“Thì ra anh là đi chơi vượt thác.”
Nhìn chỗ ngồi phía sau xe, Thạch Nghị cười cười: “Lần sau nhớ gọi tôi.”
“Được a.”
Anh Minh tựa vào ghế, tóc còn có chút ướt, anh tùy tiện lau vài cái, nghiêng đầu nhìn Thạch Nghị: “Đại khái phải làm thế nào, cậu nói cho tôi một chút.”
“Tổng cộg có bảy người, ăn cơm xong muốn đi dạo, tuổi cũng không lớn, hẳn là muốn chơi đa dạng một chút.”
Thạch Nghị nói xong Anh Minh nở nụ cười: “Cách nói này của cậu chỉ có thể thấy trên đánh bạc cùng ma túy, cái gì mà gọi là đa dạng chứ?”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, anh tiếp thu ý chính là được.”
Kỳ thật mà nói, Thạch Nghị cũng không phải chưa từng chơi bời qua.
Nhưng hắn tham gia loại hoạt động này, đều là được người kéo theo hoặc là nhất thời nhàm chán đi qua lộ tí mặt có cũng được không có cũng không sao, hắn không hề có hứng thú với những thứ đó, càng không hiểu bao nhiêu, dù sao chính là nên chơi hắn gần như đều chơi hết, chờ đến khi chơi xong rồi lại cảm thấy đặc biệt nhàm chán.
Hắn tình nguyện cuối tuần một mình ra ngoài đua xe, cũng tốt hơn ngâm mình trong quán rượu cùng một đám người điên điên khùng khùng.
Đồ vật trong vòng này, kỳ thật không hợp khẩu vị của hắn lắm.
Trong khoảng thời gian Anh Minh tiếp xúc với hắn này, đã rất rõ sở thích cá nhân của Thạch Nghị, vừa nghe hắn nói như thế cũng chỉ cười cười, anh gật đầu: “Được rồi, chuyện này cậu cứ giao cho tôi.”
“May mắn có anh ở đây, cảm ơn!”
“Không có gì.”
Anh Minh phải về nhà thay đồ, chưa nói với Thạch Nghị được mấy câu đã đi rồi, hai người hẹn chốc nữa gặp ở nhà Anh Minh, đến lúc đó cùng ra sân bay.
Thạch Nghị chưa đến nhà Anh Minh lần nào.
Nhưng dựa theo cách nói của người kia, chính là nơi tuyệt đối dễ tìm.
“Đầu phố quẹo phải chạy đến cuối lại quẹo phải, kho hàng lớn nhất chính là nó.”
Lúc đó Thạch Nghị sửng sốt một chút: “Anh ở trong kho hàng?”
“Tôi có chứng sợ giam cầm, chỗ nhỏ bản thân ngủ không được.” Lúc ấy Anh Minh cong môi đáp lại một câu như thế, cũng không biết là thật hay giả
Thạch Nghị sau khi quen biết Anh Minh, cảm nhận lớn nhất chính là người này nói chuyện căn bản không phân được thật giả.
Dù thế nào cũng là diễn viên, có bịa chuyện sắc mặt cũng không đổi mắt cũng không chớp, há mồm liền ra, có thể giải thích từng cái một không chê vào đâu được.
Có một lần tận mắt nhìn thấy anh lừa gạt mấy phú nhị đại bằng những chuyện tai tiếng bát quái trong ngành giải trí.
Tất cả cặp đôi bị anh gán ghép trơn tru đến độ người nghe tin tưởng không chút nghi ngờ.
Chờ đến khi hắn lén lút hỏi, anh mới nhướng mày kinh ngạc hỏi lại một câu: “Má ơi*, cậu tin là thật?”
(*Nguyên văn 我去 ngã khứ.)
Nếu tiếp tục truy vấn, câu trả lời của Anh Minh vĩnh viễn chỉ có ba chữ.
“Cậu đoán xem!”
Thật muốn bị ăn đòn a.
Nhưng may mắn lúc anh đối với Thạch Nghị, chưa từng lăn lộn như thế.
Cũng là do lòng hiếu kỳ của Thạch Nghị vốn nhỏ, có đôi khi nghe thấy Anh Minh tùy tiện cho hắn một lý do, hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Như là chuyện chứng sợ giam cầm này, hắn nghe xong, đối phương cũng chỉ nói đến thế.
Nhưng Anh Minh nói không sai, nơi ở này của anh quả thật dễ tìm.
Dọc đường đi Thạch Nghị không gọi một cuộc nào cũng có thể tìm đến cửa nhà anh.
Nhìn từ bên ngoài vào, thật sự không giống nơi có người ở.
Toàn bộ bức tường là mấy bức vẽ phun sơn kỳ quái*, lung tung rối loạn cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là một nhà kho tường gạch bình thường, trên cửa còn treo một cái khóa lớn kiểu móc**.
(*Nguyên văn 非主流 phi chủ lưu: làm những thứ khác người, quái lạ, k giống ai, thường mang theo nghĩa tiêu cực.)
(**Nguyên văn 挂式的大锁 hình như là kiểu tay nắm gõ cửa.)
Hắn gõ cửa.
Tiếng cạch cạch vang lên có chút đáng sợ.
Sau đó lúc thấy Anh Minh mở cửa hắn liền bật cười, thì ra cánh cửa là vật trang trí, bức tường bên cạnh mới là cửa chính, lúc Anh Minh đẩy cửa ra, rất có một loại cảm giác của căn phòng bí mật.
Thạch Nghị nhướng mày: “Anh thật lợi hại a, ở một nơi thú vị thế này.”
“Người độc thân, có thể lăn lộn thỏa thích a!”
Anh Minh nở nụ cười, mời Thạch Nghị ngồi xuống ghế, mình đi đến tủ lạnh bên kia lấy đồ uống: “Uống gì? Nước hay là rượu?”
“Nước, lát nữa còn phải lái xe.”
Tiện tay cầm lên một lon không biết là thứ gì, Anh Minh ném cho Thạch Nghị: “Cậu cứ tự nhiên, tôi đi tắm.”
Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn: “Anh về nhà lâu vậy rồi sao còn chưa tắm?”
“Tắm rồi, sau đó tắm cho mèo bị nó tạt sữa tắm cả một thân, phải tắm lại.”
Anh Minh nói xong câu đó người đã đi vào phòng tắm, nhà kho này quả thật không nhỏ, tầng một chỉ có một phòng khách, đặt không ít thứ linh tinh, có máy chạy bộ có bao cát đấm bốc, thậm chí còn có một cái giàn nhún thật lớn, bốn phía treo không ít tranh theo trường phái trừu tượng, một dãy tủ kê sát tường, đồ bên trong cũng không có kết cấu lắm. Lầu hai mới là phòng chính, thấy không ít cửa.
Cảm thấy chỉnh thể của ngôi nhà này rất hợp với Anh Minh.
Đồ nhiều nhưng không lộn xộn, cảm nhận không gian* rất mạnh, tràn ngập màu sắc cá nhân.
(*空间感 Sense of space: là chỉ hình tượng nghệ thuật thông qua thủ pháp nhất định đưa tới cảm thụ thẩm mỹ của không gian hiện thực.)
Thạch Nghị đứng lên tùy tiện nhìn, lúc chuyển đến trước tủ trưng bày bên kia, để ý thấy trong góc dưới cùng đặt mấy cái cúp.
Tuy rằng không hiểu tạo hình, nhưng Thạch Nghị xem hiểu chữ.
Đây đại khái là mấy giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, nam chính xuất sắc nhất, có mấy xuất xứ của giải bị những vật khác phủ lên, hắn thấy không rõ lắm rốt cuộc là được giải thưởng gì.
Đặt tùy ý, rõ ràng chủ nhân không quá để tâm.
Anh Minh đi ra nhìn thấy Thạch Nghị đang đứng trước tủ trưng bày, anh đến bên cạnh. Thạch Nghị nở nụ cười: “Anh cứ ném mấy giải thưởng này như vậy?”
“Đồ vật đã qua, mỗi ngày lau một lần cũng không có gì thú vị.”
Một bên nói một bên lau đầu, Anh Minh miễn cưỡng nhìn thoáng qua liền chuyển hướng: “Huống chi lúc tôi nhận được những thứ này, ngay cả cái gì gọi là nam chính xuất sắc nhất cũng chưa rõ ràng lắm.”
Thành danh quá sớm, đối với rất nhiều cảm giác của ngày đó, đã mơ hồ.
Đồng dạng là ảnh đế, một đứa nhỏ mười mấy tuổi đứng chính giữa một đống người lớn, thật giống như cấp bậc chưa đủ chỉ là được chia cho viên kẹo để tiêu khiển, dù cho anh biết mình cũng xem như nổi danh, rồi lại không hiểu được hàm nghĩa phía sau rốt cuộc là gì.
Đoạn ký ức đó, ngoại trừ điên cuồng cũng chỉ còn lại điên cuồng.
Anh Minh cười lắc đầu, chuyển đi đề tài một cách kỹ xảo: “Buổi tối 798 bên kia có vài hoạt động cũng xem như thú vị, nếu không đi qua thử xem? Cũng mở mang một chút nghệ thuật nhân sinh.”
“Được a.”
Thạch Nghị gật đầu: “Tôi thật đúng là chưa qua bên kia nhiều lắm.”
“Tôi đây gọi điện đặt trước.”
Anh Minh là một người làm việc hiệu suất rất cao, thương lượng với Thạch Nghị xong lại thêm ba cuộc điện thoại đã sắp xếp gần như xong chương trình buổi tối, trên cơ bản vấn đề ăn cơm dừng chân là không cần hắn quan tâm, Anh Minh đã sắp xếp xong xuôi, cho nên hắn chỉ là làm chút tiếp đãi, việc cũng không nặng.
Nhưng đêm hôm đó mấy người lăn lộn đến hơn ba giờ.
Sau khi đưa đám người kia đến khách sạn, cho dù là người đãi hay người đi theo đều mệt chết rồi.
Lúc Anh Minh ra khỏi sảnh khách sạn nhịn không được đốt một điếu thuốc, thở dài một hơi: “Mấy người này tinh lực coi như không tệ, đổi là tôi đã sớm gục.”
Vừa hát vừa nhảy vừa múa, suy cho cùng là người trẻ tuổi.
Tinh lực dồi dào a…
Anh có chút bất ngờ là trong đám người này còn có nữ, nhưng thoạt nhìn giống như là bạn bè cùng theo tới chơi, lúc Thạch Nghị chiếu cố bọn họ không giống như đối với khách hàng, nhưng thật ra giống như là bạn cũ, từ đầu tới cuối Anh Minh không hỏi nhiều, thậm chí xưng hô như thế nào, đều là Thạch Nghị lần lượt giới thiệu.
Thạch Nghị đi sau anh, nhịn không được cũng lấy một điếu ra đốt: “May mắn không phải thường xuyên cần tôi chiêu đãi, bằng không thì thật sự làm không nổi.”
Hắn bắt đầu cân nhắc có nên tăng tiền lương cho bộ phận hành chính cùng PR hay không, đến hoan nghênh đi vui vẻ* như thế này, quá hao tâm tổn sức.
(*迎来送往 thành ngữ, chỉ tới hoan nghênh, đi vui vẻ đưa tiễn. Hình dung bề bộn giao tiếp xã giao.)
“Mấu chốt là bọn họ vui vẻ.”
“Tôi thấy rất vui a, không phải tôi khuyên mãi, còn chưa chịu về đâu.”
Hơn hai giờ còn muốn đi bar, Thạch Nghị cũng thật sự phục đám người bọn họ.
Anh Minh nghe thấy những lời này không nhịn được cười, miệng anh ngậm điếu thuốc, lúc cười khóe miệng nâng lên một đường cong đẹp mắt, Thạch Nghị quay đầu nhìn anh: “Làm gì cười quỷ dị như thế, có lời cứ nói.”
“Không có gì, cảm thấy mấy lời này của cậu thật thú vị.”
Anh Minh nhướng mày: “Đã từng có ai đề cập với cậu cách nói chuyện của cậu rất giống trưởng bối hay chưa?”
Giọng điệu khi nói chuyện thỉnh thoảng sẽ mang theo một loại nhịp điệu không quá mức ấu trĩ như những người khác, không rõ ràng, nhưng có thể cảm giác được.
Thạch Nghị rít hai hơi, tay còn lại tùy ý đút trong túi quần: “Nếu tôi nói với anh thói quen sinh hoạt bình thường của tôi là sáu giờ rời giường đánh thái cực quyền anh tin không?”
Hắn nói rất nghiêm túc.
Anh Minh đối diện cười gật đầu: “Tôi tin.”
Cho dù Thạch Nghị nói bản thân thích sáng sớm xách theo một lồng chim đi dạo khắp nơi xem người ta đánh cờ tướng anh đều tin.
So với những phú nhị đại anh từng quen biết, Thạch Nghị tuyệt đối được xem là dị loại.
Nhưng đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu khiến hai người có thể trò chuyện với nhau.
Ở trong mắt nhiều người, Anh Minh vốn là một dị loại.
Nhưng mà, người sống vốn cũng là mỗi người một cách sống, gặp được hợp ý liền làm bạn bè, không hợp ý chính là người qua đường.
Dù sao ai cũng không ảnh hưởng đến ai.
Anh Minh nở nụ cười, mời Thạch Nghị lên xe: “Buổi tối cậu uống nhiều rồi, để tôi lái xe.”
“Giờ này rồi, tôi về nhà vòng qua vòng lại cũng đủ giày vò, thôi, nếu không anh đưa tôi đến công ty đi.”
Buổi sáng hắn còn có cuộc họp.
Âu Dương chưa trở về, phần lớn mọi việc đều do hắn đích thân làm.
Anh Minh nhìn điện thoại, quả thật thời gian có chút miễn cưỡng, anh nghĩ một chút: “Nếu không tối nay cậu qua chỗ tôi ngủ, nơi này cũng gần nhà tôi, vừa vặn gần công ty cậu.”
Công ty Thạch Nghị ở hướng Đông căn hộ lại ở hướng Tây.
Mỗi ngày đi làm quãng đường này thật sự đáng sợ.
Nhất là còn phải tính thêm kẹt xe.
Mà nhà Anh Minh, là ở trung gian, gần hướng Đông một chút, đến chỗ nào cũng không khác mấy.
Thạch Nghị lập tức gật đầu không chút do dự, hắn ngồi bên ghế phụ, đưa tay dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác của khách sạn: “Được, đi thôi.”
Nhà Anh Minh có phòng cho khách a.
Còn không ít.
“Lúc tôi mua nơi này, vốn là muốn mở một quán bar cùng bạn, sắp xếp phía trên đều là phòng VIP, nhưng lúc sau bởi vì gặp một vài chuyện nên không mở được, bàn giao xong xuôi cảm thấy nơi này không tệ tôi liền ở, nhiều phòng như thế cũng hết cách rồi, giữ lại toàn bộ làm phòng cho khách.”
Lúc Anh Minh giải thích bản thân cũng cười cười: “Phòng sách phòng ngủ của tôi đều ở bên phải, bên cạnh đều giữ lại cho người khác.”
“Sau này nhà anh có thể làm cứ điểm gì đó, địa phương lớn, cũng đủ ở.”
Thạch Nghị nở nụ cười: “Để lại cho tôi một gian là được!”
Anh Minh đáp ứng rất sảng khoái: “Cậu chọn trước đi, nhìn trúng cái nào tôi liền khóa lại.”
Nhưng mà, thực tế sau khi đến Thạch Nghị ngủ trên ghế sô pha.
Hắn không lên lầu.
Chủ yếu là bởi vì không muốn đi đi lại lại, ghế sô pha kia của Anh Minh nhìn qua cũng thật thoải mái.
Anh Minh chủ tùy khách, Thạch Nghị muốn ngủ trên sô pha anh cũng không cản, đưa cho hắn cái chăn lông: “Tôi dậy trễ, cậu đi khép cửa lại dùm tôi là được, khóa tự động.”
“Ừ, anh không cần để ý đến tôi.”
Vốn cũng không phải loại người làm ra vẻ*, Anh Minh an bài xong cũng trở về phòng, Thạch Nghị nằm trên ghế còn chưa ngủ, nhìn ánh trăng xuyên qua mấy cái cửa sổ không đóng ở phía trên nhà kho, ánh vàng rọi vào phòng thật sự xinh đẹp.
(*Nguyên văn 矫情 kiểu tình.)
Anh Minh đúng là người biết hưởng thụ cuộc sống.
So sánh với nơi này, căn hộ kia của hắn quả thật chẳng có gì…