Beta: LinhNhi
“Đứng ở đây đợi, không được động đậy.”
Kỷ Y Bắc không hỏi tại sao cô ở chỗ này, đem cô đẩy đến bên cạnh người Dư Hiểu Dao, trên người chỉ có một khẩu súng đi vào trong nhà.
Dư Hiểu Dao nhìn ánh mắt của Hạ Nam Chi, vô cùng hiểu rõ mà vỗ vỗ bả vai của cô, trấn an nói: “Cô đừng lo lắng, hiện giờ cục diện đã được khống chế rồi, một đội phòng chống ma túy đã đi vào rồi, yên tâm đi.”
Hạ Nam Chi sửng sốt, nhanh chóng giấu đi những cảm xúc có thể bán đứng chính mình kia.
Dư Hiểu Dao nói không sai, chẳng bao lâu sau Chu Đông Hâm liền xách một người đàn ông đi ra, tay bị còng lại, những người khác theo sau đi ra trên tay cũng bắt lấy một người.
“Hây, kia là ai, em gái của Kỷ đội? Kỷ đội ở trong đấy.” Chu Đông Hâm hướng cô nhếch miệng cười, giơ tay lau mồ hôi.
Hạ Nam Chi nghiêng người nhường đường cho bọn họ, nhìn anh ấy hỏi: “Tôi có thể đi vào không?”
“Có thể, không sao. Cô đi vào đi, cô bé của vụ án bắt cóc ở trong đấy ấy, đoán chừng là Kỷ đội đang xử lý chuyện của cô bé.”
Dư Hiểu Dao đứng ở một bên vừa nghe thấy liền lấy lại tinh thần: “Cái gì! Hà Yểu cũng ở đây?!”
Dứt lời cô ấy liền chạy vọt vào trong, hai tay Hạ Nam Chi để trong túi, bộ dạng uể oải vuốt cằm nhìn Chu Đông Hâm một cái, không nhanh không chậm mà đi vào theo.
Lúc này Chu Đông Hâm phát hiện cô gái này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả dáng người cũng cao, không có mặc quần đồng phục rộng lớn chỉnh tề, mà là một cái quần bút chì màu xám, phác họa đôi chân cân xứng, cái mông vểnh lên.
Dáng người và tướng mạo cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của người phương Đông.
“Người anh em, hỏi chuyện này.” Anh ấy tùy ý bắt lấy một hình cảnh của đội: “Cô gái ấy tên gọi là gì?”
Hình cảnh ngoái cổ ra nhìn thoáng qua, xua xua tay: “Tên là Hạ Nam Chi, còn là một diễn viên đấy, bây giờ đang quay phim ở trong cục của chúng tôi, người rất tốt còn đưa trà sữa cho chúng tôi nữa. À đúng rồi, còn là ’em gái’ của Kỷ đội nữa.”
Hiển nhiên Chu Đông Hâm không có nghe ra câu ’em gái’ từ trong miệng hình cảnh có chỗ nào kỳ quái.
Chỉ là nhẩm lại tên một lần: “Hạ Nam Chi”
Ở bên trong tòa nhà đoán chừng là vừa mới đánh nhau xong, trong không khí tràn ngập mùi bụi, bàn ghế xung quanh cũng rơi gãy mấy cái.
Cửa sổ từ bên hành lang nhỏ hẹp chiếu vào mấy chùm sáng, soi ra lớp bụi nhỏ đang bay trong không khí.
Hạ Nam Chi đi rất chậm, còn chưa đến phòng thì thấy Dư Hiểu Dao túm Hà Yểu đi ra, trong miệng còn nhét một miếng vải bẩn không biết từ đâu ra, trên tay cũng vòng còng tay giống như bọn buôn bán ma túy, nói không ra lời, hai tay bị giam cầm.
Phút chốc bước chân dừng lại, ánh mắt cô nhìn Hà Yểu bước qua bên cạnh người mình, lúc này mới đi đến trước phòng, đẩy cửa ra đi vào.
Lúc này, Kỷ Y Bắc đang tay chân luống cuống mà ôm một đứa bé trai khoảng bốn tuổi, vẻ mặt anh có chút xấu hổ, một đôi tay bình thường quen đánh đấm, bắn súng, đột nhiên ôm một thứ mềm mại như thế, thực sự có chút sợ bản thân dùng sai lực.
Mà cậu bé này hoàn toàn không hiểu được tâm tình của Kỷ Y Bắc, càng họa vô đơn chí mà khóc to.
Đem tình huống của Kỷ đội làm đến hết sức xấu hổ.
“Đây là ai vậy?”
Đằng sau, Hạ Nam Chi đột nhiên lên tiếng.
Kỷ Y Bắc quay đầu vừa nhìn thấy cô, liền giống như là nhìn thấy cứu tinh, bước nhanh đi đến bên cạnh cô, một tay đem cậu bé nhét vào trong lòng cô.
“…”
Hạ Nam Chi không hiểu ra sao cả, theo bản năng mà ôm lấy chân của cậu bé, để cho bé ngồi ở trên cánh tay mình.
Kỷ Y Bắc nhẹ nhõm thở dài một hơi: “Thằng nhãi con này là con trai của một trong mấy tên buôn bán ma túy, không có mẹ, cũng vô cùng đáng thương.”
Hạ Nam Chi ôm lấy đứa bé kia nhẹ nhàng lắc lư vài cái, tiếng khóc oa oa vậy mà dừng lại.
Kỷ Y Bắc trợn mắt há hốc mồm: “Yô, em còn có kinh nghiệm này à?”
“Lúc còn học lớp biểu diễn có học qua làm thế nào để bế trẻ con.”
Cả người đứa bé được quần áo quấn lấy tròn vo, mở to đôi mắt tròn xoe, bẹp miệng đánh giá hai người xa lạ trước mặt, giống như là một giây sau liền muốn khóc, mở miệng nói ra hai từ không rõ lắm: “Cha.”
“Mẹ em đâu?” Hạ Nam Chi hỏi.
“Mẹ… Không có.”
“Đi thôi, đi ra ngoài trước, những người đó còn phải đi thẩm vấn.” Kỷ Y Bắc tự nhiên mà kéo vai Hạ Nam Chi đi ra ngoài, bỗng nhiên lại vang lên lời nói ngày hôm đó của Lục Tiềm, lại chịu đựng buông xuống.
Hạ Nam Chi không phát giác được hành động tâm lý phức tạp của anh, chỉ là ôm đứa bé kia đi ra ngoài, đứa bé bốn tuổi đối với cô mà nói thực ra là không nhẹ, đi được một lúc, bỗng nhiên cô hỏi: “Sau khi cha đứa bé đi, đứa bé sẽ được đưa đi chỗ nào?”
“Chắc là viện phúc lợi, hoặc là tìm xem có bạn bè thân thích nào bằng lòng nhận nuôi hay không.”
“Ừ.”
Năm đó cha mẹ Hạ Nam Chi qua đời, cô liền được Kỷ Triết nhận nuôi.
Lúc ấy cha của Hạ Nam Chi là Hạ Anh Lâm và Kỷ Triết đều là đội trưởng, hai người được xem như là bạn chí cốt. Hạ Anh Lâm chết là vì lúc đó ông ấy phát hiện ra manh mối nòng cốt của đội phạm tội, một trận hỏa hoạn kia cũng là chứng cứ rõ ràng có người phóng hỏa, chỉ là thủ phạm phóng hỏa kia mười năm nay lại không có tung tích, trong lòng Kỷ Triết cảm thấy có lỗi với Hạ Anh Lâm, vì thế đem con gái của ông ấy về nhà coi như con gái của mình mà đối đãi.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Trong phòng thẩm vấn.
Hai tay Hà Yểu vòng lại rũ ở trên đùi, mái tóc lộn xộn, mắt thường cũng nhìn ra không bị thương, chỉ là không có tinh thần, đầu cúi xuống nhìn không ra cảm xúc.
Chẳng qua đối với một học sinh cấp ba bị trói mà nói thật ra có chút quá bình tĩnh, Kỷ Y Bắc dựa lưng lên ghế ngồi, đốt điếu thuốc, đôi mắt hơi trầm xuống nhìn Hà Yểu, cũng giống nhau không lên tiếng.
Trong phòng thẩm vấn một mảnh yên lặng.
Trong phòng quan sát bên cạnh, Dư Hiểu Dao cúi người cầm lấy micro: “Kỷ đội?”
Kỷ Y Bắc ‘ừ’ một tiếng, liền chú ý đến cô gái ở đối diện hơi động đậy, không phải là sợ hãi, chỉ là miễn cưỡng giả vờ giữ bình tĩnh.
“Hà Yểu.” Kỷ Y Bắc phun ra một ngụm khói thuốc, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, xuyên qua làn khói trắng gương mặt cường tráng hiện ra rõ ràng, ánh mắt khóa ở trên mặt cô bé: “Cha của cô, Hà Chí Cương, đã chết rồi.”
Vẻ mặt của cô gái lại không có biến đổi gì lớn, chỉ là trong đôi mắt để lộ ra một chút đau xót, khóe mắt nhanh chóng đỏ lên, qua vài giây sau mới run rẩy mà mở miệng, thở ra một hơi.
“Tôi biết.”
“Biết là ai hại chết không?”
Lúc này cô gái mới ngẩng lên, lần đầu nhìn vào Kỷ Y Bắc, rồi lại lập tức quay đi, không lên tiếng.
“Những ngày này mẹ cô vì chuyện của cô mà lao tâm khổ trí không ít, chẳng qua vừa mới thừa nhận với đội phó của chúng tôi là bà ấy giết Hà Chí Cương rồi. Cô cảm thấy có khả năng là mẹ cô không?”
“…” Hà Yểu ‘xoạt’ ngẩng đầu, lúc này trong mắt phủ đầy sợ hãi, bộ dạng quả thật là một chút cũng không cảm kích, cách một lúc sau mới trả lời: “Quan hệ của mẹ tôi với cha tôi không tốt lắm.”
Lời lẽ ba phải, nhưng lại biểu đạt thái độ của bản thân.
“Ừm, tôi biết, theo như lời mẹ cô nói, là vì Hà Chí Cương có hành động hèn hạ dâm ô cô, đúng không?”
Mặt Hà Yểu đỏ lên, gật đầu giống như bị một sợi dây xích gỉ kéo lại: “Cha tôi ông ấy… Cảnh sát, anh có thể đem thuốc của anh dập tắt không, tôi ngửi không nổi mùi thuốc.”
Kỷ Y Bắc biết nghe lời mà dập tắt thuốc, lại giả vờ làm ra bộ dáng vô cùng xin lỗi.
Anh tiến sát vào tầm mắt của Hà Yểu: “Ngửi không nổi mùi thuốc? Nhưng không phải cô cũng hút thuốc hay sao?”
“Cái gì…”
Kỷ Y Bắc ném lên trên bàn một phiếu hóa đơn nhỏ của cửa hàng tiện lợi, trong đó có một dòng chính là một bao thuốc con gái: “Cái này là cô mua nhỉ?”
Đột nhiên Hà Yểu sửng sốt.
“Tuổi còn nhỏ mà nói dối hết lần này đến lần khác. Nói đi, đem những gì cô biết đều nói hết cho chúng tôi, nói sự thật.”
“Mẹ tôi bà ấy thật sự thừa nhận… Hà Chí Cương là bà ấy giết, giết sao?”
Kỷ Y Bắc gật đầu.
Cả người Hà Yểu giống như là quả bóng bị đâm thủng lỗ nhanh chóng xì xuống, gục đầu, đem ngón tay cắm vào trong mái tóc, đen trắng rõ ràng, cô ấy lẩm bẩm nói.
“Mẹ tôi là bởi vì tôi… Ngày hôm đó, cha tôi – Hà Chí Cương muốn đối với tôi… Sau khi về nhà tôi vô cùng sợ hãi liền đem chuyện này nói cho mẹ tôi, tôi lúc đó mới biết nguyên nhân mà hai người ly hôn cũng là vì chuyện này… Sau đó buổi tối lúc tôi đang ngủ mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, nói bà ấy giết chết Hà Chí Cương rồi… Tôi thật sự, thật sự không nghĩ đến bà ấy sẽ kích động như vậy, tiếp đó bà ấy hỏi tôi nên làm thế nào… Tôi dùng mấy phương pháp mà tôi xem ở trong phim chỉ cho bà ấy nên làm thế nào, làm thế nào để xử lý thi thể.”
Trong phòng quan sát Dư Hiểu Dao nhìn hình ảnh hiện rõ trên màn hình, hừ lạnh một tiếng: “Cô gái này cũng không tầm thường đâu, mạch suy nghĩ rõ ràng logic hơn mẹ cô bé rất nhiều.”
Lúc buổi chiều phải rất lâu Dư Hiểu Dao mới từ trong miệng mẹ Hà biết rõ nguyên do của sự việc, còn động một tí là dừng mấy giây không nói chuyện.
Kỷ Y Bắc: “Ồ, cho nên cô và Hà Chí Cương chỉ là quan hệ cha con?”
Hà Yểu hoảng hốt, đột nhiên ở trên ghế ra sức vùng lên giãy dụa, hét một tiếng thảm thiết, liền cách bởi cái bàn rộng 1m8 muốn bổ nhào lên người Kỷ Y Bắc.
Kỷ Y Bắc lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, đẩy cô ấy ngồi xuống chỗ ngồi một lần nữa: “Nói thật.”
Hà Yểu ngã xuống ghế trượt về phía sau vài bước, ở trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai sắc nhọn, hai mắt đỏ tươi, đột nhiên nổi điên, hung tợn trợn mắt nhìn Kỷ Y Bắc.
Bên tai của Kỷ Y Bắc truyền đến âm thanh của Dư Hiểu Dao ở trong phòng quan sát: “Lão đại, cha mẹ Hà Yểu hai người ly hôn có thể đối với tâm hồn của cô bé tạo thành tổn thương, phản nghịch, mà sau đó lại ở trong việc chung sống với Hà Chí Cương xảy ra loại quan hệ yêu đương đặc biệt này, một mặt cô bé là vì để giữ lại cha, còn một mặt khác lại là thỏa mãn khát vọng nội tâm đối với người khác giới. Từ phản ứng của cô bé nhìn ra được, có thể trong nội tâm của cô bé cũng hy vọng chặt đứt cái loại trạng thái quyến luyến này, chẳng qua là đối với một người từ nhỏ đã thiếu hụt mối quan hệ với người khác giới thì sẽ tồn tại một loại ỷ lại khó có thể diễn tả được.”
Kỷ Y Bắc vẻ mặt không thay đổi mà nghe cô nói hết, ngón tay gõ trên mặt bàn, lông mi của Hà Yểu theo đó mà run rẩy theo nhịp gõ của anh.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Cô rất thông minh, đem những đồ trong nhà của Hà Chí Cương phản ánh mối quan hệ đặc biệt của hai người đều xử lý hết, nhưng cô lại để lộ.”
Trên mặt của Hà Yểu lóe qua hoảng hốt.
“Đương nhiên chỉ có thể là cô không biết, trong máy tính của Hà Chí Cương có một phần tài liệu mã hóa, bên trong có bức ảnh cô chụp ở trong phòng ngủ, rất rõ ràng, có thể cô không giống với những gì mà cô nói với mẹ là cô bị bắt buộc như vậy.”
Trầm mặc vài giây sau, Hà Yểu thừa nhận rồi, nhe răng cười hỏi: “Vậy anh có biết tôi vì sao lại nguyện ý giúp mẹ tôi xử lý thi thể của Hà Chí Cương không?”
Kỷ Y Bắc không nói, cũng không bị trạng thái tinh thần khủng bố âm u của cô bé dọa đến, giống như nhìn một đứa bé cố tình gây sự mà nhìn cô ấy: “Vì sao?”
“Hà Chí Cương với đám người kia là một nhóm!” Chốc lát âm thanh của Hà Yểu trở nên sắc nhọn.
Kỷ Y Bắc ngoáy ngoáy lỗ tai, nhíu mày vì cái âm thanh thật sự sắc nhọn của cô bé, trầm giọng hỏi: ” ‘Đám người đó’? Là ai?”
Hà Yểu u ám mà cười lên: “Một nhóm chuyên thích bắt các cô gái mười mấy tuổi để cung cấp cho người khác chơi đùa, chẳng qua tôi không biết là ai, chỉ biết có lúc Hà Chí Cương cùng bọn họ qua lại, lúc gọi điện thoại có nghe qua được mấy lần.”
Kỷ Y Bắc ngồi thẳng: “Bắt? Đều là bắt cóc sao?”
“Làm sao có thể! Những bọn kỹ nữ ấy đều là tự nguyện, dù sao thù lao phong phú, chẳng qua là có một người lần trước chết ở trong khách sạn, mấy ả ta đều có ‘kim chủ’ của mình, đột nhiên chết rồi thì chuyện này liền rất phiền phức, làm không tốt sẽ chọc giận ‘kim chủ’.”
“Cho nên bọn họ tìm được cô, để cô thay thế cô gái kia?”
Nói ra bí mật nhiều năm giấu ở trong đáy lòng, Hà Yểu ngược lại thả lỏng, một đôi chân dài giãn ra: “Nghe Hà Chí Cương nói hình như là người kim chủ kia từ chỗ của ông ta nhìn thấy được ảnh chụp của tôi, cho nên kim chủ rất thích tôi.”
Nói đến đây, Hà Yểu ma xui quỷ khiến mà cười một cái.
Tiếp tục nói: “Cái nhóm tổ chức kia đều là dựa vào nhóm ‘kim chủ’ đứng ở sau hậu đài, không dám không đáp ứng. Hà Chí Cương cũng thế, ông ta… Thế mà lại muốn đưa tôi qua đấy. Tôi liền lừa mẹ tôi nói ông ta muốn dâm ô tôi, tôi chỉ là muốn để bà bảo vệ tôi, nhưng tôi không nghĩ đến bà ấy sẽ làm ra loại chuyện đó.”
Kỷ Y Bắc ở trên giấy viết bản ghi chép thẩm vấn, ngòi bút ở trên giấy dừng lại hai giây.
“Cái người mà cô gọi là ‘Kim chủ’ kia, cô đã gặp qua chưa?”
“Chưa, bọn họ rất cẩn thận. Tôi với mấy người tự nguyện kia không giống nhau.” Lúc nói lời này, vẻ mặt của Hà Yểu kiêu ngạo như con thiên nga đen: “Bọn họ sợ xảy ra sự cố, chỉ có thời điểm mang tôi đi cùng đến mấy nơi cao cấp, tôi mới có thể gửi tin cầu cứu.”
Nói đến chỗ này, Kỷ Y Bắc hiểu rõ mối quan hệ lợi ích ở sau lưng này e rằng giống như một bộ rễ rắc rối mà phức tạp.
Mà lần này tóm được bọn họ, chẳng qua chỉ là tổ chức sống dựa vào ‘kim chủ’ trong miệng Hà Yểu, vẫn chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó.
Đúng theo như lời của Chu Đông Hâm nói, nước ở bên trong này rất sâu.
Anh hơi dừng lại, đột nhiên nghe Hà Yểu nói: “Cảnh sát, tôi nói thật rồi nhưng anh cũng không thể đem những thông tin này tiết lộ ra đấy, bằng không tôi ra ngoài lại bị bọn họ bắt luôn.”
Kỷ Y Bắc nhướng mày, cười.
“Cô hiểu lầm rồi, cô còn cho rằng cô có thể ra ngoài sao?”
———-