“Cậu tới vì cái gì thì tôi cũng vậy.” Thạch Nghị cảm thấy câu hỏi này rất buồn cười, cắn thuốc lá nhếch miệng, không hề có ý cười. Lúc chuyển mắt đến Anh Minh biểu tình mới dịu đi một ít “Sao rồi? Có phải chịu ủy khuất gì không?”
“Không sao” Anh Minh nhướng mày “Phía Triệu Tử Thông là anh ra mặt giải quyết?”
Nhưng Thạch Nghị không trả lời, chỉ hơi chau mày, nhìn ra trong lòng hắn có tâm sự. Xác nhận Anh Minh không sao, Thạch Nghị để Vương Nghĩa Tề và bọn Khấu Kinh đưa Anh Minh về, còn mình thì bảo có việc cần làm, sẽ liên lạc Anh Minh sau.
Vương Nghĩa Tề phàn nàn cả quãng đường.
“Mẹ nó! Mày vì hắn mà vào đồn, hắn thì ngược lại ló mặt một cái liền chuồn, thái độ gì vậy!”
Khấu Kinh bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, nhịn không được chen vào một câu “Vậy mày còn muốn thế nào? Chuyện của Minh tử nếu không phải hắn ra mặt thì phía Triệu Tử Thông sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.”
“Nói thừa! Nếu không vì hắn Anh Minh căn bản không cần vào đó ngồi!”
Đứng ra giải quyết cũng là chuyện hắn nên làm! Vốn là phiền phức hắn kéo đến!
Anh Minh chỉ ngồi bên cạnh nghe, không quan tâm bọn họ, nhưng Hạo Tử ngồi cạnh kéo tay hắn một cái “Anh Minh, lần này mày làm hơi quá đó, dù thế nào cũng không cần vì Thạch Nghị mà làm thế, lỡ người nhà mày biết, còn không lo lắng muốn chết sao.”
Hạo Tử là hát chính của Sáu Dấu Chấm, quen biết Anh Minh là qua Khấu Kinh, nhưng Anh Minh thật ra cũng không tính là người trong nhóm, chỉ là thỉnh thoảng làm khách mời, nghề chính của hắn là diễn viên, tinh lực đều đặt vào diễn xuất.
Anh Minh đang hút thuốc quay sang nhìn một cái, nửa ngày mới nhẹ thở một hơi “Lúc đó không nghĩ nhiều.”
Hạo Tử nghe vậy nhướng mày “Mày không nghĩ nhiều? Anh Minh … đây không giống tính cách của mày…”
Từ lúc bọn họ biết nhau đến giờ, trong mắt hắn, Anh Minh đối nhân xử thế luôn rất cẩn thận thành thục, hắn quả thật là một người bạn tốt, nhưng giúp người vẫn phải chú ý phương pháp. Anh Minh vì Thạch Nghị mà khiến mình bị bắt tuyệt đối không phải cách xử lý tốt nhất, bây giờ nghe Anh Minh nói lúc đó không nghĩ nhiều, Hạo Tử cảm thấy có chút vi diệu.
Thực tế, không chỉ hắn, Anh Minh cũng nghĩ vậy.
Nhưng Anh Minh vẫn như cũ dựa vào bên cạnh hút thuốc, Khấu Kinh và Vương Nghĩa Tề ngồi trước cứ tranh cãi ngươi một câu ta một câu hắn đều không để vào tai. Khung cảnh bên ngoài cứ lùi về phía sau, lờ mờ không ra hình ảnh rõ ràng.
Chuyện Thạch Nghị muốn làm, tám phần mười là liên quan đến Triệu Tử Thông.
Anh Minh thở dài, lúc Khấu Kinh đến thăm tù hắn có nói một câu, là thật lòng.
Vì sao mình đánh Triệu Tử Thông, hắn cảm thấy mình thật sự bị ấm đầu.
Bất quá thật ra sau khi Thạch Nghị đến gặp Anh Minh không đi đâu hết mà lái thẳng về nhà. Khoảng nửa tiếng sau, hắn nhận được điện thoại của Lưu Ly, hỏi hắn có tiện ra gặp chút không, Thạch Nghị nói mình ở nhà, Lưu Ly sẽ đến.
Sau lần nói chuyện kia, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Thạch Nghị dựa vào quầy bar hút thuốc, thấy Lưu Ly vào, đem ly rượu đẩy ra trước “Uống một ly đã.”
Nhưng Lưu Ly không nhúc nhích, cô bỏ áo khoác xuống, ngồi vào quầy bar, suy nghĩ nên mở miệng thế nào. Cô suy nghĩ, Thạch Nghị chờ, đến khi nghĩ xong, tự bưng ly rượu lên uống một ngụm
“Em với Triệu Tử Thông không phải loại quan hệ đó.” Câu đầu tiên, Lưu Ly chọn giải thích.
Thạch Nghị gật đầu “Tôi biết.”
Vì hắn tự hiểu rõ Lưu Ly và Triệu Tử Thông không phải như vậy mới nổi giận. Lưu Ly bị nói khó nghe như thế, ít nhất vẫn có quan hệ với hắn, dù sao nếu tên Triệu Tử Thông kia lúc khiêu khích lấy đối tượng châm chọc là hắn thôi, thì không chừng hắn cũng sẽ không đến mức đánh nhau với gã.
“Thạch Nghị, chuyện lần trước chúng ta nói, em nghĩ, có lẽ em có thể vì anh…” Lời này của cô có chút do dự, hoặc là, có chút miễn cưỡng. Nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn Thạch Nghị cười “Nếu quả thật phải lựa chọn em vẫn có thể quyết định một cái.”
Những lời này làm Thạch Nghị cười.
Tuy là cười rất nhạt.
Hắn uống hai ngụm nước lạnh, sau đó để ly xuống vuốt vuốt miệng ly, sau đó lắc đầu “Lưu Ly, em làm không được.”
“Em không thể từ bỏ cuộc sống hiện tại, cũng giống như việc tôi không thể tiếp thu chuyện này vậy.”
Dù sao cũng bên nhau lâu rồi, tính cách của nhau, vẫn có sự hiểu biết nhất định.
Nói ra, Thạch Nghị thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn thở dài “Chúng ta căn bản đều là những người không thể thay đổi, thứ em muốn và thứ tôi muốn, không giống nhau.”
Có lẽ bọn họ thích hợp làm bạn, nhưng lại không thể làm tình nhân.
Lưu Ly nghe Thạch Nghị nói xong, nhíu mày “Anh nghĩ kỹ rồi?”
“Chuyện này thật ra không cần nghĩ nhiều.” Thái độ Thạch Nghị nói khá ung dung “Có thể là có thể, không thể chính là không thể.”
Hắn có thể vì Lưu Ly mà đánh nhau, nhưng tình cảm của hai người, cũng đến đó mà chấm dứt.
Lúc Triệu Tử Thông nói những lời đó, hắn liền biết mình mà Lưu Ly căn bản không thể có kết quả. Không phải vì nhịp sống không giống nhau, mà còn cả giá trị của bọn họ, cách họ nhìn nhận vấn đề. Tính cách bất đồng có thể từ từ hòa hợp, nhưng chuyện này, về lâu dài, không hợp vẫn là không hợp.
Nếu đã đoán trước được kết cục, cũng không cần lãng phí thời gian của nhau nữa.
Cơ bản nói đến đây, Lưu Ly cũng đã hiểu không thể vãn hồi nữa.
Cô bất đắc dĩ cười một cái, biểu tình có chút tiếc nuối “Thật ra Thạch Nghị, tình cảm của em dành cho anh vẫn rất nghiêm túc.”
“Tôi biết” Thạch Nghị cười.
Nghiêm túc thì nghiêm túc, chỉ là có thứ còn quan trọng hơn tình cảm, không chỉ Lưu Ly, hắn cũng vậy, cho nên cách nghĩ của Lưu Ly về lý hắn có thể hiểu, nhưng về tìn, lại không thể tiếp thu.
Hắn hiểu người như vậy không thể ở chung với mình.
Bầu không khí chia tay, dù sao cũng có chút cảm giác khó tiêu tan, Lưu Ly vốn định nói gì đó, nhưng do dự chốc lát vẫn thôi. Giao tiếp với người như Thạch Nghị, đúng mực là chuyện rất quan trọng, làm quá sẽ tác dụng ngược, làm thiếu hắn sẽ không đủ nhẫn nại.
Nhưng dù thế nào, Thạch Nghị vẫn là người đầu tiên chịu vì cô mà đánh nhau với người khác.
Làm diễn viên, nghe qua nhiều lời ngợi ca, cũng chịu qua cảnh nhiều người mến mộ. Tình trường của Lưu Ly tuyệt đối rất đặc sắc, hầu như loại đàn ông nào cô cũng đã gặp qua, Thạch Nghị không phải người xuất sắc nhất trong đó, cũng không phải khiến cô cảm động nhất, nhưng lại là người khiến cô muốn có được nhất.
Triệu Tử Thông trước trước sau sau tìm cô nhiều lần, lần sau so với lần trước càng rõ ràng hơn, ngụ ý là dùng gia thế bối cảnh ra dụ cô lên giường. Nhưng đều bị cô cự tuyệt. Lưu Ly đi đến hôm nay, loại chuyện này gặp không ít, cũng không phải chưa từng thỏa hiệp, nhưng đã đến vị trí này, cũng sẽ không cần làm loại chuyện này nữa.
Cô đồng ý sao tác, là vì đây là ý của công ty, nếu nói riêng mình cô, căn bản không cần làm thế.
Nhưng hiển nhiên Triệu Tử Thông không chấp nhận kết quả này, nhất là khi gã biết bạn trai Lưu Ly là Thạch Nghị, chuyện này càng làm gã nuốt không trôi. Gã và Thạch Nghị đều cũng một tầng lớp, dựa vào cái gì Thạch Nghị có thể còn gã thì không? Cho nên ở quán rượu đã cố tình khiến Thạch Nghị mất mặt, chỉ là không nghĩ tới hắn dám đánh gã trước mặt mọi người, càng không nghĩ cuối cùng là chính mình chịu tất cả, không có miếng lợi lộc nào. Sau đó Thạch Nghị thậm chí đã lôi quan hệ gia đình ra, trực tiếp tìm đến cha Triệu Tử Thông, gã cho dù thế nào cũng không thể chịu được áp lực từ gia đình.
Lúc Lưu Ly biết Thạch Nghị đánh nhau với Triệu Tử Thông, vô cùng kinh ngạc.
Từ những ký giả quen biết nghe nói Thạch Nghị là vì cô mà động thủ, lúc đó Lưu Ly thật sự cảm thấy mình bị chấn động.
Người như Thạch Nghị, căn bản không cần làm thế.
Cho nên trước khi đến tìm Thạch Nghị, Lưu Ly vốn muốn cùng hắn nói chuyện rõ ràng, chuyện sau này không thể nói là cô đã hạ quyết tâm, nhưng ít nhất là cô thật sự có dao động.
Chỉ có điều, tình cảm không phải chuyện của một người, dù cô có nghĩ nhiều thế nào, đó cũng chưa chắc là kết quả sau cùng.
Thái độ của Thạch Nghị nằm trong ý liệu, nhưng tuyệt không phải điều cô mong chờ.
Cuối cùng bi thương nở nụ cười, Lưu Ly cầm ly rượu Thạch Nghị đưa qua uống hai ngụm, uống cạn. Quả nhiên rượu mời không uống phải uống rượu phạt.
Để ly xuống, Lưu Ly nhìn Thạch Nghị “Vậy sau này còn là bạn chứ?”
“Ừ, ít nhất em mời tôi đến tiệc sinh nhật tôi cũng sẽ không từ chối.” Người đàn ông ngồi đối diện cười rất thoải mái, vẻ mặt thản nhiên.
Lưu Ly trầm mặc nhíu mày, nửa ngày cũng không làm gì nữa, không khí trong chốc lát có chút đè nén, nhưng không cứng ngắc và ngượng ngùng như ban nãy.
Qua khoảng năm phút, Lưu Ly cuối cùng mới thư thái thở dài, xoay người đi lấy áo khoác của mình, trước lúc ra cửa chợt nhớ đến một việc “Được rồi, giúp em cảm ơn Anh Minh một tiếng.”
Trên tin tức đã tuôn ra chuyện này, cô cũng nhận của người ta chút ân tình, cố gắng để truyền thông không nhắc đến nữa, nhưng bọn họ cũng đã chụp được ảnh, không có chứng cứ, nói ra càng phiền phức.
Chỉ là thời gian này Anh Minh sẽ khá khó khăn.
Với lời này Thạch Nghị chỉ nhướng mày, rất đơn giản trả lời một câu “Không cần.” Khi nhìn sang Lưu Ly còn mang theo vài phần nghi vấn, cười nhạt “Ân tình này chưa đến lượt em tính đâu.”
Anh Minh vì ai mà làm vậy, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Lưu Ly nghe vậy sững sờ một chút, lập tức chau mày cười “Anh ngàn vạn lần đừng sa vào nha.”
Không đợi người kia hiểu, cô cười phất tay, dứt khoát rời khỏi nhà Thạch Nghị.
Chút tình cảm này, chính thức kết thúc.
Vâng
Vậy là chị nữ đã ra đi =))))))))))) Tiếp theo sau đây là quá trình hành nhau của hai bạn “trai thẳng”