Kết quả bên này còn chưa kịp ngủ, đã nhận được điện thoại của Khấu Kinh trước.
Nói với hắn buổi chiều người bên Uy Trại sẽ qua đây, lại bảo hắn nói cho Anh Minh tạm thời cứ ở đó, đừng vội lái xe đi.
Cuộc gọi vừa ngắt điện thoại của Anh Minh cũng được gọi tới: “Có phải Khấu Kinh cũng đã nói cho cậu rồi phải không?”
“Ừm.”
“Vậy thì được rồi, cậu ngủ thêm một lát đi.”
Uy Trại bên kia sẽ có người tới đây cũng không ngoài ý muốn, Anh Minh lười biếng dựa vào giường đổi kênh tivi, có lẽ là do tín hiệu bên này có vấn đề, tổng cộng thu không được mấy kênh, chuyển đến mấy cái sau toàn là thưởng thức phong cảnh.
“Vậy còn anh?”
“Lát nữa tôi cũng ngủ, sáng dậy quá sớm.”
“Cũng được, tôi dậy lại đi tìm anh.”
Nếu như không phải bên ngoài là đất trống bụi bay mù trời, Thạch Nghị cùng Anh Minh ngược lại có chút giống như đang ra ngoài du lịch.
Phòng của hai người đều hướng về phía mặt trời, lúc này chói đến đôi mắt đều khó chịu, Thạch Nghị cầm cự một hồi cuối cùng vẫn là đứng lên kéo rèm lại, lúc này mới phát hiện thì ra gian phòng này đơn sơ thì đơn sơ, vẫn còn có ban công.
Chính là cũng không biết có bảo đảm không, hắn tựa ở bên cạnh nhìn ra ngoài, lại vừa vặn nghênh đón ánh mắt của Anh Minh nghe thấy tiếng nhìn qua.
Lại còn đang hút thuốc.
“Anh nghiện thuốc cũng quá nặng đi.”
Lần thứ hai nhắc tới vấn đề này, Thạch Nghị có chút không tán thành: “Lúc nào cũng thấy anh tay không rời thuốc.”
Anh Minh nhìn điếu thuốc trên tay, sau đó mới bất đắc dĩ cười cười: “Trước kia tôi không hút như vậy, lúc sau quay phim thường xuyên hút từ sáng đến tối, hết cách rồi, cũng dần dần biến thành thế này.”
Nhân vật anh diễn phần lớn đều là quỷ nghiện thuốc, cho dù chỉ là tiểu quỷ cũng phải giả vờ giả vịt làm hai điếu.
“Ai bảo tướng mạo anh giống như thiếu niên bất lương.” Thạch Nghị trêu chọc một câu, người cũng đi ra ngoài một bước: “Không phải anh nói buồn ngủ sao?”
“Thứ này cũng không phải là chốt mở, nói ngủ liền có thể ngủ? Phòng quá nắng, có chút nóng.”
Chất lượng giấc ngủ của Anh Minh cũng không tốt, bình thường đều là nhịn đến thời điểm không thể không ngủ mới có thể đi ngủ. Mơ nhiều dường như cũng đã được y học giải thích, anh nghe người ta nói qua, nhưng không để trong lòng. Dù sao sẽ không có ai bởi vì hay nằm mơ liền không không chạy tới bệnh viện.
“Ngủ không được thì qua đây đánh bài với tôi đi, dù sao cũng là nhàn rỗi.”
“Cậu không ngủ?”
“Vốn định ngủ, nhìn thấy anh lại có tinh thần.”
Lời này của Thạch Nghị mang ý trêu chọc, Anh Minh nghe vậy nhướng mày: “Đừng yêu tôi, tôi không thích loại hình như cậu.”
“Vậy anh thích loại hình nào? như Vương Nghĩa Tề?”
Đột nhiên nhắc tới tên của một người không nên xuất hiện vào lúc này, hai người đều theo bản năng sửng sốt một chút.
Vẻ mặt Anh Minh có chút vi diệu liếc nhìn Thạch Nghị một cái, có điều muốn nói nhưng cuối cùng nhịn xuống. Anh dập tắt điếu thuốc liền đi qua phòng Thạch Nghị, rõ ràng là sát vách, kết quả bố cục của hai căn phòng hoàn toàn khác nhau, Anh Minh lần đầu tiên đến đã muốn nói, trạm nghỉ của một trận thi đấu còn muốn làm cái gọi là phân cấp đặc quyền, con mẹ nó thật không nói nổi.
Thạch Nghị ngồi xếp bằng trên giường, đã lấy bài ra rồi.
“Cậu tham gia thi đấu còn chuẩn bị rất đầy đủ a…” ngay cả bài cũng trang bị bên người.
Kết quả Thạch Nghị lườm anh một cái: “Thứ này là vừa rồi phục vụ đưa tới, ai ra ngoài mang theo thứ này.” Hắn cũng không phải là thánh bài thần bài a.
“Đệch!” Không thể nhịn được nữa mắng một câu, Anh Minh trên lý tính có thể tiếp nhận trên cảm tính là không thể lý giải đối với lợi thế xã hội này.
Anh ngồi bên cạnh, nhìn Thạch Nghị xào bài: “Chơi gì nha?”
“Tùy tiện đi, anh biết chơi gì?”
“Cậu biết tôi đều biết, cậu không biết tôi cũng biết.”
Lời này nói ra có chút huênh hoang, Thạch Nghị nhướng mày: “Anh nói chuyện có thể đừng đắc ý như thế không?”
“Luận đắc ý, tôi còn không bằng cậu đi?”
Anh Minh cười cười, sau đó mới đoạt lấy bộ bài trên tay Thạch Nghị, xào bài một cách hoa lệ.
Thạch Nghị nhìn có chút không kịp phản ứng: “Đệch! Nhà anh trước kia mở sòng bạc?”
“Tôi diễn qua mở sòng bạc.”
Qua lại hai vòng, Anh Minh đùa nghịch đủ rồi mới đặt bài xuống giường: “Nếu không tôi dạy cậu đánh bài theo kiểu quê tôi, cam đoan cậu chưa chơi bao giờ?”
“Quê anh? Nơi nào a?”
“Bên cạnh Hà Nam bên cạnh Giang Bắc.”
“Anh nói như vậy chẳng khác nào không nói.”
Anh Minh chia bài cho Thạch Nghị, đối với phàn nàn của đối phương chỉ nhếch miệng cười, theo thói quen lộ ra giọng điệu cậu đoán xem như bình thường, Thạch Nghị nhìn mà có chút ngứa tay.
Hắn cầm bài nhìn nhìn, kiên nhẫn chờ Anh Minh giảng giải cái gọi là chơi bài kiểu quê.
Kết quả cách chơi này thật đúng là Thạch Nghị ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.
Kỳ thật rất đơn giản, nhưng hiển nhiên không nhiều tính giải trí lắm, phần lớn người đánh bài là vì hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi thắng bài, cho nên một ván bài đánh rất nhanh, hận không thể vài phút một ván, cách chơi này của Anh Minh chỉ là giết thời gian đơn thuần, nhìn một chồng bài cũng không biết lúc nào mới đánh xong.
“Lúc trước tôi ở quê, bà nội thường xuyên đánh cùng tôi.”
Một bên tìm bài một bên đánh, Anh Minh tiện tay cầm lên một miếng khoai sấy bên cạnh bỏ vào miệng: “Nhưng mà ngoại trừ bà nội tôi, không có người thứ hai đánh thắng tôi.”
Thạch Nghị nhìn anh: “Tôi vẫn cho rằng anh là người của B thị.”
“Đúng a.” Anh Minh gật đầu: “Chỉ có điều ông bà nội vẫn ở quê bên kia, trước kia khi đi học, nghỉ hè thường xuyên trở về.”
Cảm giác ở nông thôn hoàn toàn bất đồng với thành thị, khi còn bé không cảm thấy, hiện tại hồi tưởng, lại vô cùng hoài niệm.
Thạch Nghị đối diện nhìn sườn mặt xem bài chuyên chú của Anh Minh, không tự chủ nở nụ cười: ” Cả nhà tôi đều ở cùng nhau, nơi có thể đi lại ít đến thảm thương.”
Trên thực tế, trưởng bối của hắn đều qua đời tương đối sớm.
Bà nội là hắn chưa từng thấy mặt, bên nhà mẹ cũng gần như không có thân thích, lúc sau ông nội chuyển đến B thị ở cùng với bọn họ, ngày lễ ngày tết, cũng chính là giải quyết bên trong thành phố.
Nhiều nhất là chiến hữu đồng nghiệp của cha hắn, cùng nhau ăn một bữa cơm xem như là bước sang năm mới rồi.
“Trước kia lễ mừng năm mới đối với tôi mà nói, chính là người lớn chơi mạt chược đám nhóc con chơi đánh bài, đói bụng gọi giao hàng, dù sao cũng không có người quản.”
Thạch Nghị nói xong có chút cảm khái: “Đủ nhàm chán.”
“Kỳ thật nhà người ta cũng chưa chắc hơn cậu, chỉ có điều nơi nhàm chán của mọi người không cùng một dạng mà thôi.” Anh Minh nhìn hắn, đánh ra một quân bài thúc giục Thạch Nghị tiếp tục.
Tùy tiện quăng một con ứng phó, Thạch Nghị nghĩ đến một vấn đề: “Anh là con một?”
“Ừ, chỉ có mình tôi.”
Một thế hệ này không sai biệt lắm chỉ có một người, bắt đầu có ký ức liền gần như là một mình giết thời gian.
Đáp án này mặc dù nằm trong dự đoán của Thạch Nghị, nhưng không khỏi có chút tiếc nuối, hắn chậm rãi đánh bài: “Lúc trước tôi đặc biệt muốn có anh em.”
“Muốn anh hay muốn em?”
“Em trai đi…”
Thạch Nghị bật cười: “Có thể che chở, cùng đi học, cũng rất tốt.”
Anh Minh rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của loại người như hắn, nhịn không được nhìn chăm chú: “Cho nên cậu có cuồng em trai?” (*恋弟情结 luyến đệ tình kết.)
“Cái rắm! tôi không có em trai lấy gì cuồng?”
Nhưng mà, hắn sở dĩ chiếu cố Vương Nhạc như vậy, nguyên nhân lớn chính là hai người cùng nhau từ nhỏ đến lớn. Hắn vô thức xem đối phương là người nhà của mình, cho tới nay đều là hắn che chở đối phương, kỳ thật cũng không khác gì em trai.
Quỷ thần xui khiến, Thạch Nghị nhìn Anh Minh: “Nếu không, hai ta kết nghĩa.”
Phản ứng của người kia là dừng lại động tác ngẩng đầu.
Biểu tình kia giống như là Thạch Nghị uống lộn thuốc.
Một lúc sau, Anh Minh mới từ tốn phun ra một câu: “Cho dù hai ta kết nghĩa, cậu cũng là em trai tôi…”
Anh trai không phải cậu muốn làm là có thể làm a.
Vấn đề của anh cùng Thạch Nghị là bẩm sinh a (*先天), ai cũng bất lực.
Những lời này hiển nhiên đả kích đến Thạch Nghị hiếm khi chủ động lấy lòng một lần, hắn sửng sốt một chút, lập tức nghiến răng: “Đệch!”
Hắn như thế nào vẫn luôn quên mất Anh Minh lớn hơn hắn.
Bộ dạng kinh ngạc này của Thạch Nghị lại khiến cho tâm tình Anh Minh rất tốt, anh rất không thức thời cười to hai tiếng, nhìn thấy Thạch Nghị khó chịu trừng mắt anh, mới miễn cưỡng dừng lại: “Nói không chừng chờ đến khi cậu thật sự có em trai rồi, liền không muốn nữa.”
“Cũng có khả năng.” Thạch Nghị nhún vai: “Nhưng ai kêu tôi không có đâu, cho dù là có loại khả năng này, cũng bị bóp chết rồi.”
Không có được vĩnh viễn là điều ghi tâm tạc dạ nhất, đây là bệnh chung.
Hai người ở đây một bên đánh bài một bên trò chuyện, cảm giác khó chịu lúc ăn cơm sau hai ván bài cũng đã giảm bớt không sai biệt lắm.
Bài này đánh lên quả thật không có chút tinh thần nào, Thạch Nghị cầm cự được đến ván thứ ba, cuối cùng có người chống đỡ không được xua xua tay: “Không được rồi, tôi thật sự buồn ngủ, muốn ngủ.”
Hắn đặt bài xuống, tùy tiện ngả về sau: “Anh cứ tự nhiên.”
Anh Minh thấy hắn thản nhiên nằm xuống ngủ, bất đắc dĩ nhướng mày, cuối cùng dọn bài lại, ném ở trên tủ đầu giường.
Anh dựa vào ghế sô pha, lại có chút muốn hút thuốc.
Nơi này hoang vắng ít người lui tới, cảnh vật cũng đặt biệt an tĩnh.
Ở trong thành thị, gần như không có được một buổi chiều* ngay cả một chút âm thanh cũng nghe không được như thế này.
(*Nguyên văn 午後 ngọ hậu: sau buổi trưa 12h.)
Ánh mặt trời từ đằng sau chiếu đến vẫn còn chút ấm, Anh Minh chẳng muốn động, liền tùy tiện nằm ở đó, ánh mắt quét đến trên người Thạch Nghị, qua lại trong chốc lát, lại chuyển đến nơi khác.
Dao động như thế một lúc, thời gian dần trôi qua, vậy mà cũng cảm thấy mệt nhọc.
Anh dịch xuống, vùi cả người vào trong sô pha, hai chân duỗi thẳng, đầu vừa vặn gối lên nệm êm trên thành ghế.
Tư thế này không thể nói thoải mái, thậm chí còn có chút bí bách.
Nhưng Anh Minh nhắm mắt lại thậm chí không được bao lâu liền thiếp đi, bên tai không có âm thanh, cũng không uống rượu hút thuốc.
Lúc sau bị gọi tỉnh lại, anh có chút không rõ được tình huống.
Vẻ mặt hoảng hốt nhìn Thạch Nghị, sau đó rên nhẹ một tiếng.
“Sao anh lại ngủ trên ghế, không phải có giường sao?”
Tuy rằng không phải giường đôi, nhưng một giường lớn như thế, Thạch Nghị nằm ngủ ở trên, khoảng trống bên cạnh vẫn còn rất nhiều.
Hắn thức dậy nhìn thấy tư thế này của Anh Minh đều cảm thấy nghẹn khuất dùm cho Anh Minh.
Hai tay khoanh trước ngực, giống như đang chụp hình nghệ thuật.
Anh Minh day day ấn đường, choáng váng đầu ngồi dậy: “Vốn nghĩ nhắm mắt một chút, không ngờ ngủ mất.”
“Thu dọn đi, đám người Khấu Kinh tới rồi.”
Thạch Nghị nói xong, đốt điếu thuốc trên tay, hắn hút một hơi, nhìn Anh Minh: “Cho dù bên kia nói gì anh, anh cứ đẩy hết lên người tôi là được.”
Người kia chỉ đang cố gắng đè xuống cảm giác không khỏe bởi vì không thường xuyên ngủ trưa đưa tới.
Nhìn Thạch Nghị, không nói gì.