Thạch Nghị mở là đèn pha, quét ra ngoài trong mắt toàn là đá đá sỏi sỏi, đi được một đoạn Anh Minh mở đài, kết quả phát ra là một bản nhạc rock*.
(*重金属乐. Hevy metal là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ.)
Dọa hai người nhảy dựng.
Anh Minh nhanh tay tắt đi, lấy đĩa ra, là album của một ban nhạc.
“Cậu nghe loại nhạc này?”
“Tôi căn bản chưa mở nghe…”
Xe này đến tay Thạch Nghị hắn cũng không nghịch qua mấy thứ này, bởi vì vốn dĩ không phải kiểu người thích nghe nhạc khi lái xe, cũng không nghĩ tới.
Anh Minh nhìn CD trong tay, bởi vì trong xe tối, nhìn không rõ lắm, mơ hồ có thể nhìn thấy tên nhóm nhạc còn không quá quen thuộc, anh để vào ngăn chứa đồ đằng kia, sau đó lật xem: “Nơi này cũng có không ít CD, cậu có cái nào muốn nghe không?”
Thạch Nghị nhìn qua Anh Minh đang lật CD, đột nhiên nghĩ đến bài hát ngày đó nghe được ở trên sân khấu nhỏ: “Chỗ anh có bài Ngày mai không?”
“Ngày mai?”
Anh Minh sửng sốt một chút, chậm nửa nhịp mới nghĩ tới cuộc điện thoại kia của Thạch Nghị.
“Cậu nói là, bài tôi hát ngày đó?”
“Ừ, chính là nó.”
“Tôi không mang theo.”
Trong nhà ngược lại có CD bản demo, nhưng bình thường không ai mang theo mấy thứ đó trên người a.
“Ban nhạc kia của các anh sao lại gọi là Sáu chấm?” Nghe vẫn rất kỳ quái.
Anh Minh cười: “Sáu chấm không phải là ba chấm* sao?”
(* Là cái này nè “…”:))))
Anh vừa nói, Thạch Nghị nhướng mày, hắn chưa từng nghĩ tới là bởi vì thành viên của ban nhạc này vừa vặn có sáu người, nhưng không ngờ sáu chấm lại là ý tứ này. Không nhịn được cười: “Tên goi thật thú vị, ai đặt?”
“Tôi.”
“Ừ, tôi cũng nghĩ là anh đặt.”
Cảm thấy, đại khái chính là giọng điệu Anh Minh ưa thích. Thạch Nghị giảm tốc độ quay đầu nhìn anh: “Ban nhạc anh có ra đĩa không?”
“Bản thân làm một đĩa, nhưng mà, cũng chỉ làm chơi, không bán ra.”
Nói xong Anh Minh ngâm khẽ một câu, chính là giai điệu của bài Ngày mai kia, Thạch Nghị cong môi: “Kỳ thật mấy anh hát không tệ, có thể cân nhắc đến con đường chuyên nghiệp, tôi thấy hiện tại rất nhiều người ký kết với công ty, trình độ cũng bình thường.”
“Trình độ bình thường khẳng định có phương diện xuất sắc khác.” Anh Minh cười nghiêng đầu dựa vào cửa, cửa sổ mở một khe nhỏ, có thể nghe thấy tiếng gió, nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Thạch Nghị nhướng mày: “Cho nên anh cảm thấy anh không bằng bọn họ?”
“Loại chuyện này có gì mà bằng với không bằng, cái vòng này không chỉ đơn giản dùng thực lực quyết định tất cả như vậy, nói thật có rất nhiều người xuất sắc, nhưng có thể debut rồi lại không có bao nhiêu, nơi này có rất nhiều thứ không giống như người ngoài nghĩ. Đa số người đều cảm thấy soái ca nhất định dễ dàng nổi tiếng, mỹ nữ liền dễ dàng thành danh, nhưng kỳ thật căn bản không phải như vậy, có vài người ngoài kỹ thuật diễn cũng không có gì xuất sắc, giống như có duyên với người xem*. Thứ này rất khó nói, thích cùng không thích, đều là đồ vật chủ quan, tự cậu nói, không tính là gì.”
(*观众缘 quan chúng duyên.)
Anh Minh hiếm khi nói nhiều như thế, anh nói nói lại có chút thả lỏng: “Không phải nói giới âm nhạc bây giờ, rốt cuộc thứ gì mới ra đã thịnh hành ai cũng không nắm được, dù nói hàng năm có biết bao nhiêu người xếp hàng muốn ký kết với công ty, đĩa bán ra lại nhiều như thế, rốt cuộc ngày mai là cái dạng gì, ai nói được?”
Hiện thực này, chính là có chuyện như vậy, bạn muốn là một mặt, thực tế có thể có điều kiện đi làm hay không, lại là một mặt khác.
“Nhìn anh không giống như là người tiêu cực như vậy.” Thạch Nghị có chút ngoài ý muốn.
“Đây không phải tiêu cực.” Anh Minh quay đầu nhìn hắn, sau đó cười nhạt: “Chỉ khi cậu hiểu rõ tình huống mới có thể đưa ra một quyết định, nếu như ngay cả nước sâu bao nhiêu cậu cũng không thăm dò rõ ràng, lãng phí thời gian cùng sức lực, chậm trễ không chỉ là một mình cậu.”
Có người gọi cái này là nhận định tình thế, cũng có người gọi là nhãn lực độc đáo.
Trên cơ bản, Anh Minh không phải là người nhát gan, nhưng tuyệt đối không phải là người mù quáng bôi đen liền đâm đầu vào tường, anh không phải chưa từng té ngã, thống khổ đã qua, như thế nào cũng đã ăn chút giáo huấn.
Sau hy vọng lại giày vò bởi thất vọng, không phải ai đều chịu đựng được, ban nhạc không phải của một người, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, anh cũng không hy vọng đem chút nhiệt tình này của mọi người đều ném không còn, vậy thì thật là chán.
Thạch Nghị lại hiểu được những lời này: “Nhìn nhận rõ vị trí của mình đúng là điều kiện tiên quyết.”
“Cho nên, dù sao mấy người anh em này của tôi cũng không muốn nổi tiếng, mọi người chỉ là thích âm nhạc, tụ tập một chỗ chơi đùa, tôi cũng cảm thấy rất tốt.” Thỉnh thoảng có thể mở rộng phạm vi biểu diễn, viết ca khúc mới lại đến quán bar hát một chút, không nói có bao nhiêu vang dội, nhưng người tri âm rồi lại không ít.
Làm những thứ này, có đôi khi cũng chính là một loại theo đuổi.
Cho dù là đóng phim cũng vậy, ca hát cũng vậy, nói toạc ra muốn chính là một loại cảm giác đồng cảm, được người công nhận, những thứ này của mình, không coi là lãng phí.
“Chừng nào mấy anh biểu diễn, cho tôi một vé.” Thạch Nghị còn bồi thêm một câu: “Phải là vé VIP nha.”
“Không có vấn đề!”
Anh Minh đáp rất sảng khoái, anh nhìn Thạch Nghị nở nụ cười, lấy ra điếu thuốc trong túi quần.
Đốt xong cắn trong miệng, ánh mắt quét đến hòm đựng đồ lộn xộn kia, anh lại bắt đầu lật xem mấy CD kia, lúc sau lấy ra một cái, bật lên.
Là một đĩa nhạc vàng hoài cổ.
Ca khúc bên trong đều có cảm giác của vài chục năm trước, nghe có chút hương vị của xã hội xưa, Thạch Nghị nghe một chốc, sau đó mới gật gật đầu: “Muốn nói đến bài hát, vẫn là lúc trước êm tai hơn, ít nhất khiến người nghe thoải mái.”
“Tôi đoán cậu thích loại cảm giác này.”
“Tại sao?”
“Xuất thân từ gia đình quân nhân, khả năng ít nhiều đều có một chút, nhưng mà trong đây không có nhạc đỏ, bằng không thì mấy ca khúc như Sóng đánh nước Hồng Hồ*, lại càng thích hợp với cậu.” Lời này của Anh Minh có chút trêu chọc, Thạch Nghị bớt thời gian lườm anh một cái, nhưng không phản bác.
(*洪湖水,浪打浪 Hồng Hồ thủy, lãng đả lãng.)
Hắn từ nhỏ quả thật không tiếp xúc nhiều với những thứ thịnh hành. Cũng có thể nói, hắn không am hiểu mấy thứ trào lưu, thời điểm người khác trò chuyện minh tinh ca sĩ gì đó, hứng thú của hắn không đặt trên những thứ này, những đứa trẻ khác chơi máy bay cờ vua (*飞行旗), đại phú ông (*大富翁 thấy giống giống kiểu cờ tỷ phú bên mình), sở trưởng của hắn rồi lại là cờ hiệu cùng cờ vua.
Ca khúc hoài cổ tuy rằng cũ, nhưng nghe qua có một loại hương vị tình thú, nhất là lái xe ban đêm, bên tai văng vẳng tiếng nhạc mang theo vài phần hồi ức, nhất thời Thạch Nghị cùng Anh Minh đều không nói lời nào.
Thẳng đến khi ba ca khúc đã xong, Anh Minh mới duỗi tay: “Kỳ thật, lúc này rất thích hợp uống một ly rượu vang đỏ.”
Lái xe bên cạnh lắc đầu: “Tôi đây còn lái xe.”
Nhưng thật ra cũng muốn.
Anh Minh nhún vai: “Cho nên mới nói có chút tiếc, nhưng tiếc nuối cũng chỉ là một loại cảm xúc, sinh hoạt nếu viên mãn, sẽ không còn thú vị nữa rồi.”
—— Có lên có xuống, mới xem như tư vị thật sự đi.
Thạch Nghị lái không nhanh, một đường vẫn luôn xóc nảy, ngực sẽ bất giác khó chịu, một đĩa CD nghe xong cũng gần một tiếng, Anh Minh gõ gõ cửa xe: “Nếu không hai ta đổi một chút đi, đường này không dễ đi a.”
Lái lâu cũng dễ thất thần.
Dù sao buổi tối lái xe vô cùng mỏi mắt, rất mệt.
Thạch Nghị nhìn lộ trình trên GPS, sau đó lắc đầu: “Không có gì, tôi lái chốc nữa hai ta liền dừng lại nghỉ, anh không có kinh nghiệm lại chạy loại đường này, dễ xảy ra chuyện.”
Vốn đã không an toàn, vẫn là nên cẩn thận một chút. Dù sao chuyện Đổng Hiểu mới vừa rồi, thật sự không cần phải nối bước.
Anh Minh đối với phương diện này vẫn là tương đối tôn trọng ý kiến của Thạch Nghị, không cưỡng cầu, anh nằm ở chỗ ngồi: “Được rồi, nghe cậu.”
Lúc sau Thạch Nghị lái mỏi, Anh Minh liền đốt cho hắn điếu thuốc, nhưng lái xe không tiện hút, cho nên Anh Minh giúp hắn cầm. Chạy việt dã quan trọng nhất là phải nắm chắc tay lái, bởi vì không biết lúc nào sẽ đánh vòng, bình thường Thạch Nghị đều là hai tay không rời, không phải là không thể rời, mà an toàn là số một, cây cung này trong lòng hắn vô cùng căng.
Lái hơn hai tiếng, cuốu cùng Thạch Nghị cũng dừng xe, cùng Anh Minh xuống xe duỗi tay duỗi chân, thuận tiện hít thở không khí trong lành.
Không khí trong đêm có chút mát mẻ, hít một hơi cảm thấy cả lồng ngực đều lạnh.
Anh Minh thở ra một hơi: “Bình thường vào lúc này, phải hét to một tiếng a.”
Anh còn chưa dứt lời, Thạch Nghị bên cạnh đã hét lên rồi.
Còn là cái loại như thái sơn, giọng đặc biệt lớn, cảm giác thanh âm khuếch tán ở nơi hoang vu này, giống như sét đánh.
Anh Minh bị tiếng hét của hắn làm cho giật mình: “Tôi nói cậu trước khi hét cũng phải báo trước a, nào có vừa vào đã đến cao trào rồi?”
Thạch Nghị nhếch miệng nở nụ cười, vô cùng đắc chí: “Tôi đây không phải là vì phối hợp anh sao.”
Sau đó câu nói vừa dứt, lại hét lên rồi.
Trong màn đêm dày đặc, Thạch Nghị bên cạnh hét một tiếng lại tiếp một tiếng thật vui vẻ, Anh Minh nghe một chốc liền bật cười, đưa chân đá đi hòn đá dưới đất, nhịn không được đập đập cửa xe: “Được rồi, đừng mẹ nó hét nữa, ồn quá.”
Kết quả Thạch Nghị không để ý đến anh, hét đến hứng thú, không dừng không dứt.
Khó trách trước kia làm thơ, đều thích tìm nơi hoang mạc xa xôi ngàn dặm không có người ở này, quả thật là nơi có thể biểu đạt nhân tình, nhìn cái gì cũng cảm thấy nhỏ, bao nhiêu sự tình đặt ở trước mắt, lại có chút không đáng để cười.
Thạch Nghị vẫn cứ hét lớn đến khi nhàm chán mới xem như dừng lại, sau đó tựa bên cửa xe, vỗ vỗ mui xe: “Như thế nào, vang dội không!”
“Sáng! ánh trăng cũng không sáng bằng cậu!”
(*响亮 hưởng lượng: vang dội, 亮 lượng: sáng.)
Anh Minh nhìn hắn, nhịn không được cười ra tiếng, sau đó Thạch Nghị cũng cười theo, hai người ngả tới ngả lui một hồi, cuối cùng Thạch Nghị vỗ cửa xe: “Thực con mẹ nó sảng khoái!”
Ở trong thành phố, người trước người sau nói chuyện đều không thể lớn tiếng, đều đã quên lúc nào thì hò hét thế này.
Anh Minh đứng bên cạnh nhìn quanh bốn phía, gật đầu: “Đúng là rất sảng khoái.”
Thật sự không cố kỵ gì.
Hai người đứng thật lâu.
Mãi cho đến khi đứng có chút lạnh rồi, mới nói quay lại lên xe, Thạch Nghị mở máy sưởi hạ thấp ghế, hai người một ghế lái một ghế phụ, nghiêng đầu liền ngủ.
Trước khi nằm xuống Thạch Nghị đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hiếu kỳ hỏi một câu: “Anh nói nơi này có sói không a?”
Rừng núi hoang vắng nha.
Anh Minh cũng không mở mắt: Vừa rồi cậu gào thét cả buổi cũng không dẫn tới, đoán chừng là không có.”
Anh nói xong Thạch Nghị mắng một câu: “Cút!”
Sau đó cả hai đều cong môi.