Tình hình bây giờ càng thêm cấp bách.
Chân tướng theo đó đang không ngừng đến gần, cũng sẽ gặp càng nhiều nguy hiểm và khó khăn hơn.
Cuối hành lang tối om, ánh trăng thưa thớt, những khu phố như những ngôi sao uốn khúc từng đường kéo dài sự bận rộn và náo nhiệt của ban ngày.
Nhiều năm như vậy, trong thành phố này một chính một tà, một sáng một tối, từng người đều chuẩn bị lực lượng cho bản thân, đan xen giữa tiến và lùi, cuối cùng cũng có một ngọn đèn phải tắt.
Bóng đêm bao phủ gương mặt của Phó cục, chôn vùi trong đêm khuya.
Ông ta nhận điện thoại, để điện thoại đặt ở bên tai: “Có chuyện gì?”
“Điều tra đến bước nào rồi?” Giọng nói này thô ráp có chút khàn khàn.
Phó cục nghe thấy tiếng bước chân bận rộn trong tòa nhà, tiếng la hét, tiếng gõ chữ, cuối cùng trả lời: “Vẫn còn thẩm vấn, không có ai khai ra.”
“Được, tắt đây.”
“Chờ một chút!” Trong không khí xa xôi trống trải, Phó cục thở ra một hơi: “Thu tay đi, Lương Thanh.”
“Thu tay? Hừ, tôi thấy là ông bị dọa sợ rồi!”
“Con trai của Kỷ Triết rất thông minh, ông hiện tại thu tay còn có thể bảo toàn rút lui, nếu không tất cả những chuyện mà ông làm đều sẽ bại lộ!”
Sau một trận cười như điên dại làm người ta kinh sợ, giọng nói kia mang theo chút tức giận khó mà nén lại: “Tên tiểu tử đó sống không nổi mấy ngày nữa đâu! Lúc này ông đừng có mà làm rùa đen rụt đầu, nghĩ đến con gái của ông đi!”
Tút tút tút tút—
Điện thoại bị ngắt, Phó cục giống như ngập trong nước đá, rét lạnh thấu xương.
Bên trong phòng hội nghị lớn sáng như ban ngày, việc này chưa xong việc khác đã đến, báo cáo phạm tội của hai công ty lớn còn chưa viết xong thì đội trinh sát lại có nhiệm vụ mới.
“Nhóm thứ tư và thứ năm tiếp tục điều tra kỹ lưỡng về các dấu vết phạm tội dưới của ba công ty Hoàng, Lư, Trần. Chú ý coi trọng về vụ án giết người liên quan đến công ty! Tổ hai tiếp tục làm việc như trước kia, chú ý đến những điểm đáng ngờ trong kinh doanh phi pháp của ba công ty này! Tổ ba lại đi một chuyến đến công xưởng bỏ hoang để tìm manh mối, đội kỹ thuật hình sự tìm kiếm trong phạm vi toàn thành phố về một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, cao 1 mét 78, nặng khoảng 65kg, trên mặt có một vết sẹo bỏng lớn!”
Kỷ Y Bắc không thở gấp mà nhanh chóng dặn dò, ba bước lại thành hai bước đi đến bên cạnh người của nhân viên kỹ thuật: “Thế nào rồi? Phá được khóa của trang web rồi à?”
“Chưa ạ, trái lại còn lắp thêm phá mật mã cao cấp, mấy người chúng tôi đều thử qua rồi nhưng không tìm được cửa phá bỏ!”
Kỷ Y Bắc không mấy tức giận mà đánh lên bàn một cái, chào hỏi tổ trưởng tổ kỹ thuật ở bên cạnh: “Khu vực quản lý khác có chuyên gia về phương diện này không, mời giúp đỡ đi!”
“Đội trưởng, đội chúng tôi đã là trình độ cao nhất rồi, cho chúng tôi thêm chút thời gian nữa!”
Kỷ Y Bắc bực bội, khó thở, cuối cùng muốn đứng dậy uống ngụm nước.
Lại nghe thấy bên cạnh không biết miệng ai đang lẩm bẩm: “Nếu tiền bối Lương Thanh còn ở đây thì tốt rồi.”
Một cảnh sát thực tập không biết gì chen miệng vào: “Ai vậy?”
“Trước kia là một hình cảnh lão luyện của đội chúng ta, mật mã gì đó đều không làm khó được ông ấy, là thầy của tổ trưởng chúng ta đấy. Sau này lại bị điều chuyển đi tổ công tác bên ngoài, hy sinh rồi.”
Mọi người sụt sịt thiếu chút nữa đã muốn làm lễ truy điệu tạm thời, bị Kỷ Y Bắc nghiêm khắc ho lên một tiếng cắt ngang: “Tốc độ nhanh chút!”
“Ôi.”
Mười giờ tối vang lên một loạt tiếng than thở mệt mỏi của mọi người.
Kỷ Y Bắc gõ bàn: “Thăng chức, tăng lương!”
“Được!!”
Lúc này mọi người mới miễn cưỡng hoạt động lại lần nữa.
Lần xoay này trực tiếp xoay đến rạng sáng luôn, mọi người phân công hợp tác, cậu ngủ tôi xử lý vụ án, tôi xử lý vụ án thì cậu ngủ, đến lúc trời sáng mọi người cũng chỉ ngủ được ba bốn tiếng.
Phát hiện hai vụ án mạng, một vụ liên quan đến việc đánh nhau để phá bỏ và di dời, còn một vụ khác liên quan đến cái chết ‘ngoài ý muốn’ về người đấu thầu của đối thủ. Trên giấy tờ buôn bán vũ khí đạn dược, phát hiện hơn một nghìn khẩu súng, đạn, thuốc chảy vào con đường không rõ nguồn gốc.
Nhưng mà trong những vụ án đó vẫn khó mà phân biệt được bất luận đầu mối gì về hình bóng đứng đằng sau kia.
Trong toàn bộ quá trình đã những người phù hợp với những tiêu chuẩn kia chỉ có mấy người. Kỷ Y Bắc đã từng gặp qua tên mặt sẹo kia, anh vừa nhìn liền phủ nhận, chỉ có thể mở rộng phạm vi tiếp tục điều tra.
Đến nửa đêm, nhân viên kỹ thuật chuyên phá khóa mật mã trang web tước vũ khí đầu hàng, chỉ có thể đem mục tiêu điều tra chuyển hướng, trực tiếp từ trong chuyên gia mật mã hàng đầu trong nước điều tra và sàng lọc người hiềm nghi.
Dù sao người có thể tạo ra mật mã không có kẽ hở như thế này thì thực lực của bản thân cũng nhất định là trình độ cao.
Thế mà lại không có kết quả.
Kỷ Y Bắc chịu đựng đến nỗi trong mắt đều nổi lên tơ máu, ngửa đầu dựa lưng lên ghế, nhắm mắt ấn ấn đường của mình, đem mạch suy nghĩ chồng chất từ trong vụ án đẩy ra ngoài, lúc này mới giật mình nhớ đến Hạ Nam Chi.
Chết rồi!
Anh nhớ lại, trước đó còn đặc biệt dặn dò cô cùng nhau trở về.
Kỷ Y Bắc vội vàng chạy đùng đùng về phòng làm việc, phát hiện Hạ Nam Chi đã không còn ở cạnh bàn làm việc của anh nữa, trong lòng liền nhảy lên. Khi anh vừa muốn lui ra để đi tìm thì thoáng thấy ở phía trong cùng của căn phòng hé ra một cô gái đang nghiêng người ngủ say ở trên sô pha.
Trên người cô đắp áo khoác cảnh phục của anh, hai chân hơi cong lên, yên lặng nằm đấy.
Đôi môi cô mím lại, hai hàng lông mày theo thói quen hơi chau lại, lông mi dày che dưới mắt, tóc đen xõa ra ở trên vai che nửa khuôn mặt.
Hình ảnh này giống như gió xuân ấm áp lướt qua lòng anh, phiền muộn và buồn bực ở trong lòng trước đó bỗng nhiên tan biến.
Chỉ giữ lại một chút háo hức và xúc động.
Kỷ Y Bắc nhẹ nhàng hít thở, nhìn thấy mặt trời ở ngoài cửa sổ dần dần lên cao, đi qua kéo rèm lại, không ngờ trong văn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh.
“Anh xong rồi à?” Hạ Nam Chi tỉnh ngủ, xoa mắt ngồi dậy.
“…”
Ba chữ này làm cho Kỷ Y Bắc nảy sinh ra một loại xấu hổ khó tả, bởi vì vấn đề của anh mà làm Hạ Nam Chi mất công ngủ ở đây một đêm, tỉnh dậy lại không có nửa câu trách móc, giống như là thật sự yên lặng chờ anh mấy phút thôi.
“Chỗ này ngủ không thoải mái phải không.” Kỷ Y Bắc ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ đầu cô: “Về nhà ngủ bù.”
Hạ Nam Chi ngáp lắc đầu, mắt nhìn rèm cửa sổ đã bị Kỷ Y Bắc kéo được một nửa, mặt trời đã lên cao rồi.
“Anh cũng về sao?”
“Anh đưa em về rồi quay lại.”
Hạ Nam Chi ngước mắt nhìn tơ máu màu đỏ của anh, hỏi: “Anh không ngủ à?”
“Nằm sấp ở trên bàn một lát.”
Giây tiếp theo bàn tay ấm áp của cô dán lên đôi mắt của Kỷ Y Bắc, thâm nhập vào lỗ chân lông, hòa tan mệt mỏi ban đầu của anh.
“Vậy anh cứ bận đi, không cần quan tâm đến em.”
Kỷ Y Bắc cười lên: “Không mắng anh bận làm việc không để ý đến em sao?”
Hạ Nam Chi híp mắt lại: “Anh, em phát hiện hiểu lầm trước đây của anh đối với em rất nghiêm trọng nhé, em là loại người như vậy hả.”
Đáng tiếc rằng trước kia Hạ Nam Chi thật sự là người như vậy.
Cô còn nhớ rõ, lúc nhỏ cô thường xuyên oán trách cha chỉ biết bận làm việc, bây giờ dần dần hiểu rồi, cũng không phát cáu như vậy nữa.
Kỷ Y Bắc nhéo mũi cô, tương đối cưng chiều: “Vậy em có về nhà không?”
“Không về, ở đây đợi.” Hạ Nam Chi ôm mặt của anh hôn một cái: “Bổ sung năng lượng cho anh bất cứ lúc nào, anh đi bận việc đi.”
Kỷ Y Bắc quả là được cô dỗ đến sửng sốt.
Thật là… đã định phải chết ở trong tay cô rồi.
Thực ra, Kỷ Y Bắc bây giờ thật sự một bước cũng không đi được, giúp Hạ Nam Chi mở bình nước khoáng đặt ở bên cạnh sô pha rồi lại vội vàng đi luôn.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team)
—–
Lúc giữa trưa, Phó cục nhận được một cuộc điện thoại đến từ buồng điện thoại công cộng.
“Phó Diệp Minh!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ đầu bên kia, hét tên của Phó cục: “Có phải là ông cho rằng trong sở cảnh sát tôi chỉ có một mình ông là tai mắt không!”
Trong lòng Phó cục ngừng lại, thầm nghĩ: Xong rồi.
“Ngay cả ông cũng phản bội tôi! Chỉ cần một câu nói của tôi thì con gái ông sẽ lập tức mất mạng, thế mà ông còn dám lừa tôi! Ông có tin tôi một súng bắn vỡ đầu con bé không!?”
“Đừng! Không được, ông đừng làm hại con bé… Xin ông.”
Đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: “Lúc ông phản bội tôi thì nên nghĩ đến kết cục này! Muốn giữ lại mạng của con gái ông, chỉ có một cách…”
“Cách gì…” Giọng nói của Phó cục run rẩy, hoàn toàn không có uy nghiêm như ngày thường.
Đầu bên kia điện thoại là ma quỷ.
“Giết Kỷ Y Bắc!” Giọng nói của lão ta bình tĩnh lạnh nhạt, thậm chí còn lộ ra một chút hưng phấn: “Ở trong sở cảnh sát, cầm súng của ông giết chết thằng nhãi đó!”
Con ngươi của Phó cục kịch liệt co rút, sắc mặt u ám xám xịt, cảm xúc phẫn nộ quanh quẩn ở trong ngực.
“… Ông thật sự điên rồi!”
“Đừng phí lời! Mạng của con gái ông và mạng của thằng nhãi đấy, ông tự chọn đi!”
Sau khi một hồi trầm mặc…
“Tôi đồng ý với ông…”
Ngắt điện thoại, Phó cục lại bị ép nhét tai nghe điện thoại vào tai, gọi điện thoại bảo Kỷ Y Bắc qua đây.
Năm phút sau Kỷ Y Bắc xoa trán bước vào, anh bận đến sứt đầu mẻ trán lại bị Phó cục tạm thời gọi qua đây: “Có chuyện gì vậy Phó cục.”
“Điều tra thế nào rồi?”
Kỷ Y Bắc nói một câu: “Có lẽ đã làm rõ nguyên nhân kết quả rồi, chỉ là vẫn chưa điều tra đến nơi ẩn náu thôi.”
Ở trong mắt anh, trong hoàn cảnh trước mắt, có lẽ Phó cục được coi là một người bạn, không thể tiết lộ quá nhiều, cho nên manh mối liên quan đến Phó cục ở trong tay anh cũng chậm chạp không giao nộp, định chờ thật sự bắt được hung thủ rồi nói.
“Lúc trước Hạ đội điều tra vụ án này, tôi nói qua với ông ấy đừng tiếp tục điều tra nữa, nếu tra nữa nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm. Hiện tại tôi cũng nói với cậu như vậy, Y Bắc, tôi nhìn cậu trưởng thành, vụ án này thật sự không thể tiếp tục điều tra nữa.”
Kỷ Y Bắc: “Dù sao cũng phải có người đi điều tra, cũng vẫn có người có thể điều tra ra.”
Giọng nói anh kiên định, chính khí trong mắt anh làm Phó cục hốt hoảng, cảm thấy vô cùng xa lạ, nửa ngày mới nhớ lại, ngày nhận chức đầu tiên ông đi chụp thẻ công tác, mặt trên bức ảnh kia chính là loại chính khí như này.
Nhiều năm như vậy, tờ giấy chứng nhận công tác đầu tiên ông cũng không vứt, vẫn để ở trong ngăn kéo, bức ảnh vẫn là diện mạo của ông hai mươi mấy năm trước, nhưng mà ông cũng đã quên đi cỗ chính khí này.
Bây giờ ở trên người ông sớm đã tìm không thấy một chút hình bóng nào của trước kia nữa rồi.
Đột nhiên ông nhớ đến lúc đó Hạ Anh Lâm cũng nói với ông như vậy: “ Có khó có khổ, chuyện này dù sao cũng phải có người làm thôi!”
Trong tai nghe ông truyền đến giọng nói bén nhọn của Lương Thanh: “Phí lời với nó làm cái gì! Nổ súng đi!”
Phó cục bị câu nói đó của Kỷ Y Bắc chấn động đến tâm can, qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, hồi ức tựa như đèn kéo quân, nhớ đến ngày tháng bản thân mới tiến vào trong đội.
Lúc đó ông là hình cảnh duy nhất ở trong đội thi lên được, tiếng phổ thông nói còn không chuẩn, là Hạ Anh Lâm dạy ông phá án như thế nào, còn dạy ông tiếng phổ thông.
Khi đó ông tràn đầy nhiệt huyết, vừa gặp được vụ án liền kích động, sau khi phá án xong nhìn thấy nụ cười của người nhà liền cảm thấy cái gì cũng đều đáng giá.
Có một lần bởi vì sai lầm của ông mà suýt chút nữa chậm trễ cứu viện, con tin suýt chút nữa vì thế mà mất mạng, đoạn thời gian đó tinh thần ông sa sút rất lâu, thậm chí nghĩ, có lẽ bản thân không làm cảnh sát mới gọi là ‘vì dân phục vụ’, tránh liên lụy cho mọi người.
Sau đó Hạ Anh Lâm mang đến một chậu hoa, người nhà của người bị hại vì cảm ơn ông mà tặng một chậu hoa đến sở cảnh sát, nói với ông rất nhiều điều làm cho ông lại lần nữa phấn khởi trở lại.
Rồi sau đó…
Con gái được chẩn đoán ra bệnh suy tim bẩm sinh, ai ông cũng không nói, vừa vặn lúc này có một vụ án, có một nhà giàu mới nổi nhờ ông giơ tay giúp đỡ, cho ông hai mươi vạn tiền mặt.
Phó cục lúc đó chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, lại thêm tình hình của con gái, ông hầu như không kiềm chế nổi mà thu hối lộ.
Thế mà lúc sự việc bị bại lộ, Hạ Anh Lâm rất nhanh phát hiện ra chỗ sai của vụ án kia, khi lật lại vụ án một lần nữa, cũng biết chuyện ông đã nhận hối lộ, mặc dù không đem chuyện của ông báo cáo lên, nhưng hai mươi vạn đó lại bị người ta đòi về.
Ở giây phút con gái cần chi phí điều trị gấp, là Lương Thanh vốn đã hy sinh tìm đến ông.
Vì thế từ đó đi vào con đường sai lầm.
Giọng nói của Lương Thanh vẫn còn vang vọng, Phó cục hoàn hồn, ung dung thản nhiên rút tai nghe ra, đứng dậy đi đến trước mặt của Kỷ Y Bắc.
“Thực ra tin tức của lão ta tôi đã sớm tiết lộ cho cậu ở phòng hồ sơ rồi.”
Kỷ Y Bắc sửng sốt.
“Chính là…”
Đoàng!
Một viên đạn xuyên qua cửa thủy tinh của văn phòng cục trưởng, xuyên qua tim của Phó cục, máu tươi khó mà không chế được bắn ra ngoài.
Phó cục mở miệng, gió ngoài cửa sổ thổi vào trong miệng ông.
Ông khàn giọng, cái tên còn chưa được nói ra miệng đã bị thổi tan ở trong gió.
P/S: thực sự là edit đến chương này cũng không biết phải để ngôi 3 của Phó cục như thế nào nữa. Một người vì hoàn cảnh ép buộc mà tay nhuốm máu, đến lúc hối hận thì đã muộn.