu nhũ đang run rẩy, đầu lưỡi khéo léo quét qua mỗi một tấc quầng vú, cắn nhẹ đầu nhũ kéo ra, sau đó áp vào lỗ nhỏ ở giữa mà mút mạnh.
Toàn thân Thời Vũ bị hấp thành màu hồng nhạt, cậu ngửa đầu thở dốc, luồn năm ngón tay vào tóc Hứa Nghiễn Sinh, chậm rãi xoa bóp da đầu hắn.
Hứa Nghiễn Sinh cầm lấy gel bôi trơn bị ném lên giường, bóp đầy tay, tìm kiếm huyệt nhỏ mềm mại, dùng bôi trơn chậm rãi mở ra.
Ngón tay thon dài của hắn rong ruổi trong thân thể, cúi người xuống hôn môi Thời Vũ, ngay cả không khí trong miệng cậu cũng muốn cướp đoạt. Thời Vũ tích cực đáp lại, hai người nhất thời thở hổn hển liên tục, không phân biệt được lẫn nhau.
Hứa Nghiễn Sinh tự mình mò mẫm đeo bao, nhắm ngay hoa huy*t mà cắm vào, thoáng cái đẩy đến chỗ sâu nhất. Nhìn Thời Vũ run rẩy như bị điện xoẹt qua, vô thức cắn chặt môi ngăn tiếng thở dốc kiều mị trào ra nhưng chẳng được, bị đâm cho rên rỉ không ngừng.
Cậu nhỏ của Thời Vũ đã cứng đến phát đau, muốn tự an ủi lại bị Hứa Nghiễn Sinh nắm hai cổ tay ấn ở đỉnh đầu, bị ép ưỡn ngực, đầu v* bị mút đến đỏ lên dựng đứng, lại một lần nữa bị môi lưỡi Hứa Nghiễn Sinh ghé thăm, giống như muốn từ trong đó hút ra được thứ gì.
Lực đâm của Hứa Nghiễn Sinh không giảm mà càng sâu hơn, Thời Vũ bị hắn nhấp ba cạn một sâu chịch hơn một tiếng, đã bắn tới không còn bao nhiêu tinh dịch, lúc này Hứa Nghiễn Sinh mới rên rỉ một tiếng bắn ra.
Đã hơn một tuần chưa trải qua tình dục cuồng nhiệt, Thời Vũ tuy mệt mỏi nhưng thõa mãn. Lúc được Hứa Nghiễn Sinh bế đi tắm, khóe miệng vẫn không hạ xuống được.
Thời Vũ nằm trên người Hứa Nghiễn Sinh, cào kéo làn da săn chắc của hắn, sờ từ xương quai xanh đến bụng dưới, vuốt ve cơ bụng của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh thấy ngứa, nắm lấy cái tay đang làm loạn không cho nhúc nhích, bàn tay xoa nắn mông Thời Vũ, sau đó lại ấn ấn eo cậu.
Thời Vũ thoải mái nheo mắt lại.
“Buổi tối ăn gì?” Thời Vũ hơi đói bụng, cổ họng khàn khàn hỏi hắn.
“Em muốn ăn gì?” Hứa Nghiễn Sinh cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cậu.
“Gì cũng được, muốn ăn chút gì nóng.”
“Vậy em ở trong phòng chờ anh, anh đi hỏi bà chủ có nấu ăn không.” Hứa Nghiễn Sinh vỗ vỗ lưng cậu.
“Ừm.” Thời Vũ đáp, nhưng tuyệt nhiên không có ý buông tay, vẫn ôm eo hắn bất động.
Hứa Nghiễn Sinh bật cười: “Có cho anh đi hay không?”
“Người anh thoải mái… còn ấm áp.” Thời Vũ ngáp một cái: “Em không muốn buông tay.”
“Anh về nhanh thôi, nhé.” Hứa Nghiễn Sinh lại hôn môi cậu.
Đeo bám một hồi, Thời Vũ lưu luyến buông tay, Hứa Nghiễn Sinh mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, thuận tiện rót cho cậu một ly nước đặt ở tủ đầu giường.
Lúc này người Thời Vũ trần như nhộng, cũng không thèm động đậy, chỉ nằm ở vị trí ban đầu.
Hứa Nghiễn Sinh chừng mười phút sau đã trở lại, cởi áo khoác ngồi ở mép giường, ôm lấy người lăn lông lốc vào lòng mình: “Anh gọi hai phần mì chua cay, còn có gà rán với khoai tây chiên.”
Thời Vũ ngửi ngửi người hắn, gật đầu.
“Ngửi cái gì? Giống chó.” Hứa Nghiễn Sinh buồn cười nói.
“Người anh thơm.” Thời Vũ dừng một chút: “Trở về sẽ gặp mặt ba mẹ anh phải không?”
Hứa Nghiễn Sinh nhướng mày: “Ừ, ba anh cũng muốn gặp em, nhưng tùy em, nếu như không muốn sớm như vậy có thể sắp xếp lúc khác.”
Thời Vũ lắc đầu: “Không phải, em đang suy nghĩ đến lúc nào anh nghỉ phép nữa, cũng đến gặp ba mẹ em đi.”
Hứa Nghiễn Sinh sửng sốt, đột nhiên cũng hơi căng thẳng: “Nói chung cuối tuần anh có ngày nghỉ, nhưng Khoa Ngoại nhiều việc, anh không yên tâm nên ngày nào cũng đi làm.”
Thời Vũ nằm trên giường nhìn hắn từ dưới lên, như vậy trông mắt cậu có vẻ to hơn, trong veo như nước rất đẹp: “Vậy anh theo em về không? Ba mẹ em cũng dễ chịu lắm.”
“Được chứ.” Hứa Nghiễn Sinh xoa đỉnh đầu cậu: “Sớm muộn gì cũng gặp.”
Không lâu sau bữa ăn đến, bà chủ gõ cửa, Hứa Nghiễn Sinh vỗ vỗ lưng cậu: “Mặc quần áo vào, dậy ăn cơm.”
Hứa Nghiễn Sinh đi lấy thức ăn, Thời Vũ ở trên giường rề rà mặc quần áo, bọn họ ra ngoài không mang theo thuốc, Hứa Nghiễn Sinh vừa mới xoa cho cậu một lúc nhưng vẫn còn khó chịu. Thời Vũ ngồi ở trên giường chỉ huy Hứa Nghiễn Sinh đem bàn chuyển sang bên này, dứt khoát ngồi ở trên giường ăn.
Mì chua cay rất thơm ngon, Thời Vũ nếm thử một miếng, con sâu thèm ăn liền ngoi lên, húp sì sụp một chốc đã sạch không còn một miếng.
Hứa Nghiễn Sinh không ăn thô kệch như vậy, nhưng cũng không chậm, hai người ăn xong gần như cùng lúc, vừa xem TV vừa ăn khoai tây chiên và gà rán.
Chủ yếu là Thời Vũ ăn, Hứa Nghiễn Sinh không có hứng thú với mấy món này.
TV không có gì thú vị, Hứa Nghiễn Sinh cầm điện thoại di động bắt đầu lướt tin tức và đọc báo, Thời Vũ thì nằm sấp trên giường vẽ tranh.
Buổi chiều Hứa Nghiễn Sinh cùng cậu leo núi, cậu cố ý lui về phía sau một đoạn chụp cho hắn một tấm ảnh.
Lúc ấy ánh mặt trời thích hợp, xuyên thấu qua tầng tầng lá cây chồng lên nhau rơi xuống những vệt sáng loang lổ, Hứa Nghiễn Sinh đón ánh mặt trời, nửa người của hắn chỉ để lại một bóng dáng, giống như là thần đệ sáng ngời.
Lúc cậu vẽ, Hứa Nghiễn Sinh nhìn vài lần, khóe miệng mang theo nụ cười.
Cậu vẽ xong đăng lên weibo kèm theo tag Họa Sinh.
Mấy ngày nay đi viện trợ, Thời Vũ không đăng weibo, bức tranh vừa đăng lên đã có rất nhiều bình luận và lượt thích.
Thời Vũ tùy tiện lướt xem, thấy một bình luận: Bạn trai tôi đẹp trai quá.
Mặc dù biết bình luận này nhận vơ là bạn trai của mình, nhưng Thời Vũ vẫn trả lời một tin: Bạn trai tôi cám ơn.
Bình luận này rất nhanh bị đẩy lên top bình luận, rất nhiều fan cười trêu tính chiếm hữu của cậu mạnh quá nhưng cậu đều phớt lờ, thản nhiện lướt lên lướt xuống một hồi rồi thoát ra.
Hứa Nghiễn Sinh còn đang đọc báo, Thời Vũ chê hắn không để ý tới mình, nằm sấp vào trong lòng hắn, như heo con dụi loạn lên ngực hắn. Dụi đến mức Hứa Nghiễn Sinh lòng dạ nào đọc nữa, tắt điện thoại di động đặt Thời Vũ dưới thân, dịu dàng hôn lên khóe môi cậu. Hứa Nghiễn Sinh cười cậu: “Em thật đáng ghét.”
“Em không đáng ghét, em đáng yêu nhất.” Thời Vũ nhướng mày nói.
“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh hôn nhẹ lên mũi cậu: “Em là đồ đáng ghét đáng yêu nhất.”
Ở lại đây hai ngày, mọi người đều rất nhàn nhã, có thể coi như một kỳ nghỉ nho nhỏ của các bác sĩ và tình nguyện viên đã mệt mỏi hơn một tuần nay.
Ngày hôm sau khi Thời Vũ và Hứa Nghiễn Sinh từ khách sạn trở về, Trương Minh Phàm nhìn chằm chằm cậu một lúc, khiến Thời Vũ chột dạ không thôi, cũng may cậu ta tuy rằng ra vẻ đã hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vào buổi chiều, họ khởi hành từ nơi này đến thôn kế tiếp.
Lúc xe dừng ở trạm dịch vụ, Hứa Nghiễn Sinh vẫy tay ý bảo cậu xuống xe, đúng lúc Thời Vũ cũng muốn đi WC, liền đi theo phía sau hắn.
“Có nhớ chuyện thằng bé đồng tính chúng ta gặp ở thôn trước không?” Hứa Nghiễn Sinh sóng vai đi cùng cậu.
Thời Vũ sửng sốt: “Em nhớ chứ.”
“Đàn anh của anh, bác sĩ tâm lý, họ Phùng, hắn đã đặt một chuyến tàu đến thôn bên kia vào ngày mốt.” Hứa Nghiễn Sinh nói:” Yên tâm đi.”
Thời Vũ kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừm.” Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Anh nói một tiếng cho em biết, để em không cần nhớ mãi, sau này có chuyện gì anh sẽ bảo hắn nói cho chúng ta biết ngay.”
Thời Vũ vừa định trả lời, không biết nghĩ tới cái gì lại im bặc, Hứa Nghiễn Sinh kỳ quái nhìn cậu: “Làm sao vậy?”
“Nếu hắn báo với anh, chẳng phải hai người có rất nhiều cơ hội để nói chuyện sao?” Thời Vũ ăn giấm chua vô cớ, thoạt nhìn vô cùng tùy hứng nhưng lại rất thú vị: “Ý này là của hắn phải không?”
Hứa Nghiễn Sinh dở khóc dở cười: “Em thật là…. giấm gì cũng ăn vậy?”
“Anh và hắn đã nhiều năm chưa gặp, cũng không ở cùng một thành phố.” Hứa Nghiễn Sinh nuông chiều nói: “Nếu có chuyện gì, em có thể dùng điện thoại của anh trò chuyện với hắn, anh sẽ không tham gia, được không?”
“Cái này thì được.” Thời Vũ nhướng mày: “Em phải lên mặt với hắn, người hắn năm đó theo đuổi không được hiện tại đã là của em rồi ha ha ha!”