Hôm nay bé ngoan Thời Vũ bị Hứa Nghiễn Sinh đè trên giường dày vò thê thảm. Xong chuyện cậu nằm sấp trên giường, cảm thấy toàn thân rã rời, trên lưng và ngực đầy dấu hôn, eo cũng bị Hứa Nghiễn Sinh nắn bóp ra mấy vết xanh tím.
Hứa Nghiễn Sinh bế cậu đến phòng khách, sau đó tự mình đổi chăn và ga giường.
“Mấy giờ rồi?” Thời Vũ đến cả ngón tay cũng lười nhúc nhích, thấy Hứa Nghiễn Sinh đi vào liền khàn giọng hỏi hắn, mắt còn hơi sưng đỏ, trông rất khiến người ta thương xót.
“Sắp 2 giờ rồi.” Hứa Nghiễn Sinh véo mặt cậu: “Đi ngâm mình một chút.”
“Hôm nay em không muốn tắm…” Thời Vũ nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay, ngón cái vuốt ve mu bàn tay: “Hôm nay chúng ta ngủ ở đây được không? Ngày mai em thay ga giường nhét vào máy giặt giúp anh.”
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Anh tắm với em.”
Bệnh ám ảnh sạch sẽ của hắn đúng là hết thuốc chữa, Thời Vũ bất lực thở dài, giang hai tay ra cho hắn ôm.
Hứa Nghiễn Sinh bế Thời Vũ lên, tay ôm mông cùng đùi cậu, Thời Vũ mềm nhũn như cái xác không xương ghé đầu vào vai hắn, lấy đầu ngón tay cào cào sau lưng Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh cùng cậu ngồi vào trong bồn tắm lớn, nước nóng tràn qua ngực, Thời Vũ sảng khoái thở dài một hơi, đầu ngửa ra sau tựa vào vai hắn.
“Ngày mai em không định đi, buổi tối anh về mua cho em một ổ bánh mì cà ri gà. “Thời Vũ lười biếng nói.
Hứa Nghiễn Sinh đồng ý: “Còn muốn gì nữa không?
Thời Vũ híp mắt suy nghĩ: “Ừm… còn muốn anh ôm em một cái.”
Làm nũng thế này…… Rất biết cách đánh thẳng vào lòng người, Hứa Nghiễn Sinh cầm khăn lông giúp cậu lau người: “Bây giờ không phải là ôm sao?”
“Không phải bây giờ, là ngày mai…” Thời Vũ vô cùng nghiêm túc.
Hứa Nghiễn Sinh cười to: “Em nghĩ xa quá? Thích anh ôm em như vậy?
Thời Vũ đổi tư thế ngồi, cậu ngồi nghiêng một bên áp má vào ngực Hứa Nghiễn Sinh: “Ừ, thoải mái.”
“Anh cũng không ôm em được lâu, mệt lắm.” Hứa Nghiễn Sinh nói.
“Em biết, không cần lâu đâu.” Thời Vũ mở mắt, trước mắt là vai phải của Hứa Nghiễn Sinh, trên vai phải có một vết sẹo thình lình vắt ngang ở đó, dài chừng 10cm, cậu nâng bàn tay ướt sũng, ngón tay chậm rãi lướt qua, nhẹ giọng hỏi hắn: “Sao anh lại bị thương ở chỗ này?”
Hứa Nghiễn Sinh thở dài, nhéo nhéo cái bánh bao nhỏ vừa mới chịu thắt lưng trong tay, giải thích: “Chắc khoảng ba năm trước? Một ca tai nạn xe cộ được đưa đến bệnh viện, vì vết thương nghiêm trọng nên phải cắt bỏ chân trái, người nhà đã đồng ý nhưng sau khi bệnh nhân tỉnh dậy không thể chịu đựng nổi chuyện này. Y làm ầm ĩ một hồi lâu, người nhà cũng không kiềm chế được, lúc anh đến kiểm tra phòng bệnh thì bị ném một cái bình thủy tinh, thế là bị cắt rách.”
Thời Vũ nghe xong khó chịu trong lòng, cậu cảm thấy bệnh nhân bị tai nạn bất ngờ cắt bỏ chân rất đáng thương, nếu là cậu chắc hẳn cũng không thể chịu đựng nổi, nhưng từ góc nhìn của bác sĩ, đây là cách làm duy nhất để bảo vệ tính mạng bệnh nhân.
Cậu có thể hiểu được, nhưng Thời Vũ vẫn căm ghét những người đã làm Hứa Nghiễn Sinh bị thương.
“Vậy vết sẹo trên mắt anh…”
“Lúc đó anh không đeo kính.”
Hứa Nghiễn Sinh nở nụ cười bất lực: “Bình thủy tinh vỡ nhất định sẽ có mảnh vụn nhỏ, thật ra lúc ấy còn nhiều vết thương khác, nhưng không sâu và không để lại sẹo, trên vai và mắt nghiêm trọng hơn.”
Thời Vũ nhíu mày, từ từ thẳng người lên, cậu ghé sát vào nhìn kỹ vết sẹo nhỏ nơi khóe mắt Hứa Nghiễn Sinh, giận dữ nói: “Khoảng cách gần mắt như vậy!”
Cậu dùng hai ngón tay ướm chừng chiều dài: “Nếu bị thương đến mắt thì làm sao bây giờ? Anh còn phải giải phẫu, phải chữa bệnh cứu người!”
Hứa Nghiễn Sinh thấy cậu xù lông liền ôm người vào trong ngực, trấn an nói: “Chịu thôi… Anh coi đây như một rắc rối nhỏ, chuyện thế này vẫn luôn xảy ra, không thể đoán trước cũng không thể trốn thoát.”
Thời Vũ mím môi, yên lặng nhìn Hứa Nghiễn Sinh một hồi lâu, dường như lúc này cậu mới thực sự nhận ra sự tôn kính sinh mạng dưới chiếc áo blouse trắng của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh khẽ cười, mặc cho cậu nhìn như vậy, bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Thời Vũ đưa tay chạm vào mặt hắn, nâng cằm hôn nhẹ lên vết sẹo nơi khóe mắt của Hứa Nghiễn Sinh.
“Không sao, dù anh thế nào cũng đẹp trai.” Thời Vũ hôn xong lấy tay vuốt ve, lại cúi đầu xuống hôn lên vết sẹo trên vai hắn.
Da thịt nơi này mềm mại hơn những nơi khác, Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy một cỗ tê dại từ vết sẹo bốc lên truyền đến ngực hắn.
Thời Vũ cảm giác cánh tay ôm eo mình của Hứa Nghiễn Sinh lại chặt hơn một chút, cậu xoay người ngồi trên đùi hắn, ngực hai người dán sát vào nhau, hô hấp quấn quanh cùng một chỗ.
Hứa Nghiễn Sinh hôn từ trán đến chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách rất gần khóe môi.
Thời Vũ khẽ thở dốc, ôm cổ Hứa Nghiễn Sinh, hắn cảm nhận được lời mời trong im lặng, bỗng dưng giữ chặt gáy cậu hôn lên.
Bọn họ làm tình rất nhiều lần, Hứa Nghiễn Sinh sẽ hôn sống lưng cậu, hôn ngực cậu, thậm chí sẽ cắn xương quai xanh cùng quai hàm của cậu, nhưng bọn họ chưa từng hôn môi.
Thời điểm Thời Vũ bị hắn hôn, đầu ngón tay run rẩy như co giật, Hứa Nghiễn Sinh ở trong khe môi cậu ngoắc một cái, chờ Thời Vũ tách cánh môi ra liền thả đầu lưỡi tiến thẳng vào, Thời Vũ bị hắn cướp đoạt mãnh liệt, giày vò đến nhịp thở cũng mất sức hơn, cậu ôm chặt cổ Hứa Nghiễn Sinh, hận không thể cùng hắn dính thành một người.
Tay Hứa Nghiễn Sinh lướt theo tóc sờ xuống gáy cậu, tay còn lại đặt lên eo, hơi nóng như thiêu đốt xuyên qua da thịt xâm nhập vào xương cốt.
Thời Vũ không cam lòng yếu ớt đáp lại hắn, đầu lưỡi hai người dây dưa quấn lấy nhau, trao đổi hương vị của đối phương.
Hứa Nghiễn Sinh nắm tay Thời Vũ, tách năm ngón tay ra và đan vào nhau.
Một cái hôn làm lồng ngực cả hai đều phập phồng kịch liệt, lúc tách ra Hứa Nghiễn Sinh còn mổ lên môi cậu một cái, phì cười vài tiếng.
Thời Vũ cũng không nhịn được cười, ôm chặt lấy Hứa Nghiễn Sinh, khoác cằm lên vai hắn, một lát sau lại nghiêng mặt hôn lên tai hắn.
“Nước lạnh rồi. “Hứa Nghiễn Sinh nói.
Thời Vũ đáp một tiếng: “Ừ.”
Hứa Nghiễn Sinh hôn lên thái dương cậu: “Đứng lên lau người, anh ôm em về ngủ.”
Ngày mai hắn còn phải đi làm, cho dù Thời Vũ muốn ôm thêm một lát cũng không muốn quấy rầy hắn, cậu chậm rãi đứng dậy dùng khăn lông lau khô người, chờ Hứa Nghiễn Sinh thay quần áo xong bế đi.
Hứa Nghiễn Sinh tắt đèn xốc chăn lên giường, Thời Vũ lại gần, tìm môi hắn mổ: “Ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm đi làm.”
“Ừ. “Hứa Nghiễn Sinh đáp, nghiêng người ôm cậu vào trong ngực.
Một đêm ngủ ngon, Thời Vũ chẳng mơ mộng gì.
Sáng sớm ngày hôm sau cậu bị Hứa Nghiễn Sinh đánh thức, mơ mơ màng màng bị hắn túm lên trên đùi, sau đó tách hai cánh mông ra bôi thuốc cho lỗ nhỏ của cậu.
Thời Vũ vẫn mớ ngủ, còn chưa kịp đỏ mặt đã lim dim ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ thẳng một giấc đến hơn 9 giờ, phía sau không khó chịu lắm, chỉ là chút ít lấn cấn, cậu mặc quần áo rửa mặt chuẩn bị ra ngoài ăn sáng.
Ngày hôm qua gần 3 giờ mới ngủ, sáng nay còn chưa đến 7 giờ Hứa Nghiễn Sinh đã thức dậy, không biết hắn có ngủ đủ không, chứ Thời Vũ thì đương nhiên là không đủ.
Cậu soi mông mình trong gương, khá ổn, ngoại trừ đỏ thì không có gì đáng ngại.
Nhưng bắp chân…… Hôm qua cậu mặc một chiếc quần lửng chỉ dài qua đầu gối ra ngoài, căn bản không che được dấu thắt lưng trên bắp chân, làm sao ra đường đây?
Thời Vũ buồn rầu ngồi ở trên giường, nghĩ thầm cho dù hôm qua đổi chỗ đánh thì sao chứ…
Cậu chụp một tấm hình gửi cho Hứa Nghiễn Sinh, thuận tiện tức giận lên án: Coi chuyện tốt anh làm! Hôm nay làm sao em ra khỏi cửa!
Thời Vũ: [phát điên]
Hứa Nghiễn Sinh một lúc sau mới trả lời cậu: Thì đừng ra.
Thời Vũ xù lông: Em còn phải ăn sáng!
Thời Vũ: [tức giận]
Hứa Nghiễn Sinh: Tủ lạnh có bánh mì nguyên cám và bơ đậu phộng, còn có sữa tươi, sữa chua, nước trái cây, hôm nay ăn vậy đi.
Thời Vũ: Buổi chiều em còn muốn về nhà một chuyến lấy wacom và máy tính!
Thời Vũ: [chống nạnh]
Hứa Nghiễn Sinh: Buổi tối tan làm đưa em về.
Thời Vũ thỏa hiệp trong nháy mắt: Được rồi…… Vậy trưa nay em ăn gì?
Hứa Nghiễn Sinh: Anh đặt đồ ăn cho em, nhớ mở cửa.
Thời Vũ: Ồ…… Được rồi.
Hứa Nghiễn Sinh: Còn cái gì nữa không?
Thời Vũ sửng sốt: Cái gì?
Hứa Nghiễn Sinh: Hửm?
Thời Vũ không nhịn được cười, gửi cho hắn một cái icon hôn hôn cùng tin nhắn thoại: “MOAAA!”
Hứa Nghiễn Sinh: Hôn thì anh nhận, nhưng ý anh đang hỏi em còn có chuyện gì khác nữa không?
Thời Vũ: [Đảo mắt]
Thời Vũ: [Đáng ghét]
Hứa Nghiễn Sinh gửi cho cậu một tin nhắn thoại, giọng còn mang ý cười: “Được rồi, bây giờ anh có việc phải làm, em mở robot hút bụi trong nhà đi.”
Thời Vũ: [OK]