• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy Lư Hạo là một trong những người có liên quan đến vụ án tấn công tình dục, anh có bằng chứng gì không?”

Hạ Nam Chi ngồi đối diện với Kỷ Y Bắc, đút từng miếng cơm nhỏ vào miệng. Hôm nay Kỷ Y Bắc phải tăng ca, cô buồn chán nên chống gậy đến sở cảnh sát, mang đồ ăn cho anh.

Đến giờ ăn tối, cả hai ngồi tán gẫu về vụ án.

“Không có bằng chứng, chỉ có lời nói chứng minh của Trần Quân, mà vì sự an toàn của ông ta nên không thể tiết lộ cho Lư Hạo biết được.” Anh vừa ăn vừa trả lời.

“Vậy thì sao mà thẩm vấn được?”

“Đi bước nào hay bước ấy vậy.” Kỷ Y Bắc thản nhiên xua tay.

Anh ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Nam Chi đã đặt đũa xuống, đồ ăn trong hộp cơm của cô chỉ bằng một phần năm của Kỷ Y Bắc, bây giờ còn dư hơn một nửa mà cô đã không nữa rồi.

Kỷ Y Bắc vươn tay gõ vào bên cạnh bàn của cô, cầm lấy thìa của cô đặt lên hộp cơm: “Ăn nốt một nửa này đi.”

“Em no rồi.” Hạ Nam Chi lắc đầu.

“Ăn ít như thế làm sao mà no được.”

“Thật mà, dạ dày em nhỏ.” Hạ Nam Chi cũng không nói dối. Sức ăn của cô ít, hơn nữa cô cũng không có quá nhiều chấp niệm đối với thức ăn, bình thường cô chỉ ăn nó đến 70% là ngừng đũa.

Kỷ Y Bắc véo má cô, nói một cách khoa trương: “Em nhìn em xem, gầy đến da bọc xương rồi mà còn ăn ít như thế! Chẳng trách lại chậm như vậy.”

“…”

Cô nhìn Kỷ Y Bắc, người đã nhanh chóng chỉnh tề, lại nhìn lại chính mình, người chỉ đi vài bước đã như sắp hết hơi, chỉ đành im lặng mà ăn nốt hộp cơm của mình, no 70% đã trở thành 100% rồi.

Kỷ Y Bắc mỉm cười nhìn cô ăn xong, xoa đầu cô, thưởng cho cô một nụ hôn như dỗ trẻ con: “Em ở đây đợi một lát, anh đi thẩm vấn Lư Hạo.”

“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Kỷ Y Bắc bước ra khỏi văn phòng, cô có chút do dự, cuối cùng cô lấy điện thoại ra gửi cho Tân Nhiên một tin nhắn: Gặp mặt đi.

Sau khi Tân Nhiên và Lư Hạo đính hôn, cô ta vốn dĩ có ý định từ bỏ giới giải trí và chính thức trở thành vợ nhà giàu, nhưng không ngờ đến giữa chừng lại xảy ra biến cố, chia tay với Lư Hạo, cô ta lại phải quay về giới giải trí để đóng phim.

Nhưng cô ta cũng chỉ là một diễn viên mới chưa nổi tiếng, lại không có trình độ, còn mang thân phận bạn gái cũ của Lư Hạo, tài nguyên càng khó tìm.

Khoảng thời gian trước, rất khó để tìm được một bộ phim truyền hình mới cho nữ thứ ba, mà lúc này cô ta lại bị Hà Bành phát hiện ra chính mình là người tung tin đồn (tin về mối quan hệ của Lục Tiềm và Hà Bành), lại bị anh tình cờ ngấm ngầm ở bên ngoài ngáng chân không ít lần. Những cảnh phim tự nhiên biến mất, thậm chí cô ta còn bị tước hoàn toàn tư cách tham gia thử vai cho các bộ phim truyền hình khác, tình cảnh lập tức như bị đóng băng.

Chỉ cần nghĩ đến việc cô ta đã hại Lục Tiềm như thế nào là Hạ Nam Chi liền cảm thấy chán ghét.

Tám giờ tối, trong một phòng bao của nhà hàng Tây gần sở cảnh sát.

“Đã ăn chưa?” Hạ Nam Chi hỏi Tân Nhiên khi nhìn thấy cô ta đi vào, ánh mắt xa cách và vẻ mặt lạnh mùng, rõ ràng là không còn nể tình cảm trước đây nữa.

Ngoại trừ Kỷ Y Bắc ra, cô cũng không phải là người quá coi trọng tình cảm, nhưng cũng có thể coi là một người coi trọng nghĩa khí. Trong lòng cô càng coi Lục Tiềm là bạn tốt thì càng tức giận Tân Nhiên hơn.

“Chưa.”

Tân Nhiên tháo kính râm xuống, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng đã khóc. Xem ra áp lực từ phía Hà Bành rất có tác dụng. Hai mắt cô ta đỏ ngầu, khí sắc không tốt, tinh thần cũng rất kém.

So với Hạ Nam Chi thì hoàn toàn trái ngược. Mặc dù cô bị thương ở chân nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho người khác phải kinh diễm, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài quyến rũ, hai loại mâu thuẫn làm cho khí chất Hạ Nam Chi trở nên đặc biệt.

Giới giải trí không chỉ xuất hiện người đẹp, mà còn đào tạo ra người đẹp.

Sự ngây ngô ban đầu của cô đã biến mất, khí tức toàn thân cũng có thể thu phóng tùy ý, trổ mã càng thêm xinh đẹp.

Theo cách nói của người hâm mộ thì trong giới giải trí không thiếu những nữ thần thanh thuần, các cô ấy nhiều như tiên nữ, nhưng lại rất ít người kiều diễm, không giống tiên mà lại giống như yêu tinh, đoạt hồn phách con người, nhưng lại không làm người ta chán ghét.

Tân Nhiên thờ ơ nhìn cô, trong lòng tràn đầy ghen tị.

Cô ta ghen tị vì cô có thể dễ dàng mà làm diễn viên hạng hai, hạng ba, mà số lượng người hâm mộ lại ở tuyến một. Cô ta ghen tị vì cô có Lục Tiềm làm hậu thuẫn, ghen tị vì cô không ngừng cùng Lục Tiềm và người bạn trai bí ẩn kia liên tục lên hotsearch, sống trong cái nhìn chăm chú của quần chúng.

Vì thế Tân Nhiên muốn hủy hoại Hạ Nam Chi, sắp xếp cho cô gặp Trần Quan Minh.

Cô ta còn muốn hủy luôn cả Lục Tiềm, cho nên mới bí mật thuê một thám tử tư để điều tra, không ngờ cuối cùng lại phát hiện ra bí mật của Hà Bành.

Dù sao quãng thời gian cô ta sống cũng chưa đủ lâu, không nghĩ rằng một lần tiết lộ lại hoàn toàn hủy hoại chính bản thân mình như vậy.

Hạ Nam Chi đẩy thực đơn đến trước mặt cô ta, bình tĩnh hỏi: “Vậy cô gọi món trước đi.” Cô nhấp một ngụm cà phê vừa mới gọi.

“Cô không ăn sao?”

“Tôi ăn rồi.”

Tân Nhiên giương mắt: “Vậy thì thôi.”

Cô ta cũng gọi một ly cà phê.

“Tìm tôi có việc gì?” Tân Nhiên vào thẳng vấn đề, mối quan hệ của hai người cũng đã đến giới hạn, cũng không định giả tạo mà chào hỏi nhau nữa.

“Ôn lại chuyện cũ thôi. Không phải trước đây cô nói chia tay với Lư Hạo rồi nên muốn tìm tôi nói chuyện à?” Hạ Nam Chi khẽ nâng mắt lên nhìn cô ta, trong mắt có vài tia châm chọc.

Ánh mắt Tân Nhiên cũng mang vẻ giễu cợt: “Làm sao, muốn chê cười tôi à?”

“Sao có thể chứ, cùng anh ta chia tay là một lựa chọn sáng suốt đấy. Anh ta cũng không phải loại người tốt gì, tôi đến đây để chúc mừng cô.”

Tân Nhiên cười lạnh, kỳ quái nói: “Ồ, thì ra cô cũng rất hiểu anh ta nhỉ?”

Hạ Nam Chi nghe ra được sự oán hận trong lời nói của cô ta, cảm thấy kỳ quái, không trả lời thẳng, qua loa mà nói: “Tôi có hiểu anh ta thì cũng không hiểu bằng cô được.”

“Bạn trai hiện giờ của cô là ai?”

Đột nhiên bị hỏi câu này làm Hạ Nam Chi không thể đoán được ý định của cô ta, chỉ nói: “Là cảnh sát, sao thế?”

“Tôi còn tưởng cô với Lư Hạo ở bên nhau chứ. Cảnh sát có nhiều tiền như anh ta sao, còn có thể cung cấp tài nguyên cho cô, không qua bao lâu chắc chắn cô sẽ nổi tiếng hơn.”

Đây là một thu hoạch ngoài ý muốn.

Hạ Nam Chi cụp mắt xuống, khuấy cốc cà phê trong tay. Theo ý nói của Tân Nhiên, cô ta cho rằng lý do khiến cô ta và Lư Hạo chia tay là vì cô.

Nhưng mà cô biết rất rõ, ngoại trừ lần ở trên du thuyền, Lư Hạo chưa bao giờ xuất hiện trước mặt cô. Thế mà Tân Nhiên lại có thể nghĩ như vậy, là do Lư Hạo thông qua cô ta hỏi về tin tức của cô sao?

“Sao thế, Lư Hạo thích tôi à, tôi thực sự không biết đấy.”

Tân Nhiên trừng mắt nhìn cô, trong mắt không hề che giấu sự tức giận. Cô ta đột nhiên đứng dậy, xách túi rồi đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Hạ Nam Chi ngăn cô ta lại: “Cô có biết Lư Hạo đã làm những gì không?”

“Làm chuyện gì?” Tân Nhiên hỏi lại.

Hạ Nam Chi nhìn cô ta một lúc, phát hiện ra cô ta có lẽ không biết gì cả: “Không có gì. Cô nói xem anh ta đã nói gì về tôi, nói thật dạo này tôi đang dính vào mấy vụ án nghiêm trọng, rất không may là lại có liên quan đến bạn trai cũ của cô, cho nên hôm nay tôi mới hẹn cô đến gặp mặt.”

Hạ Nam Chi thẳng thắn thừa nhận. Cô rất hiểu Tân Nhiên, dễ dàng oán hận, cũng dễ dàng tin rằng sẽ có miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, lại càng dễ dàng trong lúc nóng nảy mà làm chuyện ngu xuẩn.

Lư Hạo vứt bỏ cô ta như thế, trong lòng cô ta hẳn là rất oán hận.

Nghe xong những gì cô nói, cuối cùng Tân Nhiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Có chuyện gì?”

Hạ Nam Chi thờ ơ nói: “Chuyện phạm pháp. Dù sao tôi và cô cũng từng là bạn tốt, tôi khuyên cô một câu thật lòng, Lư Hạo đã phạm tội có thể khiến hắn ta phải ngồi tù mấy năm, đừng dây dưa không rõ với hắn nữa.”

“… Tôi không còn dây dưa với anh ta nữa. Nam Chi, chúng ta từng là bạn tốt như vậy… Cô hiện nay đứng vững rồi, cô có thể giúp tôi một chút không, cô nói với Lục Tiềm một tiếng, bảo anh ta đừng gây áp lực cho tôi nữa.”

Hạ Nam Chi nâng trán, cười nhạo một tiếng: “Anh ta lười phải quản mấy cái kỹ xảo nhỏ đó của cô. Mấy việc này là do Hà Bành làm. Tôi với anh ta không thân, không giúp được cô.”

Tân Nhiên im lặng, một lúc lâu sau lại trở về chỗ ngồi, nghiêm túc xoa xoa khuôn mặt: “Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi sẽ nói hết cho cô, chỉ cần cô giúp tôi đi cầu tình là được.”

“Tôi có thể giúp cô nói một tiếng, nhưng anh ta có nguyện ý buông ta hay không thì tôi không đảm bảo được, hy vọng cũng không nhiều.”

“… Được.”

“Vẫn câu hỏi cũ, Lư Hạo đã nói những gì liên quan đến tôi?”

“Lúc trước anh ta nhìn thấy ảnh cô trong điện thoại của tôi, hỏi cô là ai. Sau này tôi mới biết là do Trần Quan Minh bị cô đánh bị thương, Lư Hạo đến bệnh viện thăm anh ta mới biết đến cô.”

“… Sau đó thì sao?”

“Ngày hôm sau anh ta bảo tôi hẹn cô đến du thuyền vào buổi tối hôm đó… Nam Chi, tôi thực sự không biết rằng Trần Quan Minh sẽ làm như vậy với cô.”

Hạ Nam Chi giơ tay cắt ngang lời xin lỗi của cô ta, nhàn nhạt nói: “Tiếp tục đi.”

“Sau đó Trần Quan Minh bị phát hiện làm ra những việc kia rồi bị bắt. Bố của Lư Hạo mắng anh ta, bảo anh ta không được xen vào việc này nữa. Về sau tôi phát hiện ra Lư Hạo lén lút điều tra thông tin của cô, tôi với anh ta cãi nhau một trận rồi chia tay.”

“… Cho nên cô cảm thấy anh ta thích tôi?”

“…”

“Ngu xuẩn.” Hạ Nam Chi đánh giá.

—–

Trong lời nói của Tân Nhiên ngoại trừ việc Lư Hạo bí mật điều tra về cô thì không còn thông tin nào hữu ích cả. Lư Hạo tuy cũng là công tử bột nhưng anh ta thông minh hơn Trần Quan Minh, có một số việc không để cho Tân Nhiên biết được.

Sau khi ra khỏi quán cà phê (chắc tác giả nhầm chứ ở trên viết là nhà hàng kiểu Tây), Hạ Nam Chi một bên đi về phía sở cảnh sát, một bên nhắn tin cho Lục Tiềm.

Hạ Nam Chi: Tôi vừa mới gặp Tân Nhiên, vì để moi được tin tức từ trong miệng cô ta nên tôi đã đồng ý cho cô ta một lần cầu tình, tôi nói với anh một tiếng thôi.

Lục Tiềm:?????

Lục Tiềm: Hạ Nam Chi, cô là người sao? Cô vậy mà lại có thể vươn khuỷu tay ra ngoài!

Hạ Nam Chi: Hahahaha Tôi đã nói với cô ta là có thể anh sẽ không đồng ý rồi, anh cứ cho là tôi đánh rắm đi.

Lục Tiềm: Thối quá, cách xa tôi ra.

Cô cất điện thoại đi, bước vào sở cảnh sát.

Cô thấy ánh đèn trong văn phòng Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đang tắt nên cũng không đi vào nữa, hai tay cô đút túi đứng ở bậc thang, mũi chân hơi nhón lên. Hai phút sau, Kỷ Y Bắc đi ra ngoài.

Trong tay anh cầm hộp cơm mới mang đến lúc nãy: “Em đi đâu thế, anh tưởng em về nhà trước rồi.”

Hạ Nam Chi khoác lấy tay anh: “Em đi gặp bạn gái cũ của Lư Hạo.”

Kỷ Y Bắc ngừng một chút, nhướng mày: “Em quen biết à?”

Hạ Nam Chi chưa từng nói đến Tân Nhiên với anh nên tất nhiên là không biết: “Lần trước là cô ta gọi em đến chỗ du thuyền, nghe cô ta nói Lư Hạo đã điều tra tin tức về em.”

Kỷ Y Bắc chú ý đến câu nói ở đằng trước, cau mày bất mãn: “Sao em lại kết bạn với loại người như vậy, cẩn thận cô ta kéo em xuống theo đấy.”

“Đã không còn là bạn bè nữa rồi.”

“Tại sao Lư Hạo lại điều tra về em?”

“Không biết.”

Kỷ Y Bắc nhớ lại quá trình thẩm vấn Lư Hạo vừa rồi, hắn ta rất bình tĩnh, trả lời rõ ràng từng câu hỏi khác nhau của anh, không hề tỏ ra rụt rè, cũng không tỏ ra lo lắng hay nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

Cũng may Kỷ Y Bắc không phải kiểu chưa nắm chắc mà đã gọi Lư Hạo đến thẩm vấn, chẳng qua manh mối mà anh đang mong chờ cũng chưa bị lộ. Lư Hạo bị tạm giam tại sở cảnh sát cũng sẽ làm loạn bước chân của nhóm người kia.

“Không nói đến việc này nữa.” Kỷ Y Bắc vỗ nhẹ đầu cô: “Có thể bước đi được không?”

“Không thể.” Hạ Nam Chi cười, duỗi tay ôm lấy cổ anh: “Anh bế em.”

Hạ Nam Chi né tránh người ngoài bao nhiêu thì càng gần gũi với Kỷ Y Bắc bấy nhiêu, giống như một đứa trẻ con.

Kỷ Y Bắc vừa cười vừa mắng: “Lười vừa thôi, em tự đi đi, suốt ngày đòi anh bế thì chân làm sao mà tốt lên được.”

Hạ Nam Chi lầm bầm: “Xì, vậy mà anh còn hỏi em.” Hai mắt cô như vì sao, dùng hết sức làm nững: “Anh hôn em một cái rồi em tự đi.”

Kỷ Y Bắc véo cằm cô hôn mạnh một cái rồi vỗ mông cô: “Tiểu nha đầu.”

“Anh, mai em muốn đi Úc.”

“Đi làm gì?”

“Đi xem Lục Tiềm.”

“Ngày mai? Mai anh không có thời gian để đưa em đi, Lư Hạo vẫn còn đang ở sở cảnh sát.”

Hạ Nam Chi cười: “Không sao, em tự mình đi được mà, thừa dịp gần đây không có việc gì.”

“Chân của em chịu nổi sao?”

“Chịu được mà.”

Sau khi về nhà, Kỷ Y Bắc lại một lần nữa được trải nghiệm kỹ năng diễn xuất của Hạ Nam Chi. Chân của cô gái này đã sớm khỏi rồi, mấy ngày nay cái gì mà hôn rồi ôm đều là giả vờ!

“Hừ! Kiềm chế đi!”

Vừa bước vào nhà, Hạ Nam Chi đã nắm lấy tay Kỷ Y Bắc, đẩy anh vào tường, cúi người hôn lên môi anh như thể hết kiên nhẫn.

Nhiệt độ đột nhiên nóng lên.

Những ngày này, Kỷ Y Bắc đều lo nghĩ cho vết thương của cô, cũng đã không gần gũi cô một tháng rồi, rất dễ trở nên mất khống chế.

Chỉ một câu mà Kỷ Y Bắc đã hoàn toàn đầu hàng. Sự dịu dàng cuối cùng của anh dùng để ôm lấy cô bằng cả hai tay rồi nhấc bổng cô lên để chân cô không bị đau.

Hạ Nam Chi cảm giác được sức nóng hừng hực của vật kia đang cọ vào đùi cô qua lớp vải, cô vô cùng nóng vội cởi quần của Kỷ Y Bắc, cũng đồi thời cởi luôn chiếc áo ngắn tay trên người anh.

Cơ bắp cuồn cuộn, hơi thở nóng rực khó mà chịu nổi.

Hạ Nam Chi đang mặc trên người một chiếc váy, anh trực tiếp luồn tay từ bên dưới vuốt ve đùi cô, lên bụng dưới rồi đến ngực của cô, sau đó anh cởi dây áo ngực, ném nó xuống đất.

Thậm chí anh còn không đợi được để trở về phòng ngủ, đèn phòng khách sáng rực, quần áo vương vãi trên sàn.

Kỷ Y Bắc mở khóa quần của anh ra khiến Hạ Nam Chi không khỏi rùng mình một cái, làn da trắng nõn đỏ rực, cô cắn lấy vai anh rên rỉ.

“Ah…”

Tiếng kêu như mèo của cô khiến cho Kỷ Y Bắc mỉm cười, cả người cô như không có xương, treo trên người Kỷ Y Bắc, chịu đựng sự mạnh mẽ ra vào của anh.

Cô thần trí mơ hồ, tìm lấy cổ tay của Kỷ Y Bắc, đặt hay ngón tay lên trên đó.

Mạch đập đến lợi hại.

Hạ Nam Chi đã muốn làm điều này từ lâu rồi. Trước đây hai người diễn trò ở quán bar, bà chủ của quán bar đã vuốt ve mạch đập của Kỷ Y Bắc, nói rằng nó đập chẳng nhanh gì cả.

“Sao thế?” Kỷ Y Bắc hôn một đường lên hình xăm của cô, màu đen và đỏ xen kẽ, gợi cảm lại bí ẩn.

“Mạch đập… nhanh quá.” Hạ Nam Chi buông cánh tay đang ôm chặt lấy cổ anh ra, sắp bị đụng đến ngã rồi.

—–

Rốt cuộc cũng kết thúc.

Trên mặt Hạ Nam Chi ướt đẫm, tóc tai rối bời, không phân biệt được là nước mắt hay là mồ hôi. Hai người bọn họ, người đầu tiên đi trêu chọc là cô, người đầu tiên bị đánh bại đến mức khóc lóc cầu xin cũng là cô.

Toàn thân cô không còn chút sức lực nào, để mặc Kỷ Y Bắc ôm vào phòng tắm, tắm rửa cho cô rồi bế trở lại giường, chân cũng không chạm đất.

“Khốn nạn…” Cô lẩm bẩm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn có thói quen quấn lấy eo Kỷ Y Bắc rồi vùi đầu vào vòng tay của anh.

Một tay Kỷ Y Bắc bị cô gối lên, một tay khác xoa vai cho cô rồi vươn tay tắt đèn ngủ bên cạnh.

P/S: Vì có một số nhân vật từ thiện trở thành ác, lại có một số nhân vật không thiện cũng không ác nên mình sẽ tùy theo hoàn cảnh và ngữ cảnh để đổi cách xưng hô và ngôi thứ ba cho phù hợp, sẽ không làm mọi người bị rối đâu ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK