Anh Minh xin nghỉ có chuyện đột xuất, thậm chí không để ý Vương Nghĩa Tề truy hỏi trực tiếp leo lên xe rời đi, chạy vào quán rượu, liền nghe Vương Nhạc nói Thạch Nghị trong quán đánh nhau.
Hắn sửng sốt một chút.
Đó giờ không hề nghĩ Thạch Nghị sẽ ở nơi công cộng hạ thủ, cảm thấy rất khó hiểu.
Có điều ý nghĩ này không tồn tại lâu, hắn nhìn thấy cửa quán rượu có xe của ký giả, phản ứng đầu tiên là nghĩ Thạch Nghị bị gài bẫy.
Lách người vào quán, gần như vừa bước vào liền thầy một đám người bu lại ở giữa, không màng chuyện khác trực tiếp đỡ lấy Thạch Nghị từ phía sau, lôi người ra ngoài.
Khí lực Anh Minh không nhỏ, Thạch Nghị bị hắn kéo đi suýt nữa bị té xuống đất.
Đang đánh phân nửa bị người ta kéo đi, cơn tức cũng không nhỏ “Mẹ nó! Muốn chết hả?!”
Anh Minh không dừng bước chân “Thạch Nghị, ở cửa có ký giả, anh mau đi trước.”
Có lẽ vì thanh âm quen thuộc của Anh Minh, rốt cuộc cũng khiến đôi mắt đỏ hằn của Thạch Nghị ngần ra, phản ứng kịp.
Hắn miễn cưỡng đứng ngay ngắn, quay đầu nhìn Anh Minh “Anh Minh?”
Vốn định hỏi vì sao Anh Minh ở đây, nhưng người vẫn luôn lôi hắn ra cửa không rảnh giải thích “Quán rượu này có cửa sau, anh nhanh đi ra từ chỗ đó đi.”
Nhưng Thạch Nghị đang bị hắn đẩy lên trước vẫn héo hắn lại hỏi “Cậu nói trước cửa có ký giả?”
“Ừ, nhất định là đám người đánh nhau với anh tìm đến, anh đừng tìm phiền toái.”
Chuyện của Thạch Nghị và Lưu Ly trước đây đã đủ náo rồi, nếu còn có tin Thạch Nghị và Triệu Tử Thông đánh nhau ở quán rượu, không chừng càng ồn ào hơn, ước chừng còn khó nghe hơn.
Suy nghĩ của Anh Minh Thạch Nghị hiểu rõ,nhưng hắn không thể cứ vậy bỏ đi, chau mày “Tôi đi rồi cậu phải làm sao?”
“Mẹ nó! Tôi chỉ là một diễn viên hạng ba, có tin đến quán rượu đánh nhau tối đa ba ngày là qua rồi, còn có thể làm lớn được bao nhiêu?”
Như hắn đã nói, nghệ sĩ bất đắc dĩ có lúc không sợ có tin xấu, chỉ sợ không có tin tức gì, tuy chuyện này chắc chắn sẽ không bị viết nhiều, nhưng là Anh Minh vẫn đỡ đơn là Thạch Nghị.
Nhìn Thạch Nghị còn chưa chịu đi, Anh Minh dứt khoát nóng nảy đạp hắn một phát “Thạch Nghị anh đừng con mẹ nó làm chuyện ngu ngốc, anh không cần mặt mũi nhà anh cũng cần!”
Những lời này coi như là cho Thạch Nghị một lý do. Hắn do dự một lúc, cười cùng nhìn Anh Minh một cái, sau đó rời đi từ cửa sau.
Trong quán rượu bởi vì chuyện đến quá nhanh, rất nhiều người không phản ứng kịp, Triệu Tử Thông đuổi tới, thấy Anh Minh liền biểu tình dữ tợn muốn đi tìm Thạch Nghị, sau đó Anh Minh không nói hai lời xoay người trực tiếp cho Triệu Tử Thông một quyền.
Người xung quanh đều không hiểu đây là tình huống gì, Triệu Tử Thông bị Thạch Nghị đánh đã có chút chịu không nổi, bây giờ Anh Minh không biết tốt xấu hạ thủ, cả người liền nổi điên nhào tới muốn đánh lại Anh Minh.
Có điều thân thủ hắn không bằng Thạch Nghị, đương nhiên càng không lại Anh Minh.
Rừ mồm hống lên giận dữ, người ngoài chỉ thấy hắn từng lần xông lên liền bị Anh Minh đánh bật ra, đến khi cảnh sát tới vẫn là trạng thái này.
Lúc làm biên bản, Anh Minh thừa nhận rất dứt khoát, là hắn kiếm chuyện.
Triệu Tử Thông đã được đưa đến bệnh viện, những người vây xem, như rơi vào sương mù, vì không quá quan tâm cũng không muốn tìm phiền phức, đều trả lời một câu “Không rõ chuyện gì xảy ra, bọn họ liền đánh nhau rồi.”
Lời này cũng là thật, vì sao Anh Minh đánh Triệu Tử Thông, ai cũng không lý giải được.
Nhưng ông chủ quán rượu này có quen Anh Minh, nếu không hắn cũng không biết quán có cửa sau, sau đó ông chủ và nhân viên này nọ lúc bị hỏi đến đều tận lực giấu chuyện Thạch Nghị, trong lời nói đều có ý Triệu Tử Thông và Anh Minh uống nhiều rồi, có lẽ vì hiểu lầm mới động thủ.
Ký giả ngoài cửa, cũng vì vậy mà chỉ có thể đưa bức hình Anh Minh bị cảnh sát đưa đi.
Bọn Vương Nghĩa Tề nghe nói Anh Minh đánh nhau bị đưa đến đồn cảnh sát, đều tưởng nghe lầm.
“Đùa gì vậy?! Anh Minh đánh nhau ở quán rượu?”
Cái này cũng quá ly kỳ!
Kết quả đám ký giả đến hỏi đoàn làm phim, Vương Nghĩa Tề tức giận trực tiếp đẩy bọn họ ra, không thèm phản ứng chui tọt vào xe hóa trang. Sau đó điên cuồng gọi cho Anh Minh, nhưng không gọi được.
Hắn tìm Khấu Kinh cùng Hạo Tử, xác nhận một lượt mới biết là uống say gây chuyện nên bị bắt, tình hình không rõ lắm, nhưng Khấu Kinh tìm luật sư rồi, đang làm thủ tục.
“Anh Minh rốt cuộc là đánh nhau với ai?” Vương Nghĩa Tề cũng không phải ngày đầu biết Anh Minh, người này dù thật sự muốn đánh nhau, cũng không thể đánh đến đồn cảnh sát.
Bên kia Khấu Kinh hơi do dự, sau đó nói “Nghe đồn là Triệu Tử Thông.”
Hắn vừa nói thế Vương Nghĩa Tề liền hiểu.
Mẹ nó!
Nếu bên ngoài không phải đang nhiều ký giả như vậy, hắn thật sự muốn đem Thạch Nghị đánh cho một trận.
“Tao đang ở phim trường bị ký giả làm phiền, tạm thời không thể đi, tụi bây bên kia có tin gì nhớ báo tao, có gì cần giúp cứ điện thoại.”
“Yên tâm, chuyện cũng không lớn, tao xử lý được.”
Giọng Khấu Kinh khá nhẹ nhàng, hắn và Vương Nghĩa Tề nói vài câu thì cúp, vì còn phải xem luật sư bên kia.
Nhưng nói với Vương Nghĩa Tề là nói thế, kỳ thực lúc gọi điện Khấu Kinh nhíu chặt cả mày.
Chuyện của Anh Minh nếu là cùng người khác xung đột, đánh một trận, cùng lắm là rục rịch lên báo một ít, những thứ khác không quan trọng. Nhưng bây giờ Khấu Kinh không biết Triệu Tử Thông hắn muốn thế nào, đổi lại là người khác còn có thể đàm phán trong hòa bình, tối đa là bồi thường, nhưng đối phương là Triệu Tử Thông, phải đối phó thế nào đây?
Bất quá những chuyện này nói sau, Khấu Kinh cảm thấy việc cấp bách hiện tại là bảo đảm Anh Minh ở đồn cảnh sát không có chuyện gì. Nơi đó ai cũng chưa từng vào, nhưng lời đồn lại không ít, sợ đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện. Có điều luật sư rất nhanh báo hắn có thể vào thăm rồi.
Tuy là Anh Minh tạm thời chưa được thả, nhưng cảnh sát tựa hồ cũng không chuẩn bị truy cứu quá mạnh tay. Người luật sư hắn tìm quả thật có năng lực. Làm xong thủ tục, lúc đến tìm người, trạng thái Anh Minh vẫn tốt lắm. Ít nhất còn có thể cười với hắn.
Câu đầu tiên là hỏi hắn “Có thuốc lá không?”
Khấu Kinh không biết nói gì, đưa thuốc lá châm cho hắn, đến khi Anh Minh hút được hai ngụm rồi mới thở dài “Tao nói mày, rốt cuộc sao lại nháo ra chuyện này? Sao mày lại đánh nhau với Triệu Tử Thông?”
Anh Minh cắn thuốc nở nụ cười “Ấm đầu.”
“Tao tất nhiên biết mày ấm đầu!” Khấu Kinh cau mày, biểu tình vô cùng phiền não “Chuyện này mày tính sao? Loại người như Triệu Tử Thông, mày dây vào chi vậy?”
“Không sao.”
Anh Minh vẫn là vẻ mặt đó, trên tay còn đeo còng, hút thuốc không tiện lắm, Khấu Kinh nhìn hắn khó khăn hút hai cái, có chút bất đắc dĩ lắc đầu “Cái này trông nặng thật…”
Trên TV thấy nhẹ nhàng lắm, thực tế đeo lên cổ tay liền tê dại.
Khấu Kinh nóng nảy “Anh Minh, mày sẽ không bị giam mấy tháng đúng không?”
Gây hấn chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng chứng cứ xác thực, nếu Triệu Tử Thông thật sự muốn cắn lấy không nhả, Anh Minh sẽ rất phiền phức.
Kết quả người bên trong chỉ nhướng mày “Tao thấy chuyện này sẽ không lớn, Triệu Tử Thông làm căng chính hắn cũng mất mặt, cùng lắm là nhốt mấy ngày, không sao.”
Gần đây không ai nguyện ý thừa nhận mình bị đánh, huống chi là người như Triệu Tử Thông.
Anh Minh nghĩ mình ở đây cũng có chút khổ, nhưng sẽ không nghiêm trọng đến mức bị bỏ tù.
Hơn nữa hắn ít nhiều vẫn có chút quan hệ và bạn bè, vẫn chưa đến mức hoàn toàn tùy ý người ta muốn làm gì thì làm đâu.
Khấu Kinh biết mình nói không lại Anh Minh. Cuối cùng chỉ có thể cắn răng thở dài, đưa cho hắn thêm hai điếu thuốc “Dù sao tụi tao ở ngoài sẽ cố nghĩ cách, sẽ báo cho mày, mày chú ý chút, có chuyện gì thì tìm cách liên hệ tụi tao.”
“Ừ, biết rồi.”
Xong chuyện, Anh Minh cũng bảo Khấu Kinh đi trước đi.
Bởi vì hiện tại hắn không bị tra hỏi, mà trực tiếp bắt giam, nên theo luật không thể nói chuyện quá nhiều, vị luật sự Khấu Kinh tìm nói vài lời, bên cảnh sát biểu thị chuyện không nghiêm trọng, chỉ cần Triệu Tử thông không truy cứu, nhiều lắm cũng chỉ bị giam theo hình sự vài ngày.
Mà Anh Minh cũng là vì hắn dù sao cũng cần nghỉ ngơi mấy ngày.
Loại người như Triệu Tử Thông, ngậm cục tức cũng sẽ không để nhiều người biết, nhưng cũng không cứ vậy cho qua, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Kết quả chưa đến hai mươi tiếng, Anh Minh được thả.
Lúc đó Vương Nghĩa Tề, Hạo Tử và Khấu Kinh đến đón hắn. Sắc mặt Vương Nghĩa Tề vô cùng xấu, như hận không thể nổi điên ngay tại sở cảnh sát.
Đương nhiên, Anh Minh biết hắn bực cái gì, nên chỉ đến vỗ vai hắn “Được rồi, mày cần gì phải thế.”
“Mẹ nó! Mày còn dám nói tao cần gì phải vậy hả!”
Vương Nghĩa Tề trực tiếp rống lên “Mẹ kiếp! Mày biết đoàn phim vì chuyện của mày là loạn lên cả không? Mày bị giam mấy tháng thật thì chờ bồi thường chết luôn đi!”
Trong phim động tí là vào cục cảnh sát, nhưng vẫn chỉ là phim, hiện thực tình huống này ai cũng không thể phản ứng kịp.
Nhất là hắn biết Anh Minh vì ai mà vào đồn.
“Tao nói mày gần đây trúng tà hả? Vì một tên Thạch Nghị, mày khiến mình thành như vậy đáng sao?”
Vương Nghĩa Tề nói xong Anh Minh liền chau mày, nhưng không đợi hắn mở miệng, Vương đại thiếu gia cũng đem nửa vế sau nói ra “Tao nói mày biết, dù lần này hắn có ra mặt, đó cũng là do hắn nợ mày. Trong khoảng thời gian này ngàn vạn lần đừng để tao gặp hắn, nếu không tao nhất định tay đôi với hắn!”
Anh Minh nghe xong những lời này khóe môi giựt giựt, Hạo Tử đứng cạnh Vương Nghĩa Tề khều hắn một cái “Mày không cần chờ lần sau…”
Khấu Kinh nhìn theo ánh mắt của Anh Minh lùi ra sau nhìn, cả Vương Nghĩa Tề cũng quay lại.
Thạch Nghị đứng sau bọn họ, trong miệng cắn điếu thuốc, nhướng nhướng mày “Cậu muốn đánh thế nào?”