• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Yyan

Beta: LinhNhi

“Lão đại! Mấy anh em của đội phòng chống ma túy nói muốn đi tiệc rượu!” Dư Hiểu Dao còn chưa đi vào thì đã gào hét lên rồi.

Vừa đúng lúc làm cho Hạ Nam Chi thoát khỏi tình huống đang giả vờ ngủ, cô biết lắng nghe mà dụi mắt ngồi dậy, làm như là vừa mới ngủ dậy thật.

Hai tay Dư Hiểu Dao bám ở trên cửa, gượng cười: “Ôi, xin lỗi, đánh thức cô rồi.”

Hạ Nam Chi mỉm cười, lắc đầu.

“Kỷ đội, Chu đội, mau ra đây, đi ăn cơm thôi! Phải rồi, Nam Chi, cô cũng đi cùng nhé?”

Hạ Nam Chi có chút hứng thú mà liếc nhìn Kỷ Y Bắc một cái, tâm tư xấu trong bụng bị gợi lên, có một số đồ vật chôn ở dưới đáy lòng rục rịch ngóc đầu dậy, giống như nham thạch nóng chảy nhô lên, với rất nhiều chiều hướng không thể khống chế.

Cô dựa lưng lên ghế, hai chân vắt chéo nâng lên, dù bận vẫn thong dong nói: “Không đi đâu, lát nữa còn phải về xem tổ kịch.”

“Vậy được, thế chúng tôi đi đây.” Dư Hiểu Dao cũng không có lại kiên trì nữa.

Kỷ Y Bắc và Chu Đông Hâm cùng nhau đi ra ngoài.

Đến cửa, bỗng nhiên Kỷ Y Bắc dừng lại bước chân nói: “Nếu lát nữa em còn muốn ngủ thì phải nhớ bật điều hòa lên đấy.”

Những lời này bị Dư Hiểu Dao nghe thấy, không khỏi cúi đầu “Chậc chậc” hai tiếng.

Lúc vừa mới thẩm vấn Hà Yểu Kỷ Y Bắc quả là như hung thần tàn ác, làm cho cô bé kia đều bị hỏi đến suýt nữa điên rồi, lúc này lại đột nhiên trở nên quan tâm.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, lời này quả nhiên không sai.

Hạ Nam Chi tìm tòi trong mắt anh, trực tiếp nhìn thẳng vào anh, cười đến vẻ mặt như thiếu đánh: “Biết rồi.” Cô dừng lại một chút, gọi lên một tiếng, “Anh trai.”

Kỷ Y Bắc: “…”

Không biết này lại thần bí cái gì, Kỷ Y Bắc quả là không muốn nghĩ phản ứng cái tính cách cổ quái của người này, tương đối giấu đầu hở đuôi mà ho lên một tiếng: “Đi thôi đi thôi.”

Chờ trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cô, Hạ Nam Chi không có quay về tổ kịch, ngược lại đạo diễn cũng nói rồi hôm nay quay cảnh không có cô trước, cô cũng không cần thiết phải kính nghiệp mà đi chờ đợi ở tổ kịch như thế.

Điện thoại rung lên cắt ngang suy nghĩ không bờ bến của Hạ Nam Chi.

Tân Nhiên: Tớ sắp điên rồi!

Hạ Nam Chi: Làm sao vậy?

Tân Nhiên: Đại boss của công ty bọn tớ hình như muốn theo đuổi tớ…

Tân Nhiên: Khiến cho tớ gợi lên tâm tư xấu muốn ngồi mát ăn bát vàng.

Hạ Nam Chi:…Đẹp trai không?

Tân Nhiên: Đẹp!

Tân Nhiên: [ Hình ảnh ] ( Gói biểu cảm điên cuồng gật đầu)

Hạ Nam Chi bật cười, lúc học năm hai đại học Tân Nhiên có quay qua một bộ phim ngắn rất nổi tiếng, ký hợp đồng cũng sớm hơn cô, hai người không phải là cùng một công ty quản lý.

Dừng lại một chút, cô trả lời: Chủ động mắc câu đi, cậu còn do dự cái gì, tớ còn phải đi mua chút mồi câu.

Cũng không biết con cá kia ở trong ao của cô thích ăn cái gì.

Cùng Tân Nhiên tán gẫu xong, Hạ Nam Chi bấm mở khung đối thoại của Lục Tiềm.

— Lát nữa quay phim xong anh có việc không, có chút chuyện hỏi anh.



Gió lạnh hiu hiu rét thấu xương, cuốn qua khuôn mặt lộ ra ở trong không khí, từ trong góc nào đó thoang thoảng ra mùi hương hoa nhè nhẹ, như ẩn như hiện, như có như không.

Đây là một khách sạn lắp đặt thiết bị vô cùng có phong cách, vào cửa liền có thể nhìn thấy một bức tranh phóng đại đầy màu sắc, tiếng đàn dương cầm trong bầu không khí lưu loát như dòng nước chảy.

Chỉ là Hạ Nam Chi vô cùng không thể hiểu nổi sở thích thưởng thức bữa tối ở trên ban công ngoài trời vào mùa đông của Lục Tiềm.

“Ngài lâu rồi không đến? Bạn gái sao?” Ông chủ khách sạn đem một chai rượu vang đỏ nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Lục Tiềm cười xua tay: “Không phải, là bạn thôi.”

Ông chủ khách sạn cũng không nói gì nữa, lúc rời đi còn rất quan tâm mà thay bọn họ đóng cửa ban công.

Hạ Nam Chi nhìn quanh một vòng, cảm thấy chỗ này chỉnh trang đến thật sự là vô cùng tao nhã lại ấm áp, ngoài lạnh ra, thì cũng không có khuyết điểm gì.

“Ông chủ đó quen biết anh à?” Lời cô nói ra, lại cảm thấy hỏi như vậy không đúng, sửa miệng nói, “Anh quen biết ông chủ ở đây?”

“Ừm—Phải nói thế này, khách sạn này là tôi mở đấy.”

Hạ Nam Chi trợn mắt.

Chẳng qua khách sạn này quả thực rất có phong cách của Lục Tiềm, mặc kệ anh ta có chạy nhảy ầm ĩ như nào, từ trong xương cốt đã có một loại tao nhã rồi, có lúc Hạ Nam Chi không thể không thừa nhận, anh ta chính là trời sinh nên ở trên sân khấu, ở trước ống kính.

“Cô tìm tôi có chuyện gì mà còn không thể nói ở trên điện thoại?”

Lục Tiềm mở chai rượu vang đỏ, rót cho Hạ Nam Chi, rồi lại tự rót vào đáy ly của mình, vặn cởi ra hai chiếc cúc áo sơ mi.

Hạ Nam Chi cong môi, ánh mắt chợt lóe lên, đi thẳng vào vấn đề: “Nói về Kỷ Y Bắc.”

Lục Tiềm vui vẻ, hai tay chắp lại đẩy hướng ra ngoài một cái: “Yô, vậy tiểu nhân biết gì sẽ nói hết, sẽ không giấu diếm gì cả,”

Một khi anh ta nhận định một người là bạn bè, thì sẽ đem những cái thói ngôi sao, thần tượng kia của bản thân thu lại sạch sẽ, cho dù Hạ Nam Chi là một người mới có thâm niên kém hơn anh, anh cũng sẽ đối đãi như bạn bè bình thường.

“Ừ– Anh và anh ấy làm thế nào mà quen nhau vậy?”

Lục Tiềm sửng sốt, nói kháy: “Vừa bắt đầu liền hỏi vấn đề khó xử như vậy, anh ta coi như là cứu tôi một lần đi.”

Lần đầu tiên anh ta gặp Kỷ Y Bắc vẫn là ở sáu năm trước.

Khi đó Lục Tiềm mới ra mắt, lập tức dựa mặt thu hút rất nhiều fans, chẳng qua tốc độ nổi tiếng của anh ta quá nhanh, tranh giành cấu xé lẫn nhau không biết cướp đi bao nhiêu tài năng của người khác, tự nhiên bị rất nhiều người ghi hận, lúc đó năng lực quan hệ xã hội của công ty quản lý của anh ta không mạnh, sau khi nổi lên một trận liền bị các loại bịa đặt bôi đen đến tột đỉnh.

Có một hôm buổi tối anh ta và bạn bè hẹn đi hát, anh ta một mình lái xe đến nơi hẹn, đi theo phục vụ nam đi qua một cửa phòng.

Lúc đó Lục Tiềm đã mơ hồ cảm thấy không thích hợp, vừa mới nghĩ dừng lại thì cửa mở ra một khe hở duỗi tay túm anh ta đi vào, bên trong lộn xộn, bao phủ một cỗ mùi rượu khó ngửi.

Dưới ánh đèn lờ mờ có mấy kẻ nghiện nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, có người ngay cả quần áo còn chưa mặc.

Lần này đem ma mới như Lục Tiềm dọa sợ rồi, quay đầu nhìn lại người vừa nãy đem anh túm vào đã sớm không thấy đâu, Lục Tiềm lập tức ý thức được đây là một cái bẫy, lúc này, cửa đã bị khóa trái ở bên ngoài rồi.

Đúng như dự đoán, không qua mấy giây sau có một đội mặc cảnh phục xông cửa mà vào, bắt giữ người và tang vật, đem từng người ở trong phòng đều còng lại mang ra ngoài.

Lục Tiềm đoán bên ngoài nhất định đã có phóng viên được vội vàng thông báo đến rồi, cũng chỉ chờ anh đi ra ngoài để nắm vững tội phạm hiện hành.

Tiểu sinh đang nổi bị bắt vì hút thuốc phiện, hoặc là cho dù không hút, anh ta cũng tẩy không sạch được, rất có khả năng những năm này anh ta sẽ thất bại hoàn toàn và sẽ mang theo vết nhơ này ở trong tương lai.

Lúc này, Kỷ Y Bắc ngậm điếu thuốc xuất hiện.

Cười cợt nhả mà vỗ đầu vai của cảnh sát, chỉ xe cảnh sát ở bên dưới: “Chú Lý, lúc nữa cho tôi ngồi xe tiện lợi đi.”

Lúc đó Kỷ Y Bắc còn đang học ở trường cảnh sát, là thực tập ở đồn công an địa phương, bởi vì có cha là cục trưởng, trêu chọc cười đùa khắp nơi, trải qua cuộc sống vô cùng bừa bãi.

Sau đó ánh mắt của anh hướng về sau liếc một cái, dừng lại một chút, ngón tay lười biếng chỉ hướng lên trên người Lục Tiềm: “Người này không hút thuốc phiện đi?”

Cảnh sát được anh gọi là “Chú Lý” xua tay: “Đều là cùng trong một gian ghế lô soát ra đấy, đều phải đi về kiểm nghiệm.”

“Không phải, vừa nãy lúc tôi đi WC nhìn thấy anh ta không hiểu gì cả mà bị người ở bên trong túm đi vào, tôi còn tưởng là sắp đánh nhau đấy.” Anh nói xong thì nhún vai, “Chẳng qua lúc đó tôi vội đi giải quyết, ai biết được tôi đi ra thì mọi người đến rồi.”

Vị cảnh sát dẫn đầu nghi ngờ mà liếc nhìn trên mặt Lục Tiềm.

Cho dù đến loại tình huống này, trên mặt anh ta mặc dù hoang mang, nhưng cũng vẫn duy trì phong độ tối thiểu.

Lục Tiềm đi lên trên, kéo Kỷ Y Bắc nói: “Người anh em, xin giúp đỡ, tôi là một diễn viên, bị người khác hãm hại, bên ngoài khẳng định có phóng viên đang chờ tôi.”

Kỷ Y Bắc nhìn chằm chằm anh ta nửa ngày, không biết làm sao bản thân xem phim đều là những loại phim cảnh sát, không hề biết Lục Tiềm, chẳng qua là vẫn gật đầu đồng ý.

Kỷ Y Bắc tìm phục vụ ở cửa KTV muốn một loại túi rác dùng một lần, nhét cho Lục Tiềm.

Lục Tiềm: …

Là có thể nhẫn…Cái gì cũng có thể nhẫn!

Anh ta không có ý kiến đem túi nilon đen đội lên trên đầu, được Kỷ Y Bắc xách ra ngoài.

Cửa quả nhiên có phóng viên, thế nhưng cái túi nilon đen kia hoàn toàn nhìn không ra mặt ở bên trong, chỉ có thể chụp mấy tấm ảnh cho đầu đề là “nghi ngờ là tiểu sinh mới nổi Lục Tiềm.”

Ngay lập tức bị fan của Lục Tiềm chửi đến máu chó đổ vào đầu.

Hạ Nam Chi nghe anh ta nói xong, khóe miệng cười châm biếm, khó có thể tưởng tượng được Lục Tiềm còn có ngày phải đội túi nilon để tránh phóng viên.

“Không nghĩ đến anh còn có lúc thê thảm đến như vậy.”

Lục Tiềm lắc lắc rượu vang đỏ trong ly rượu: “Người mới trong vòng giải trí đều rất thảm đấy.”

“Phải không?” Hạ Nam Chi nghĩ lại bản thân, “Tôi cảm thấy khá tốt.”

Dưới bản, Lục Tiềm rất nhanh đá vào cẳng chân của Hạ Nam Chi, cô bị ăn đau rụt lại một cái, nhẹ giọng mắng.

Lục Tiềm: “Rốt cuộc cô có não hay không đấy?”

Lời này vừa nói ra, anh ta liền sửng sốt, anh ta từng đồng ý với Kỷ Y Bắc là chuyện này không thể nói cho cô.

Thuận tiện nhớ lại, anh ta còn đồng ý với Hạ Nam Chi là không đem chuyện cô thích Kỷ Y Bắc nói cho anh(Kỷ Y Bắc).

Thôi vậy, dù sao đã nói rồi, không có gì khác nhau.

Lục Tiềm ho nhẹ một tiếng, chú ý đến khóe mắt bay lên của người đối diện, đang nghi hoặc nhìn anh ta.

“Thực ra thì, bộ phim đầu tiên của cô tôi chọn cô làm nữ chính không phải là vì cái khác, chính là vì Kỷ Y Bắc có nhắc qua với tôi về cô, vòng giải trí rất loạn, anh ta ủy thác tôi chiếu cố cô nhiều hơn.”

Hạ Nam Chi sửng sốt.

Cô vẫn luôn biết bản thân là một diễn viên nhỏ không có tiếng tăm, cái tính khí này lại có thể ở trong tổ kịch cùng mọi người chung sống đã không tệ rồi, ít nhiều có quan hệ của Lục Tiềm.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lục Tiềm cùng cô có quan hệ không tệ, mọi người tự nhiên không dám lạnh nhạt cô.

Chỉ là từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ qua, trong đó lại có thể còn có quan hệ với Kỷ Y Bắc.

Trong lòng Hạ Nam Chi chấn động, một câu kia “Anh ta ủy thác tôi chiếu cô nhiều hơn” hầu như ép vỡ lý trí của cô.

Trêu đùa nói: “Như vậy sao, tôi còn tưởng là anh thích tôi đấy.”

Lục Tiềm chế nhạo một tiếng, khinh thường mà nói lầm bầm: “Đúng rồi, chuyện này cô đừng nói với Kỷ Y Bắc, anh ấy bảo tôi đừng nói cho cô.”

“Ồ?” Hạ Nam Chi nhướng mày, má lúm đồng tiền ẩn giấu nụ cười, trong ánh mắt khúc xạ ra ánh sáng khác thường.

Lục Tiềm bị dáng vẻ không hề che giấu của cô chọc cười: “Thực ra thì, Kỷ Y Bắc rất thích cô, buổi chiều hôm nay tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta nhìn cô đó…Chậc chậc, không bình thường.”

Hạ Nam Chi hừ cười, nhún vai thoải mái thừa nhận: “Đúng không, tôi cũng cảm thấy thế.”

“Không phải là ban ngày cô vẫn không dám theo đuổi sao, thế nào, mới kiên trì mấy tiếng liền kiên trì không nổi rồi?”

Hạ Nam Chi nhướng mi, trong lòng nghĩ bản thân nào có chỉ kiên trì mấy tiếng, đều đã kiên trì mấy năm rồi.

Bây giờ cuối cùng được cô tìm được một cái cớ có khả năng thuyết phục bản thân đi đến gần Kỷ Y Bắc hơn, tất nhiên không thể bỏ cuộc vô ích như vậy.

“Không phải không dám theo đuổi, chỉ là tôi mới biết, nếu như tôi không theo đuổi, rất có khả năng anh ấy muốn trở thành người độc thân rồi.” Hạ Nam Chi hướng anh ta nháy nháy mắt, “Tuổi còn trẻ, thật đáng thương.”

Lục Tiềm trợn to hai mắt, một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi: “Gì? Độc thân? Kỷ Y Bắc!?”

Hai người đem ăn bữa cơm tối thành ăn bữa khuya luôn, bên dưới bàn gỗ có mấy chai rượu nằm lăn lóc.

Hai tay Lục Tiềm chống đầu, lắc lắc đầu nhìn Hạ Nam Chi ở đằng trước đã uống đến nằm sấp xuống, thật sự là không nhìn ra cô gái bình thường quăng ném như Thiên Vương Lão Tử*, tửu lượng lại kém như vậy.

*Thiên Vương Lão Tử: Chỉ những người cao quý, có thẩm quyền cao nhất.

Chẳng qua hai người uống cũng không tính là ít, Lục Tiềm cũng có chút choáng đầu.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)

Suy nghĩ một lúc, anh ta móc điện thoại ra bấm vào một dãy số quen thuộc, để ở bên tai, “Tút” hai tiếng mới nhận.

“Alô?” Lục Tiềm nhíu mày, nhẹ giọng nói, “Tôi uống chút rượu, anh đến đón tôi một chút đi…Không có, chỉ là cùng một người bạn mà thôi…Được.”

Không qua bao lâu, cửa ban công mở ra, ngược theo ánh sáng một người đàn ông mặc áo khoác đen đi vào.

Mấy sợi tóc màu đen xõa tung ở trước trán, trong áo khoác ngoài chỉ có một cái áo sơ mi trắng mỏng, hiển nhiên là vừa gội đầu tắm rửa xong liền bị một cuộc điện thoại gọi ra.

Vừa rồi một mình Lục Tiềm ngồi một lát, vị rượu dần dần quét sạch toàn thân, ngẩng đầu hướng người đàn ông kia cười một cái, loạng choạng đứng lên ôm lấy cổ của người đàn ông kia.

Lông mày của người đàn ông hơi cau lại, giơ tay hướng lên mông của Lục Tiềm vỗ một cái, hất cằm nhìn Hạ Nam Chi: “Cô ấy làm thế nào?”

“Ừm—” Lục Tiềm quay đầu, “Thiếu chút nữa quên rồi, chúng ta đưa cô ấy về nhà đi.”

Nói xong Lục Tiềm mạnh mẽ lấy lại tinh thần, dùng sức đẩy Hạ Nam Chi mấy cái: “Cô ở đâu hả, tôi đưa cô về.”

Mắt Hạ Nam Chi mở ra một khe hở, lờ mờ nhìn thấy Lục Tiềm đang dựa vào một người.

Cuối cùng thật không dễ dàng mới đưa được Hạ Nam Chi đến nhà trọ, Lục Tiềm và người đàn ông kia một lần nữa quay trở lại trên xe.

Lục Tiềm vừa mới ngồi vào xe, liền bị người ta nắm cằm ngẩng đầu lên, giữa răng môi tràn ngập mùi vị xâm lược, người đàn ông ở trong miệng anh ta lục soát một trận, cuốn lấy rượu cồn còn sót lại ở trong khoang miệng.

“Buổi tối uống rượu nhiều như vậy tìm chết hả?” Giọng nói của người đàn ông nguy hiểm.

Lục Tiềm bị anh ta hôn đến thiếu khí, càng thêm choáng, giơ tay đẩy anh ta ra: “Ở bên ngoài hôn tôi mới là tìm chết, anh cũng không sợ có phóng viên.”

Người đàn ông cười nhạo một tiếng, cúi người giúp anh ta cài đai an toàn: “Phóng viên nào dám viết hai người chúng ta.”



Nửa mơ nửa tỉnh, Hạ Nam Chi khôi phục lại một chút ý thức còn sót lại.

Trước đây cô chỉ cần vừa say thì sẽ quên hết chuyện của trước kia, chẳng qua lần này lại hiếm có, vẫn còn nhớ được nội dung nói chuyện với Lục Tiềm.

Trong phòng ngủ tối đem, màn hình điện thoại sáng lên.

Hạ Nam Chi dự định gửi tin nhắn cho Tân Nhiên, tuyên bố bản thân muốn chính thức theo đuổi một người đàn ông rồi.

Biên soạn tin nhắn: Bà đây cho cậu dựng flag* một tháng, tớ liền không tin theo đuổi không nổi anh (Kỷ Y Bắc).

*dựng flag: Chính là thời điểm làm sáng tỏ kết cục của một chuyện,sự kiện mấu chốt trong đó, nói cách khác dựng flag chính là phát động những mấu chốt của sự kiện. Mọi người sẽ căn cứ vào tầng ý nghĩa đó để biểu đạt.(nguồn_gg)

Gửi đi.

Say rượu chọc người, buồn ngủ, Hạ Nam Chi không có chú ý đến bản thân mở ra cũng không phải là Wechat.

–Mà là Weibo.

Hạ Nam Chi V: Bà đây cho cậu dựng flag một tháng, tôi liền không tin theo đuổi không nổi anh( Kỷ Y Bắc).

——–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK