Vương Nghĩa Tề nghe nói anh muốn xin nghỉ với đoàn phim, không ngừng truy vấn anh rốt cuộc có lý do gì, Anh Minh thật sự chịu không nổi cậu ta, mới nói là Thạch Nghị tìm anh có chút việc.
“Lại là Thạch Nghị?”
Chân mày nhíu lại hận không thể xoắn vào nhau, Vương Nghĩa Tề lộ vẻ quái gở: “Sao cậu còn liên hệ với hắn?”
Ngược lại là Anh Minh liếc cậu một cái: “Lời này của cậu sao lại kỳ quặc như vậy?”
“Lúc trước cậu bảo tớ không nên đi chọc hắn, như thế nào chính cậu lại không thoát thân được vậy?”
“Tớ cũng không phải đòi đua xe với cậu ấy.”
Anh Minh nhìn gương chỉnh lại hóa trang, sửa lại quần áo thuận miệng giải thích một câu: “Nhưng thật ra là sinh nhật của Lưu Lỵ.”
“Đàn bà của hắn sinh nhật gọi cậu tới làm gì? Không phải cậu và Lưu Lỵ vẫn còn tin đồn sao?” Trên bàn, xem như nửa tình địch đi?
Anh Minh cười cười: “Cậu ngược lại rất rõ mấy chuyện bát quái này nha.”
“Là cậu không chú ý thôi!”
Vòng này lớn được bao nhiêu, cũng không cần đặc biệt nghe ngóng, bên cạnh cũng không thiếu những người đàm luận về mấy thứ này. Anh Minh cũng không phản bác Vương Nghĩa Tề, chỉ cười cười, hai người bọn họ đang đợi quay phim chỉnh máy, cảnh quay buổi chiều này ước chừng quay hơn bốn tiếng, nếu như tương đối thuận lợi, chừng sáu giờ Anh Minh sẽ kết thúc công việc.
Anh Minh không phản ứng gì mấy lại khiến Vương Nghĩa Tề có chút bất mãn, cậu kéo kéo Anh Minh: “Tớ nói này, lúc trước tớ từng nhắc nhở cậu, đừng gần gũi với loại người giống như Thạch Nghị quá, nhà hắn rất phiền toái, hiện tại bên cạnh có một Lưu Lỵ, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, cậu tiến vào cái vòng đó cuối cùng chỉ khiến mình một thân bùn, Thạch Nghị không sợ, dù chuyện có lớn người nhà hắn cũng có thể giúp hắn dọn dẹp, đến lúc đó cậu xử lý thế nào?”
“Uầy, thật hiếm khi thấy được Vương đại thiếu gia quan tâm người khác.” Anh Minh cười trêu chọc, nhướng mày.
“Nói nhảm! Không phải cậu tớ mới không thèm để ý!”
Bạn bè chơi bời bên cạnh Vương Nghĩa Tề cho tới giờ cũng không ít, dù sao cậu vốn dĩ cũng không phải là nhân vật sợ bị người chiếm tiện nghi, nam nữ già trẻ ai đến cũng không từ chối, chỉ cần có thể dỗ cậu cao hứng, ở chỗ cậu lấy được mấy thứ tốt cậu cũng chưa bao giờ để trong lòng, nhưng mấy người này là dạng bạn bè gì, trong lòng cậu rất rõ ràng.
Anh Minh không giống những người này.
Giao tình giữa hai người bọn họ, vốn cũng không phải từ chơi bời mà ra.
Biết rõ Vương Nghĩa Tề là lo lắng xuất phát từ bạn bè, Anh Minh tỏ vẻ đã biết gạt tay cậu ra: “Yên tâm, tự tớ có tính toán.”
“Cậu hiểu rõ? Cậu thật sự đã quên Mao…”
Tên chỉ mới nói ra một nửa đã bị Vương Nghĩa Tề nuốt trở vào, sắc mặt Anh Minh lại một chút cũng không đổi, cười như không cười nhìn cậu, nhìn đến lúc Vương Nghĩa Tề nhíu mày rụt tay về, hừ một tiếng: “Dù sao, cậu chú ý một chút.”
Lần này, Anh Minh không nói gì.
Thời gian kết thúc công việc không khác lắm so với dự đoán của Anh Minh, Vương Nghĩ Tề đến hai cảnh quay cuối lại có chút cố tình, NG bảy tám lần, kéo dài đến hơn năm tiếng mới quay xong, lúc sau lại chỉnh thêm hai cảnh, đợi đến khi đạo diễn thả người, trời cũng đã tối.
Anh Minh vốn định đón xe đi tới, buổi tối không thể thiếu được uống rượu, anh sợ đến lúc đó về nhà bất tiện.
Nhưng không nghĩ tới trước khi anh xuất phát, Thạch Nghị gọi điện cho anh.
“Khi nào anh xong việc?”
“Đã có thể đi nha.”
“Vừa vặn, tôi tiện đường qua đón anh.”
Câu tiện đường này lại khiến Anh Minh nhướng mày: “Cậu biết tôi ở đâu không mà nói tiện đường?”
“Muốn biết anh quay ở đâu cũng không khó.” Thạch Nghị ở bên kia nở nụ cười: “Hiện tại tôi ở cách chỗ anh khoảng hai mươi phút chạy xe, lát nữa anh ra bên cạnh giao lộ chờ tôi, mang theo ô.”
“Trời mưa?”
“Bắt đầu có mấy hạt rồi.”
Anh Minh vẫn luôn ở trong studio, cũng không biết bên ngoài trời quang hay là mưa, nghe Thạch Nghị nói vậy mới ngó đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, nhưng mà quá tối, cũng không thấy rõ lắm.
Lúc Thạch Nghị gọi điện thoại Vương Nghĩa Tề đã ở bên cạnh Anh Minh, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Trong điện thoại nói hai mươi phút đến, Thạch Nghị quả nhiên đến đúng giờ.
Lúc Anh Minh lên xe xoa xoa tóc, bị làm ướt có chút dính.
“Không phải nói anh trời mưa sao?”
“Tôi thấy mưa không lớn nên không mang ô, không thích cầm đồ.” Loại người đã quen ra ngoài du lịch như Anh Minh, cho tới giờ đều là có thể bớt được thứ gì liền bớt thứ đó, dù sao cũng không lớn, xối cũng không xối ra được tật xấu gì.
Anh bởi vì quay phim, mặc trên người chính là đồ diễn.
Quần jean bó sát người phối với giày boot, nửa người trên mặc một cái áo thun theo phong cách gothic*, hoa văn kỳ lạ, trên tai còn đeo một chiếc bông tai. Thạch Nghị đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó mới nhướng mày: “Lần này anh diễn chính là người nào a?”
(*哥特风格 thời trang u tối, rườm rà và dị.)
“Một người có chút muốn tìm chết.”
Hút thuốc phiện, phạm tội, trên cơ bản mấy chuyện sa đọa đã làm gần hết.
Thạch Nghị quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại nhận bộ phim như vậy?”
“Cậu là nói ở phương diện nào?”
“Đều tính cả, không phải trên báo nói bộ phim này là quay về đề tài tình yêu đồng tính hay sao?”
Anh Minh cười cười: “Rất nhiều người dùng tiền đi tìm cảm giác mới lạ, tôi đây vẫn còn rất tiết kiệm.”
Thú vui của diễn viên chính là có thể nếm thử những thứ mà người không cách nào nếm thử cùng thể nghiệm, mặc dù không giống như tưởng tượng, nhưng so với những người khác đã nhiều hơn một lăng kính để nhìn ra thế giới.
“Anh còn nhìn rất rộng.”
“Nhìn không rộng trái đất cũng sẽ không quay vì cậu chạy, huống chi, đây cũng là chức nghiệp bản thân, cũng không khác gì khi cậu ở trên bàn đàm phán đàm phán với người ta.”
Anh Minh dựa vào sau duỗi duỗi tay: “Nhưng mà tối hôm nay cậu chuẩn bị tặng Lưu Lỵ cái gì.”
Người như Lưu Lỵ, chỉ sợ dạng trận chiến nào cũng đều gặp qua.
Thạch Nghị cười cười: “Bạn của tôi cho tôi một đề xuất, tôi cảm thấy không tệ.”
“Hả?”
“Cậu ta nói với tôi, muốn thỏa mãn một người phụ nữ, tốt nhất là để cho cô ta tự chọn, tôi chỉ đưa ra thứ cô ấy muốn là được rồi.”
Tình yêu thời đại này, khác xa với truyện cổ tích.
Mỗi người xem trọng những thứ khác nhau, thứ theo đuổi, đương nhiên cũng có yêu cầu khác nhau.
Anh Minh nghe Thạch Nghị nói thế không khỏi cũng cảm thấy buồn cười, tuy nói khó tránh khỏi có chút tục, nhưng mà, ai nói tục là không thực tế a.
Thời điểm hai người đến hội trường, bên trong đã bắt đầu rồi, nhạc mở rất lớn. Thạch Nghị bao hết một sảnh tiệc của khách sạn cho Lưu Lỵ mở party, người bình thường cho dù có tiền cũng không có khả năng đặt được nơi này, phô trương coi như cấp đủ mặt mũi.
Lưu Lỵ được một đống người vây quanh, nhìn thấy bọn Anh Minh tiến đến, đánh tiếng với đám người kia liền đi qua.
Một thân lễ phục quả thật là đẹp đến áp đảo toàn cuộc, Thạch Nghị không chút che dấu thưởng thức nơi đáy mắt, cười cười ôm lấy eo Lưu Lỵ: “Như thế nào, đã thỏa mãn chưa?”
“Câu này của anh thật buồn cười, nếu là theo ý của em, đương nhiên thỏa mãn.”
Lưu Lỵ ở trong đám người ồn ào hôn Thạch Nghị một cái, Anh Minh đứng một bên nhướng mày, thức thời tránh khỏi tầm mắt của những người khác.
Hôm nay anh chính là khách.
Mặc dù có chút không rõ rốt cuộc là đến vì ai.
Nhưng mà, loại chuyện này vốn cũng không có gì mới mẻ, cho dù Lưu Lỵ tự mình an bài, rốt cuộc cũng không có gì mới, một đám người ồn ào ca hát, tìm thêm mấy người có thân phận đến tham gia náo nhiệt, còn về Anh Minh, cũng đơn giản chỉ là bổ sung nhân số mà thôi.
Thạch Nghị vẫn luôn bị Lưu Lỵ lôi kéo đi qua đám người chào hỏi, dù sao hai người đều đã thành thạo*, này là lần đầu tiên Thạch Nghị thể hiện thái độ công khai với Lưu Ly, cần thiết xã giao là nhất định, Anh Minh vẫn luôn đứng ở nơi ngoài rìa, thỉnh thoảng có chút người quen đến chào hỏi, hoặc là một vài người mới người mẫu gì đó, cũng tới tùy tiện nói hai câu,
(*Giá khinh tựu thục(驾轻就熟): xe nhạy nhanh vì quen đường. Chỉ rất quen thuộc, thành thạo với cái gì đó. | quen tay hay làm; quen việc dễ làm; kinh nghiệm đầy mình.)
Mãi cho đến khi phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, anh mới kéo về chút lực chú ý.
“Xem ra lúc trước nói anh cùng Thạch Nghị vì chuyện Lưu Lỵ mà trở mặt, chỉ đơn thuần là tin đồn hư cấu?”
Người đàn ông đứng sau Anh Minh này đầu đội một cái mũ da, vẻ mặt muốn cười nhưng không cười, kiểu mắt kính không gọng rất thời thượng* rồi lại không lấn át được tính toán nơi đáy mắt anh ta. Anh Minh nở nụ cười: “Như thế nào, hôm nay là đến đào tin tức?”
(*Nguyên văn 潮人 triều nhân: trào lưu nhân sĩ, ăn mặc thời thượng mới lạ.)
“Thạch Nghị tổ chức tiệc sinh nhật cho Lưu Lỵ, cho dù tôi muốn tác nghiệp cũng không thể không biết điều như vậy.” Người tới cười cười: “Phóng viên cũng phải nghỉ ngơi a.”
“Tôi còn tưởng rằng các anh là cả năm không nghỉ.”
Ly champagne trên tay hai người đụng nhẹ một cái.
Người này là phóng viên, Anh Minh đã có mấy lần tiếp xúc với anh ta, không thể nói quá quen, nhưng cũng nói chuyện qua.
Bọn họ đứng ở nơi tương đối ít người, ngay cả ánh đèn cũng gần như không chiếu đến, ngoài sàn nhảy một đám người huơ tay múa chân chơi đến vui sướng, lại không quấy nhiễu được đến bọn họ,
Đối phương nhìn Anh Minh: “Tôi nghe nói, cuộc thi của Uy Trại bên kia, anh cũng tham gia?”
Người được hỏi chỉ nhướng mày, không đáp.
“Đổng Hiểu từ sau hoạt động đó, như thế nào đã lâu không thấy lộ diện, thậm chí không tham gia buổi họp báo phim mới của cậu ta.” Trong lời nói đều có ẩn ý, người này ngược lại hỏi đến trực tiếp: “Có người nói cuộc thi lần này xảy ra sự cố, anh có tin tức gì liền lộ ra một chút đi.”
Anh Minh uống một ngụm rượu: “Nếu như anh có thể thăm dò được nhiều như thế, cần gì phải tới đây hỏi tôi?”
“Tôi có điều tất cả mọi người có, nhưng mà anh có, tôi lại không nhất định có.”
Trong giới giải trí, quan hệ giữa phóng viên cùng nghệ sĩ vốn dĩ chính là cá với nước, ai cũng không thể tách khỏi ai nhưng ai cũng không dựa vào ai, nói là bạn thì có chút buồn cười, nhưng giao tình lại nhất định phải có, ai cũng không nói chắc được lúc nào thì cần dùng đến đối phương, đương nhiên, đồng dạng là cái gì cũng chưa nói, đã bị đối phương bán đi.
Anh Minh nhìn người bên cạnh, đối với lời nói của anh ta chỉ là lắc đầu: “Tôi nói anh khẳng định đã biết, thứ anh muốn biết có lẽ không sai biệt lắm với thứ tôi không biết.”
“Ý của anh là anh không biết, hay là không thể nói?”
Phóng viên vĩnh viễn là người am hiểu cách dẫn dắt nhất, trọng điểm của những lời này cũng không phải cự tuyệt, mà là nguyên nhân cự tuyệt.
Nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta, Anh Minh giật giật khóe miệng: “Ý của tôi là, muốn bẫy tôi mà nói… anh còn phải luyện thêm.”
Anh vào nghề bao nhiêu năm liền qua lại với truyền thông bấy nhiêu lâu, không thể nói có thể nắm đối phương trong lòng bàn tay*, nhưng nếu ứng phó, cũng thật sự không cần bỏ ra bao nhiêu sức lực.
(*Nguyên văn 玩弄於鼓掌 ngoạn lộng vu cổ chưởng: nằm trong phạm vi khống chế, thao túng.)
“Có rảnh lại tán gẫu.” Tùy tiện phất tay rời đi góc vốn đã chọn rất vừa lòng, Anh Minh có chút đáng tiếc đi hai bước vào trung tâm.
Trung tâm là một đám người đang vây quanh đánh cuộc.
Đây là trò chơi rất thường thấy, đầu tiên báo tiền cược sau đó một đám người xòe ngón tay cược số, cuối cùng số lẻ đến ai người đó thua, vốn là thứ đã chơi chán thời tiểu học, đã qua hai mươi năm thế nhưng lại hot lại.
Lúc Anh Minh đi qua, vừa vặn đến phiên Lưu Lỵ thua,
Thọ tinh của hôm nay khuôn mặt tươi cười dịu dàng đi vào chính giữa trong tiếng reo hô của đám người, sau đó mới không phụ sự mong đợi của mọi người chỉ Thạch Nghị: “Vòng này đổi anh đi.”
Ngay sau đó, chung quanh đều là tiếng vỗ tay cùng huýt sáo.
Không có nhiều người có thể thấy được Thạch Nghị bị đùa giỡn, cơ hội hiếm có.
Kết quả Thạch Nghị liếc mắt liền thấy được Anh Minh đang sắp sửa rời đi, nhẹ nhàng túm một cái, trực tiếp kéo người lại: “Vậy được, vừa rồi tôi nói sẽ biểu diễn một tiết mục, liền chọn Anh Minh giúp tôi một chút.”