Cô dùng tay ấn vào vai Kỷ Y Bắc rồi lật người anh lại, nhanh chóng ngồi lên người anh.
Tia tỉnh táo cuối cùng của Kỷ Y Bắc đã bị hành động này của cô phá vỡ.
Anh nhì Hạ Nam Chi, Hạ Nam Chi cũng nhìn anh sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi.
“…”
“Ya.”
Hạ Nam Chi kêu nhẹ một tiếng, ngay lập tức vị trí của hai người bị hoán đổi, Kỷ Y Bắc đem người cô khóa chặt dưới thân.
Anh cúi đầu cắn môi Hạ Nam Chi.
Trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ.
Mắt Kỷ Y Bắc tối sầm lại, gần như không kiềm chế được mà mút môi cô.
Hạ Nam Chi ngửa đầu ra, cắn chặt môi, hơi thở gấp gáp, một chân cô câu lấy eo của Kỷ Y Bắc, nâng hông lên gần anh hơn.
Kỷ Y Bắc vì hành động của cô thở hắt ra một hơi, trong bóng tối lại tìm kiếm đôi môi cô.
Anh vươn tay ôm lấy mặt cô nhưng đột nhiên lại chạm vào mảnh ẩm ướt.
Kỷ Y Bắc ngay lập tức dừng động tác.
Tách.
Đèn bàn được bật lên.
Trên mặt Hạ Nam Chi đầy nước mắt, khóe mắt ẩm ướt…
“Em…” Kỷ Y Bắc đang muốn hỏi lý do thì tiếng điện thoại di động vang lên chói tai. Anh cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang được đặt dưới thân mình.
Không hiểu tại sao cô đột nhiên lại khóc.
Kỷ Y Bắc rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô: “Lau đi đã.”
Anh đắp chăn bông lại cho Hạ Nam Chi rồi mới ra khỏi giường cầm điện thoại trên bàn làm việc lên, là cuộc gọi từ sở cảnh sát.
Kỷ Y Bắc cau mày nhấc máy, giọng anh vẫn trầm thấp: “Alo? … Phát hiện ở đâu? … Được, tôi đến ngay.”
Một khúc xương được tìm thấy dưới cống thoát nước ở vùng ngoại ô phía Tây.
Năm 2000, vì một trận lụt do bão ở Cảnh Thành nên hệ thống thoát nước đã được cải tạo lại, cống thoát nước ở vùng ngoại ô phía Tây trở thành có cũng như không.
Đêm nay có một tên trộm định đến trộm nắp cống nhưng không ngờ ánh đèn pin của hắn lại soi ra được một khúc xương.
Lúc này đã dọa hắn sợ đến mức chạy vào trong. Ngoại ô bình thường cũng không có người qua lại huống hồ bây giờ đã là nửa đêm. Hắn chỉ còn cách gọi điện thoại cầu cứu cảnh sát.
Bộ xương đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Y Bắc cũng không vội đi luôn, dù sao đó cũng là một vụ án cũ đến mức chỉ còn lại xương rồi, bay qua ngay cũng không thể cứu sống được.
Anh đi tới bên cạnh mép giường, quỳ một chân xuống hỏi cô: “Sao vừa rồi em lại khóc?”
Hạ Nam Chi đã trở lại dáng vẻ như thường ngày, ngoại trừ khóe mắt còn hơi ửng đỏ. Cô áp mặt dựa vào ngực Kỷ Y Bắc hỏi: “Lại có vụ án à?”
Kỷ Y Bắc cau mày, đem đầu cô đẩy ra khỏi ngực mình: “Trả lời câu hỏi của anh trước. Tại sao em lại khóc?”
“À…” Vẻ mặt không đứng đắn của Hạ Nam Chi lại lộ ra: “Không phải có cách nói là ‘làm cho khóc’* sao, em đang làm công tác chuẩn bị tình cảm.”
*chỗ này tác giả chơi chữ. Từ ‘thao’ có nghĩa là một câu chửi, cũng có nghĩa là l.àm t.ình =))
Kỷ Y Bắc cũng không cười, lông mày càng nhăn lại: “Anh không đùa với em.”
Hạ Nam Chi lại làm loạn hôn anh: “Cuối cùng cũng có thể ngủ cùng nam thần rồi, không cho em khóc vì vui mừng sao?”
“…”
Kỷ Y Bắc cảm thấy vấn đề của cô rất nghiêm trọng.
Tuy nhiên anh không thể kéo dài thời gian thêm nữa, lười để ý đến cô ngốc miệng đầy lửa này. Kỷ Y Bắc nhanh chóng thay quần áo rồi xoa đầu Hạ Nam Chi.
Giọng anh đã dịu đi một chút: “Anh phải đi rồi, một mình em ở nhà có sợ không?”
Hạ Nam Chi lắc đầu, bắt đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.
Quả nhiên cô được anh hôn một cái lên trán: “Anh đi đây.”
Đợi đến khi Kỷ Y Bắc ra ngoài rồi Hạ Nam Chi mới tựa vào tường như thể đột nhiên mất hết sức lực.
Cô luồn ngón tay vào mái tóc mình, ôm lấy đầu gối, vùi đầu vào giữa cánh tay, thở ra một hơi thật dài.
Cốc cốc.
Hạ Nam Chi ngẩng đầu lên.
Lại trông thấy Kỷ Y Bắc đã quay lại, trên mặt mang biểu cảm ‘biết ngay cô ngốc này có vấn đề mà’.
Hạ Nam Chi: …
“Vương bát đản thay quần áo đi! Đi cùng với anh!”
Vừa rồi Kỷ Y Bắc ra tới cửa đột nhiên cảm thấy Hạ Nam Chi thực sự không bình thường, quả nhiên khi anh quay lại nhìn thấy cô đang trực khóc đến nơi rồi.
—–
Hiện trường vụ án ở trên một thảm cỏ xanh mướt, ở giữa bị lõm xuống, tạo thành một con đường tự nhiên, cỏ hai bên vẫn xanh tốt. Hiển nhiên là bị tên trộm và cảnh sát đi tới đi lui làm ra.
Kỷ Y Bắc mở cửa xe, bước một chân xuống quay người lại nói với người ở trong xe: “Một lúc nữa anh lại tìm em. Em tốt nhất là nên nghĩ ra một cái lý do anh có thể tin được đi.”
Nơi hoang vu này đến một ngọn đèn cũng không có.
Dư Hiểu Dao đang cầm đèn pin đứng bên cạnh nắp cống, toàn bộ xương đã được lấy lên và đặt trên một tấm vải đen, về cơ bản đã sắp xếp đủ thành hình người.
“Lão đại, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Kỷ Y Bắc đeo găng tay vào, ngồi xổm xuống cạnh Tôn Kiểm hỏi: “Thế nào rồi?”
“Thi thể không có xương cẳng tay trái, những chỗ khác thì còn nguyên vẹn. Vì vậy chắc là vào năm 2000 sau khi cải tạo lại hệ thống thoát nước thì được ném vào trong cái ‘giếng cạn’ này. Theo điều tra sơ bộ có lẽ đã bị ném ở đây 10 năm rồi. Kiểm tra tổng quan thì nạn nhân cao khoảng 1m80, tuổi ở thời điểm tử vong là khoảng 40 tuổi tính theo tuổi của răng.”
“Mười năm…” Kỷ Y Bắc lẩm bẩm: “Đã lâu như thế rồi cơ à.”
Anh cầm lấy đèn pin chiếu xuống đường cống. Đường cống này đã nhiều năm không dùng đến, cống cũng không sâu, nhìn xuống có thể mơ hồ thấy được bùn lầy.
Chiều nay trời mới bắt đầu mưa.
“Có thang dây không?”
“Không có.” Dư Hiểu Dao lấy từ cốp xe ra một cái dây thừng: “Chỉ có cái này.”
“Vậy thì dùng cái này.” Kỷ Y Bắc xua tay.
Anh buộc một đầu dây thừng vào cột cứu hoả gần đấy, đầu còn lại anh quấn vài vòng quanh eo tạo thành một sợi dây đơn giản.
“Tôi đi xuống xem thử. Tìm vài người đến kéo giúp tôi.”
Lập tức có ba người đến kéo lấy sợi dây.
Kỷ Y Bắc lùi về phía sau hai bước đến cạnh miệng cống, dùng hai tay siết chặt sợi dây rồi nhảy xuống.
Sợi dây nhanh chóng rơi xuống bị bóng tối nuốt chửng. Ba thanh niên đang cố gắng tìm độ dài thích hợp thì sợi dây đột nhiên căng ra.
Bên dưới cống vang lên một tiếng ‘bùm’.
“Không sao chứ?” Dư Hiểu Dao hét xuống miệng cống.
“Ừ.” Kỷ Y Bắc bình tĩnh cắn đèn pin vào miệng đáp lại một cách mơ hồ. Đùi và thân trên của anh cong lên một góc 90 độ, dựa vào bức tường thô ráp, anh ước lượng độ dài của sợi dây rồi đi xuống từ chút một.
Chưa bao lâu đã chạm đến đáy.
Anh rọi đèn pin men theo mép tường, nắp cống không đậy kín, bên dưới lại bị tắc nghẽn, bên trong vẫn còn xộc lên mùi hôi thối, bùn đất trên thành cống ẩm ướt.
Rõ ràng không giống với bùn đất trên mặt đất. Bùn đất chỗ hài cốt bốc lên mùi tanh hôi, là mùi của thịt thối và giòi bọ ăn mòn đã nhiều năm.
Mà vết bùn trên tường ước chừng chính là do nước mưa chảy xuống từ mép cống.
Kỷ Y Bắc nắm lấy một nắm đất, dùng ngón tay vân vê, cởi găng tay rồi cho đống đất ấy vào.
Thời gian cũng đã rất lâu rồi, dù có chứng cớ gì thì cũng đã sớm bị hỏng, phân huỷ và biến mất rồi. Nhưng có lẽ vẫn có thể tìm ra một số thông tin khác.
Kỷ Y Bắc thắt nút chiếc găng tay đựng bùn đất rồi cho vào túi.
Anh đang định đứng dậy thì chân mang bao giày bị trượt trên mặt đất, phát ra một âm thanh nhỏ.
Kỷ Y Bắc cúi đầu xuống.
Bên trong bùn đất lộ ra một góc của đồ vật màu trắng.
Anh nhanh chóng bới đống bùn đất đó lên, đó là một tờ giấy trắng đã được ngâm qua chất đặc biệt nên mới có thể nguyên vẹn đến tận bây giờ, nhưng chữ viết trên đó thì đã bị phai mờ.
Kỷ Y Bắc cẩn thận cho tờ giấy vào chiếc túi đựng vật chứng được niêm phong.
Sau đó anh kéo sợi dây thừng ra hiệu cho người phía trên kéo anh lên.
Một lần nữa trở lại mặt đất, được hít thở không khí trong lành, thân hình Kỷ Y Bắc run lên, suýt chút nữa không thể đứng vững.
“Không sao chứ?” Hạ Nam Chi đã ra khỏi xe, hỗ trợ kéo anh ra khỏi đường cống.
Kỷ Y Bắc áp bàn tay lên trán, lắc đầu nhẹ xua tay: “Không sao. Nồng độ carbon dioxide bên dưới hơi thấp.”
“À đúng rồi.” Kỷ Bắc lấy đống bùn đất và tờ giấy ra đưa cho Tôn Kiểm nói: “Lấy mẫu đất này kiểm tra theo quy trình. Tập chung vào việc khôi phục lại tờ giấy này, xem xem có thể khôi phục lại chữ viết trên đó không.”
“Tờ giấy này thuộc về nạn nhân sao?” Dư Hiểu Dao mở to mắt kinh ngạc.
Theo lý thuyết thì thi thể này bị ném xuống lúc đường cống đã đầy bùn đất, đất chứa chất phân hủy nên đã phân hủy quần áo của thi thể, cộng thêm môi trường ẩm ướt xung quanh làm đẩy nhanh quá trình phân hủy xác chết của giòi bọ.
Rất có thể tờ giấy là thứ duy nhất mà nạn nhân để lại, có thể nó đã được nhét trong túi quần hoặc áo của nạn nhân và rơi ra khi quần áo đã bị phân hủy.
“Có khả năng là vậy.”
Dư Hiểu Dao: “Nhưng mà đã nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn không phân hủy sao?”
Kỷ Y Bắc đang tập trung suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên cảm nhận người bên cạnh toàn thân chấn động bất giác lùi về sau một bước nhỏ.
Phần giày ma sát với mặt cỏ và bùn đất tạo lên một tiếng ‘xoạt’ nhỏ.
Kỷ Y Bắc mặt không đổi sắc giữ lấy eo Hạ Nam Chi, phát hiện ra cô đang nhìn chằm chằm vào bộ xương trắng.
“Kỷ đội?” Sự nghi ngờ của Dư Hiểu Dao chưa được giải đáp, cô liền đưa tay ra hiệu trước mặt anh.
Kỷ Y Bắc định thần lại: “Hả? Cái gì?”
“… Tôi đang hỏi nếu nó thực sự là của nạn nhân thì vì sao tờ giấy ấy lại không bị phân hủy.”
Kỷ Y Bắc lại liếc nhìn Hạ Nam Chi một cái, phát hiện ra cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào bộ xương, lại nhớ ra cô mới vừa gặp ác mộng, có lẽ cô lại bị dọa sợ rồi.
Vì vậy anh vươn tay ra ôm lấy cổ Hạ Nam Chi, giơ tay lên che mắt cô rồi tiếp tục giải thích: “Tôi đã kiểm tra qua chất liệu rồi, bề mặt khá nhẵn, còn có thành phần chống ăn mòn. Tôi đoán nó là một tấm vé.”
Quần chúng: …
Thư Khắc: “… Lão đại, người chết vì quý.”
Kỷ Y Bắc mặt không đổi sắc, tỏ vẻ ‘tôi đã làm cái gì’, sau đó xua tay: “Đem bộ xương về sở đợi kết quả đi. Mười năm rồi, cho dù là có báo cáo mất tích thì cũng khó tìm.”
Lúc này Hạ Nam Chi lấy bàn tay đang che mắt mình xuống rồi nắm chặt lại.
Tay cô vẫn lạnh như băng như bình thường.
Kỷ Y Bắc nắm chặt tay cô bỏ vào trong túi, một số trợ lý pháp ý đang cùng nhau phân loại chứng cứ, Kỷ Y Bắc kéo cô đến bên cạnh đường lớn.
“Không sao chứ?”
Hạ Nam Chi định thần lại cười nhẹ, nhưng sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt: “Không sao. Chỉ là lần đầu nhìn thấy cảnh như vậy, có chút kỳ quái.”
“Đã nói em ở trong xe rồi mà.” Giọng điệu của anh nghiêm túc nhưng vẫn nhẹ nhàng xoa tay cô: “Anh đưa em về trước.”
“Anh tăng ca à?”
Kỷ Y Bắc liếc nhìn về phía bộ xương rồi gật đầu.
“Vậy em đi với anh.”
“Em đi làm gì, không ngủ à?”
Tay Hạ Nam Chi đang để trong túi của anh lắc nhẹ, làm nũng: “Anh đưa em về thì lại phải trì hoãn thêm rồi.”
“Cũng không trì hoãn gì nhiều. Trước khi kiểm tra được DNA, bùn đất và tờ giấy kia thì chỉ có tên trộm mới có thể cung cấp một số manh mối mà thôi, cũng không thể là kẻ ném xác bảo hắn ta quay lại nhặt được.”
“Em muốn đi với anh.”
Hạ Nam Chi nhìn chằm chằm vào anh, nhìn Kỷ Y Bắc cau mày định nói gì thì cô lại cướp trước thời cơ nói tiếp: “Em không dám ở một mình.”
Kỷ Y Bắc bị cô chọc tức, anh vỗ nhẹ vào đầu cô nói: “Đi theo.”
“Kỷ đội!” Tôn Kiểm bỗng nhiên hét lên: “Trên xương đùi có một vết nứt. Dựa theo dấu vết này rất có thể lúc còn sống nạn nhân đã bị bắn!”
Kỷ Y Bắc chửi tục một tiếng chạy đến bên cạnh Tôn Kiểm cầm một khúc xương đặt dưới ánh đèn để nhìn kỹ hơn.
“Chỗ khác có dấu hiệu của đạn bắn không?”
“Vừa nãy kiểm tra tổng quát tôi không phát hiện ra. Nhưng mà…” Tôn Kiểm cầm khúc xương quay một vòng: “Vị trí liền kề trên xương đùi có vẻ đã bị bắn hai lần. Chắc là cùng một lúc nên vết tích đặc biệt rõ ràng.”
Trên người có vết đạn bắn.
Vậy thì người này không thể là một người bình thường được.
Đây có thể là một tên buôn bán vũ khí, một tội phạm từng đối đầu với cảnh sát nhưng đã được cứu đi hoặc là một tên buôn lậu. Có rất nhiều khả năng.
Kỷ Y Bắc gật đầu, không biết nên vui mừng hay lo lắng.
Nếu là vết thương do đạn bắn thì không thể coi là một trường hợp bình thường được, rất có thể sẽ phải làm tăng ca trong một khoảng thời gian, nhưng danh tính có thể sẽ dễ tình ra hơn và cũng dễ để theo dõi hơn.
“Xương đùi? Ở đâu?: Hạ Nam Chi đột nhiên lên tiếng.
“Hả?” Tôn Kiểm sững sờ nhìn cô gái có vẻ mặt nghiêm túc phía sau Kỷ Y Bắc, anh dừng lại một lúc rồi trả lời: “Đó là xương đùi.”
Hạ Nam Chi ‘à’ một tiếng, đầu óc cô trở nên trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng gió bị phóng đại.
“Hạ Nam Chi! Em làm sao vậy!?”
Phải một lúc sau cô mới định thần lại.
Cô vừa mở miệng đã có một làn gió lạnh thổi qua, cả người lập tức trở nên lạnh lẽo.
Cô nhìn Kỷ Y Bắc rồi nói: “Kỷ đội. Bố em, ông ấy… trên đùi bị bắn hai phát… liên tiếp.”