Trong quán rượu, Vương Nghĩa Tề vẫn còn không bỏ không tha truy vấn quá trình kết bạn của Anh Minh và Thạch Nghị, người kia đốt điếu thuốc nhìn cậu: “Tớ cùng cậu ấy liên lụy không phải đều do cậu ban tặng?”
Không phải Thạch Nghị vì Vương Nghĩa Tề tới tìm anh, đoán chừng hai người bọn họ vẫn sẽ là hai đường thẳng song song.
Sắc mặt của người bị truy vấn, lật ra nợ cũ có chút lúng túng, cậu giả bộ ho khan một tiếng xem như bỏ qua, lại nhanh chóng chuyển đề tài về: “Tạm thời không nói đến liên lụy gì đó, nhưng Thạch Nghị đến xem cậu, là quan hệ với cậu không tệ?”
“Cậu ấy căn bản không phải đến xem tớ a.”
Anh Minh nở nụ cười: “Tâm hồn bát quái của cậu có thể tạm nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Hả? Nhưng người của phim trường các cậu nói, Thạch Nghị là bạn của cậu a.”
“Là bạn cũng không nhất định tới xem tớ, bọn họ không hiểu tình huống, đã hiểu lầm.”
Chủ đề dừng ở đây, Anh Minh cũng không định nhiều lời, anh thuận tay rót cho mình ly rượu, nhấp từng ngụm nhỏ: “Lại nói lần này cậu trở về, là có trò mới?”
Phần lớn thời gian, Vương Nghĩa Tề thường bay loạn khắp nơi.
Chỉ cần có chút nhàn rỗi liền phải chạy ra ngoài đi dạo một vòng, không biết này xuất phát từ đam mê nào, tóm lại không thể ở yên một chỗ mấy ngày.
Vương Nghĩa Tề cướp ly rượu của Anh Minh tu một hơi, thỏa mãn dựa vào sau: “Ừ, nhận một bộ phim mới, nhìn qua cũng không tệ, hai ngày nữa phải thử tạo hình.”
“Có việc làm cũng đỡ cho cậu chạy khắp nơi gây phiền toái.”
“Tớ nói này Anh Minh, gần đây cậu xảy ra chuyện gì, như thế nào càng ngày càng giống như ông cụ non*, y hệt ba tớ, không phải là cậu bị thuần hóa rồi chứ?”
(*Nguyên văn 老气横秋 khí chất nói chuyện như người già.)
Chọc phải phiền toái, thành thật một chút gì đó, căn bản không phải từ Anh Minh sẽ dùng.
Hai người bọn họ gặp mặt lần trước cậu đã cảm thấy người này có chút kỳ quái.
Cũng không nói được cụ thể, dù sao chính là cảm thấy con người có chút không giống như trước kia.
Một câu vô tâm của Vương Nghĩa Tề, khiến Anh Minh sững sờ.
Chủ yếu là vì lời quá quen rồi, lúc trước anh vừa mới nói qua với người khác.
Theo bản năng nhíu mày, Anh Minh không nói tiếng nào lại uống hai ngụm, vẻ mặt giống như có điều suy nghĩ.
Nhìn thấy phản ứng nhất thời hóa tượng này của anh, Vương Nghĩa Tề chợt thò qua: “Anh Minh, có phải gần đây cậu thật sự xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Đẩy gương mặt dán đến trước mặt ra, Anh Minh ngay cả mí mắt cũng không nhấc: “Gần đây bà dì* tới không có quy luật, dẫn đến tâm hoảng khí đoản* chân chuột rút, đêm ngủ không yên.”
(*Nguyên văn 大姨妈 đại di mụ: ngày kinh nguyệt ak, bó tay a minh:))))
(** hoảng hốt; hoảng sợ; sợ sệt; tim đập mạnh và loạn nhịp.)
“Tớ đệch!”
Vương Nghĩa Tề không chịu được đẩy anh một cái: “Cậu nha không thể đáp nghiêm túc một chút à!”
Anh Minh chỉ nhìn cậu ta: “Đứng đắn của tớ là phân cho từng người, đối với cậu có chút lãng phí.”
Một giây sau Vương Nghĩa Tề nhịn không được đưa chân đạp người, bị Anh Minh đạp trở về.
“Không thành thật ngồi thì cút ngay đi, tớ cũng buồn ngủ rồi.”
Từ chiều lăn lộn cho đến tận bây giờ, chủ đề càng nói càng nhàm chán, cũng không biết vị này rốt cuộc là tới làm gì.
Phản ứng của Vương Nghĩa Tề là hừ một tiếng: “Cậu gạt quỷ à, loại người bị bệnh mất ngủ trầm trọng như cậu, lúc này lại buồn ngủ? Cậu mơ giữa ban ngày còn tạm được.”
Từ khi cậu quen biết Anh Minh đến giờ, người này liền trải qua sinh hoạt chẳng khác nào con cú.
Nửa đêm gọi điện thoại vĩnh viễn tìm được người, cố tình ban ngày cũng không thấy anh ngủ, không biết thân thể anh là máy phát điện hay là động cơ vĩnh cửu, đều không cần nghỉ ngơi.
Đã từng nhắc Anh Minh đi gặp bác sĩ, nhưng người này dường như có cố chấp, chết cũng không đi.
“Tớ nói, tình hình mất ngủ của cậu đã đỡ hơn chưa?”
“Sẽ tốt hơn khi bắt đầu công việc.”
Anh Minh đứng lên lấy chút đá từ trong tủ lạnh, bỏ vào ly rượu: “Dù sao tớ không ngủ cũng không mệt, không vấn đề gì.”
“Cậu nói giỡn à!” Vương Nghĩa Tề nhíu mày: “Loại người như cậu không khác gì mấy người lãng phí phí tuổi thọ, người bình thường căn bản không chịu nổi giày vò như cậu, Anh Minh, không phải tớ nói cậu, cậu cứ tiếp tục như vậy mãi, sớm muộn gì cũng xong đời.”
Chưa từng thấy người nào có thể không ngủ a.
Huống chi Anh Minh hút thuốc uống rượu đủ dữ, nói trắng ra chính là tự sát mãn tính.
Anh Minh cầm ly rượu nhíu mày: “Cậu chính là đến trù ẻo tớ hả? Cũng không nói hai câu dễ nghe!”
“Tớ nói dễ nghe cũng là phân đối tượng, đối với cậu, lãng phí!”
Vương Nghĩa Tề vừa nói xong điều khiển trong tay Anh Minh liền bay tới, người kia chật vật né đi, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm anh: “Bà mẹ nó, cậu thật sự tới bà dì rồi? Tính tình táo bạo như vậy?”
“Cút nhanh đi, tớ phải đọc kịch bản rồi.”
Một hơi uống hết ly rượu trong tay, Anh Minh tựa lưng bên ngăn tủ nhìn Vương Nghĩa Tề.
“Được được được, tớ không ngại cậu tiếp tục hưởng thụ bà dì nữa, có rảnh điện thoại cho tớ, gọi luôn đám Nữu tử cùng Háo tử.”
Anh Minh tiễn khách hai lần đương nhiên Vương Nghĩa Tề sẽ không tiếp tục ăn vạ, cậu cầm áo khoác của mình lên, trước khi đi nhặt hai cái bánh quy của Anh Minh đặt trên bàn trà, sau đó mới vẫy vẫy tay liền ra cửa.
Trong phòng rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Anh Minh chậm rãi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, ánh mắt chuyển tới cảnh đêm đô thị bên ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Thời điểm Anh Minh bắt đầu diễn xuất, kỳ thật còn chưa hiểu rốt cuộc cái gì gọi là diễn xuất.
Dù sao chính là có người cầm kịch bản đến cho anh, lại bảo anh dựa vào loại cảm giác này nói ra miệng, làm ra biểu cảm, ban đầu còn có chút lạ, dù sao loại khỉ làm xiếc để cho người ta nhìn chằm chằm này cũng chẳng hề thoải mái, nhưng chờ đến khi đã quen, chính thức dung nhập, lại cảm thấy nghiện.
Bởi vì có thể không chút kiêng kỵ, đó là cuộc sống của người khác, không có quan hệ gì với anh.
Làm diễn viên nhiều năm như thế, nhân vật đã diễn qua nhiều đến độ bản thân cũng không nhớ hết được, tổng kết lại, rốt cuộc là như thế nào lại thích đóng phim, chính anh cũng có chút hồ đồ.
Sau cùng nói một cách thông tục, có lẽ là vào lúc không có biện pháp diễn tùy tâm sở dục đi…
Mới phát giác được cuộc sống trước kia mới là mình thích nhất.
Cái này gọi là mất đi mới biết là tốt, Anh Minh cũng không rõ lắm rốt cuộc chính mình là bởi vì đã trải qua không thể buông bỏ, hay thật sự đã hãm sâu vào.
Anh trưởng thành là ở thời niên thiếu, được trời ưu ái, một đêm trèo lên đỉnh.
Khi đó, tất cả vinh quang đều đặt trên người anh, chán ghét sự khoa trương giả dối của truyền thông, nhưng nhìn quen rồi, dần dần cũng tìm được tự tin.
Anh vẫn cảm thấy diễn xuất là một chuyện đơn giản.
Dù sao phần thưởng người khác cố gắng nhiều năm, anh lại dễ dàng có được, thậm chí khi đó anh còn không hiểu giải thưởng này rốt cuộc là cái gì.
Nhưng tựa như tất cả chuyện xưa đều có lên xuống, điện ảnh cũng có xoay chuyển.
Thời điểm vừa cất bước anh đứng ở nơi cao nhất, rất tự nhiên, về sau, chỉ là từng chút từng chút kéo anh xuống dưới bục mà thôi
Cái loại cảm giác này rất thống khổ.
Bạn không thể không thừa nhận bản thân bị kẹt lại ở một vị trí xấu hổ, không thể đi lên, cũng bẽ mặt.
Rất nhiều diễn viên đều nói bản thân sợ nhất là bị định hình*. (*Hình tượng chỉ gắn mãi ở 1 nhân vật thôi.)
Một khi người xem đã tiếp nhận một kiểu nhân vật bạn đắp lên, không chỉ là một vấn đề không thể làm mới, thậm chí không phải là vấn đề bad ending. Bởi vì anh ở trong ấn tượng của mọi người, là tên thiếu niên mười mấy tuổi kia, tính cách bướng bỉnh, làm việc phóng khoáng, tự do vui buồn giận hờn với cuộc sống của mình, không ràng buộc.
Trong phim ảnh, thiếu niên lưu manh kia vĩnh viễn dừng lại ở bộ dạng năm đó.
Anh Minh trong hiện thực rồi lại trưởng thành không cách nào khống chế.
Bộ dạng không còn trẻ trung, tính cách cũng dần thành thục, rồi duy chỉ có trong ấn tượng của người khác, anh chưa từng thay đổi.
Càng lớn lên, có đôi khi Anh Minh cũng lâm vào hồi ức của những năm đó, không thể thoát ra.
Quá nhiều người đều nói bộ phim thiếu niên lưu manh kia là làm ra cho riêng anh.
Nhưng hiện thực tàn khốc chính là, anh của mười mấy năm sau, đều chưa từng gặp được một bộ phim nào khác viết ra vì anh.
Không ai biết được đoạn thời gian đó Anh Minh rốt cuộc nghĩ cái gì.
Anh thậm chí có từng phát tiết, từng bất mãn, từng chán chường.
Nhưng dù sao sinh hoạt vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.
Thời điểm anh nhận thức rõ vấn đề, cân nhắc rốt cuộc buông tha cho tất cả lựa chọn bắt đầu lại lần nữa một cách nghiêm túc, nhưng lưng phải đeo loại áp lực này, tiếp tục tiến về phía trước một cách không trơn tru.
Cuối cùng anh chọn cái sau.
Vừa rời đi nhiều năm như thế, cụ thể kết thúc ở nơi nào, vẫn còn chưa thấy.
Nhưng mà, Anh Minh cho tới bây giờ chính là loại người đã làm quyết định sẽ không hối hận.
Có lẽ đáy lòng thật là có phần không cam lòng.
Anh còn chưa muốn buông tha.
Đến tột cùng có thể đi đến trình độ nào, anh phải có công đạo đối với bản thân.
Một đêm này anh gần như không ngủ, uống rượu cả đêm.
Anh cầm kịch bản đọc cả đêm, lời thoại cũng không nhiều, lật tới lật lui.
Đọc đến cuối rốt cuộc đọc không vào nữa rồi, anh ngồi trên ghế sô pha một bên uống rượu một bên hút thuốc, dù sao cũng không buồn ngủ, dứt khoát mở tivi tùy tiện xem mấy tiết mục đêm khuya.
Vẫn là loạt phim truyền hình đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Không có gì mới mẻ.
Mãi cho đến hơn sáu giờ sáng, anh mới dậy tắm rửa một cái, sau đó mới tản bộ hai vòng trong hoa viên của sân sau khách sạn, lại đến nhà hàng ăn bữa sáng.
Trong đoàn diễn viên anh xem như dậy sớm nhất, đụng phải vài phục vụ đoàn* tương đối quen biết, hàn huyên hai câu.
(*Nguyên văn 场务 tràng vụ: Phục vụ cho tổ kịch/đoàn phim. Là nhóm người phụ trách công việc hằng ngày cho tổ kịch, công việc chủ yếu là lo quần áo, ăn, ở, … và các phương diện khác. Bởi vì đoàn phim đông nhân viên, một tổ tràng vụ có thể lên tới hơn 100 người.)
Ngày hôm qua chuyện Vương Nghĩa Tề đến xem anh, hôm nay đã có tin tức ra tới.
Có thể là người nào đó trong đoàn phim đã chụp ảnh rồi gửi cho tòa soạn, chỉ có vài tấm, nhìn ra là Vương Nghĩa Tề và anh đang dùng cơm.
Tiêu đề nội dung thật có ý tứ, đơn giản là Vương Nghĩa Tề bỏ rơi bạn gái gặp anh em, người mẫu XX chịu khổ đóng băng.
Đối với loại tin tức nhàm chán này, dường như Anh Minh vĩnh viễn đảm nhiệm đạo cụ để chế tạo câu chuyện, trọng điểm cũng không ở trên người anh, lại cố tình không thể thiếu sự hiện hữu của anh.
Kể cả quan hệ giữa Thạch Nghị và Lưu Lỵ.
Lần sau nếu như Thạch đại công tử lại đến phim trường, chắc hẳn phải vậy, cuối cùng rồi cũng đổ lên trên đầu của anh.
Bạn bè cùng giới chính là tương đối dùng tốt ở thời điểm hiện tại.
Vừa ăn bữa sáng, nghe người ta bát quái giữa những nghệ sĩ trong giới, Anh Minh nở nụ cười, vì những người bên trong thị phi kia, cũng vì thị phi của chính mình.
Đang nghĩ ngợi, người điều chỉnh ánh sáng ở đối diện đột nhiên xen vào một câu: “Anh Minh a, tại sao rất ít nghe thấy chuyện xấu của anh?”
Anh sửng sốt một chút: “Hả?”
“Anh đây là muốn diện mạo có diện mạo, muốn danh tiếng có danh tiếng, tại sao không có người mẫu diễn viên nào có dính líu quan hệ với anh?”
Câu hỏi này có chút quá mức trực tiếp, Anh Minh nở nụ cười, lại nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Chuyện xấu* anh không phải không có, nhưng có lẽ bởi vì quá vô danh rồi, độ chú ý của bản thân không cao.
(*Nguyên văn 绯闻 tai tiếng về tình cảm.)
Anh lắc đầu: “Có lẽ chó săn không có hứng thú với chuyện tình cảm của tôi.”
Vừa nói xong, đối diện không đồng ý nhíu mày lại: “Sao có khả năng? Tôi nghe qua có người nghe ngóng chuyện của anh, chuyện xấu của anh ít như thế, có người hoài nghi anh là gay a.”
Kết quả còn chưa dứt lời, bốn phía nhất thời nổi lên tiếng nghị luận.
Sau đó người chỉnh sáng này còn không ngại bồi thêm một câu: “Nhưng mà, anh hẳn là không phải đi?”
Trong nháy mắt, Anh Minh đột nhiên có một loại xúc động của trò đùa dai.
Anh cảm thấy, lần sau Thạch Nghị lại đến, đối tượng tai tiếng có thể đổi thành một người khác rồi…