Beta: LinhNhi
Có thể xác nhận rằng người bị hại thứ ba đã chết vào khoảng 6 giờ sáng…
Kỷ Y Bắc đứng ở hiện trường vụ án, thi thể đã được đem đi xử lý, trên mặt đất còn dư lại một vũng máu lớn, anh ngồi xổm xuống nhìn kỹ một lúc, chú ý tới có một khoảng trống ở giữa vũng máu.
“Hừm, nơi này có bị người nào phá hư không?” Kỷ Y Bắc tiện tay túm một cảnh sát xử lý hiện trường hỏi.
Vị cảnh sát kia lật xem những tấm ảnh chụp lúc đầu nói: “Không có. Lúc chúng tôi vào thì đã như vậy rồi.”
“Cái này rất kỳ quái. Một mảng máu này hẳn là máu của người bị hại lưu lại sau khi ngã xuống đất, không nên vô cớ trống ra một khoảng…”
Hai mắt Kỷ Y Bắc nguy hiểm mà híp lại, đường cong bên sườn mặt đột nhiên căng thẳng.
“Thư Khắc, sáng nay dòng Weibo đó được đăng vào lúc mấy giờ?” Kỷ Y Bắc hỏi.
“7 giờ 08 phút.”
Kỷ Y Bắc lấy ra một cây bút máy màu đen sáng bóng từ trong bộ đồng phục cảnh sát, sau đó mở nắp ngược chiều kim đồng hồ, đem mực bên trong vẩy ra, tiếp đó đem ngòi bút máy dìm qua vết máu trên mặt đất, từ từ hút máu vào ruột bút.
Trên mặt đất xuất hiện một vòng trong tương tự.
Kỷ Y Bắc hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên bước nhanh ra ngoài cửa.
“Mẹ kiếp! Đồ điên!”
Hắn một cước đá lên cầu thang của lầu chung cư, lan can vốn đã rỉ sét lập tức phát ra tiếng kêu không chịu nổi.
“Kỷ đội! Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Thư Khắc từ trong phòng đi ra, trong phòng nồng nặc mùi máu làm cậu ấy có chút khó thở.
“Cái gì?” Trong giọng nói của Kỷ Y Bắc ý cà lơ phất phơ như bình thường, lại nhiều thêm một phần lạnh lùng.
“Nạn nhân thứ ba, ngoài vết thương trí mạng ở ngực ra, còn có một vết dao sâu trên cổ tay. Điều này không giống như hai nạn nhân đầu tiên.”
Kỷ Y Bắc hừ lạnh một tiếng: “Người ẩn danh đó trên Weibo cơ bản có thể xác định là hung thủ. Bức thư máu đó không phải mực đỏ, là máu thật. Chính là máu của nạn nhân.”
“Cái gì!?”
“Hơn nữa, hắn ta còn ở nơi xảy ra vụ án viết khoảng một tiếng đồng hồ rồi mới rời đi.” Kỷ Y Bắc lạnh lùng nói.
Kiêu ngạo lạnh lùng, không sợ hãi, nội tâm âm u, thậm chí còn vì thế mà tự mãn.
Còn có một vấn đề.
Ba nạn nhân hầu như không có mạng lưới quan hệ giống nhau. Bây giờ mỗi đêm tin tức đều sẽ nhắc nhở người dân thành phố không được tùy tiện mở cửa cho người lạ, với lại trong nhà của nạn nhân đã được trang bị mắt mèo, thật sự đều là trùng hợp mở cửa cho người lạ sao?
Hoặc là nói…
Giữa các cô ấy có một loại quan hệ không giống nhau.
—
Trong khi đó, Dư Hiểu Dao đang ngồi trước màn hình xem máy giám sát, ghi chép lại mọi hoạt động của bệnh viện Lâm Thị ngày mùng bảy tháng tám năm ngoái đã được gửi đến đây.
Đó là một bệnh viện tư nhân.
Ghi chép giám sát của phòng bệnh bình thường qua nửa năm đã sớm bị xóa bỏ rồi, chỉ có ghi chép giám sát ở cửa của phòng bệnh cao cấp còn được lưu giữ.
Dư Hiểu Dao tăng tốc độ phát gấp mười hai lần, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên màn hình.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, đột nhiên trước cửa phòng bệnh xuất hiện một cái gáy, yên lặng đứng trước phòng bệnh rất lâu.
Dư Hiểu Dao lại tua lại, giảm tốc độ phát lại, xem đi xem lại nhiều lần.
Là một người đàn ông cao gầy, nhưng toàn bộ quá trình hoàn toàn không lộ mặt.
Cô nhanh chóng dùng điện thoại di động chụp ảnh gửi cho Kỷ Y Bắc.
Xử lý xong việc này, Dư Hiểu Dao đứng dậy rót một ly nước, duỗi thắt lưng đi ra ngoài. Khi đi ngang qua phòng trực ban đột nhiên thoáng nhìn thấy một thân hình có chút quen thuộc.
Gần đây vụ án này làm cho cô luôn nghi thần nghi quỷ, lập tức dựa vào bên tường len lén nhìn xung quanh.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, một cái áo khoác ngoài màu trắng gạo ném ở trên bàn, từ góc độ nhìn của Dư Hiểu Dao vừa lúc có thể nhìn thấy dáng người của cô ấy rất tốt, hai dây hoa tai lấp lánh bên tai, ở trong mái tóc đen như ẩn như hiện lóe sáng.
Người phụ nữ kia đột nhiên vuốt tóc ra sau, lộ ra sườn mặt.
Dư Hiểu Dao nhìn thấy đôi mắt giống như cất giấu ánh sáng của cô ấy, đột nhiên nhớ ra.
Đây không phải là minh tinh ngày hôm đó Kỷ đội đưa cô đi gặp Phó cục thì gặp phải hay sao!
Khí chất của vị minh tinh này quả thật không giống người bình thường. Ở trong đám người đều giống như phát sáng vậy. Nghĩ như vậy, Dư Hiểu Dao đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Trần, có chuyện gì vậy?”
“Ôi? Dư đội phó, cô tìm tôi à?” Tiểu Trần quay đầu lại vừa thấy Dư Hiểu Dao thì lập tức đứng lên.
Dư Hiểu Dao xua tay, chào Hạ Nam Chi: “Sao cô lại đến sở cảnh sát?”
Thực ra Hạ Nam Chi không nhận ra người trước mắt này, nhưng trên mặt một chút cũng không biểu lộ ra, tự mình liếc nhìn tên côn đồ chán ghét bên cạnh.
Lời nói ra âm thanh rất lớn, hiên ngang lẫm liệt: “Bị sờ soạng.”
Dư Hiểu Dao: “…”
“Cô gái này bị quấy rối.” Tiểu Trần giải thích cho Dư Hiểu Dao, lại nói với Hạ Nam Chi:
“Đây là Dư đội phó của đội cảnh sát. Cô muốn tìm Kỷ đội nhưng tôi thật sự không biết. Nói không chừng Dư đội phó biết.”
“Cô tìm Kỷ đội sao? Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi.” Dư Hiểu Dao nói.
“Ồ.” Hạ Nam Chi trong lòng không để ý mà gật đầu nói: “Vậy cô giúp tôi đưa cái này cho anh ấy đi.”
Hạ Nam Chi ngồi ở trên ghế, một đôi bàn tay mảnh khảnh đưa ra, một cái hộp giữ nhiệt được móc trên ngón tay trỏ.
Dư Hiểu Dao đi qua nhận lấy, rất không để ý mình là người ngoài mà đem nắp hộp giữ nhiệt mở ra, hít một hơi thật sâu nói: “Thơm quá! Là cô làm sao?”
“Không phải, là mẹ anh ấy đưa đến. Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm liền mang qua cho anh ấy, không ngờ đến còn gặp phải lưu manh.”
Hạ Nam Chi trừng mắt hung tợn nhìn tên đàn ông đang co lại ở trong góc, giũ áo khoác rồi mặc lên, hai tay để vào túi.
Một chút cũng nhìn không ra cô bị người kia ăn hiếp.
“Hai người thật sự là anh em à?” Dư Hiểu Dao hỏi.
Lúc này Hạ Nam Chi mới nhớ ra nữ cảnh sát này chính là người ngồi trên ghế cạnh ghế lái ngày đó, vẻ mặt vẫn như cũ không thay đổi.
“Có thể coi như thế, hoặc là không.” Hạ Nam Chi dễ chịu mà thở ra một hơi, mí mắt buông xuống nói: “Vậy tôi đi đây.”
Ra khỏi cục cảnh sát, toàn thân Hạ Nam Chi lập tức trở nên lạnh lùng, tháo xuống những ngụy trang kia, càng tôn lên sự mảnh khảnh kiên cường của cô, ngăn cách với bên ngoài, vô cùng thoát tục.
Mùa đông tháng chạp, nóc nhà, trên thân cây đều phủ một tầng tuyết trắng. Trong không khí đều tràn ngập một cỗ mùi vị vô cùng lạnh lẽo xơ xác, không có sức sống.
Đột nhiên, ở phía xa vang lên một tiếng “Kỷ đội” lảnh lót.
Hạ Nam Chi nhìn qua.
Tuyết trên mặt đất, một thân quần áo cảnh phục phẳng phiu, trong miệng của người đàn ông kia thở ra một hơi khói trắng, vẽ giận giữ lộ ra giữa lông mày làm cô tựa như cảm giác được xung quanh có một đoàn khói lửa.
Thân thể vốn lạnh lùng lại kỳ lạ mà nóng lên một chút.
“Con mẹ nó khởi động lên cho tôi! Lại thêm một nạn nhân nữa thì tôi xem đến lúc đó mấy người làm thế nào mà báo cáo kết quả!” Kỷ Y Bắc nghiêm khắc quát.
Dư Hiểu Dao ở sau lao ra, đem hộp giữ nhiệt nhét vào trong lòng Hạ Nam Chi.
Ném lại một câu “Đội trưởng tức giận rồi. Cô tự mình đưa đi”, liền vội vàng mà chạy đi qua, hành văn liền mạch lưu loát đến trước mặt Kỷ Y Bắc, đứng nghiêm.
“Kỷ đội, nhìn thấy ảnh chụp tôi gửi cho anh chưa?” Dư Hiểu Dao hỏi.
Kỷ Y Bắc lấy di động ra, lục lọi Wechat, bấm mở dòng tin nhắn chưa đọc, nhìn chằm chằm mười giây.
Cho đến khi đột nhiên có một giọng nói trong trẻo.
“Anh.”
Mọi người sửng sốt, bởi vì Kỷ Y Bắc tức giận nên không dám nhiều lời, nhưng đều nhanh chóng trao đổi một cái ánh mắt mập mờ.
Tuấn nam mỹ nữ, còn gọi “Anh”, trong tay ôm một cái hộp giữ nhiệt, cứu bọn họ trong nước sôi lửa bỏng.
Đây tuyệt đối là chuyện bát quái rồi!
Kỷ Y Bắc quay đầu lại nhìn thấy cô liền sửng sốt, tức giận dưới mắt tiêu tan đi một chút.
Về điểm này anh với cha anh hoàn toàn giống nhau, tin tưởng đàn ông không nên đem bất mãn trong công việc trút lên những việc hoặc người ngoài công việc. Nhưng lúc này, ở trong mắt mọi người, hoàn toàn là một ý tứ khác rồi.
Kỷ Y Bắc hắng giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?”
“Dì bảo em đưa đến cho anh.” Hạ Nam Chi một bộ dạng ngoan ngoãn, hai tay cầm hộp giữ nhiệt đưa ra.
Nhất thời trong không khí ‘bùm bùm’ lên một loạt ánh mắt lập lòe phát ra tia lửa, quả nhiên có bát quái! Đến mẹ cũng đã gặp qua rồi!
Trước kia cũng chưa từng nghe Kỷ đội nhắc qua chuyện có bạn gái.
Kỷ Y Bắc nhận lấy, Hạ Nam Chi cũng không ở lại, lúc này xoay người liền muốn rời đi.
“Đi đâu?” Kỷ Y Bắc nắm lấy quần áo của cô túm về phía sau, giống như xách một con vịt.
“Ngủ.” Hạ Nam Cho không cao hứng lắm thoát khỏi tay của anh.
“Anh tan làm sẽ đưa em về. Hiện tại đi vào cùng anh.”
Hạ Nam Chi nhướng mắt, hạ thấp giọng mắng một câu thô tục, không muốn cùng anh lôi kéo nữa.
“Kỷ đội đây là làm Lôi Phong[1] làm đến nghiện rồi?”
Kỷ Y Bắc nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt ủ dột mà nhìn chằm chằm cô.
Nha đầu này lại đột nhiên mắc bệnh gì rồi.
Kỷ Y Bắc cũng bị vụ án khó giải quyết này mà lười lại cùng cô tranh cãi, hướng sau lưng cô bộp một bàn tay, mắng: “Ngốc uy hiếp này nọ, sợ em có nguy hiểm.”
Cũng không biết những lời này của anh đã lấy lòng của Hạ Nam Chi.
Bỗng nhiên cô cười, lạnh lùng trên mặt vừa nãy trong phút chốc tan thành mây khói, hai tay để trong túi cũng không quay đầu mà đi vào cục cảnh sát.
Áo khoác rộng lớn, bị gió thổi đến phồng lên.
Kỷ Y Bắc đột nhiên cảm thấy tức giận lúc nãy của cô là thật, mơ hồ nhảy nhót cũng là thật.
Nhưng anh còn chưa kịp suy xét một phen, thì lại bị vụ án chen qua rồi.
Không để ý vẻ mặt giật mình của những người xung quanh, Kỷ Y Bắc gào một tiếng: “Đều đi vào tổng hợp tin tức cho tôi!”
Trong phòng họp.
“Dư phó, cô đến nói một chút về phát hiện trong ghi chép của máy giám sát đi.” Kỷ Y Bắc nghiêm mặt, đem vị trí chính giữa nhường cho cô ấy.
“Được!” Dư Hiểu Dao nhanh chóng chỉnh lý lại văn kiện, ở trên bàn gõ.
“Trước mắt, trọng điểm kẻ tình nghi chính là người này.” Dư Hiểu Dao đem ảnh chụp vừa mới in ra dán lên trên bảng.
“Vào ngày 8 tháng 7, Hoàng Nhã Hòa chính thức được nhận giác mạc. Sau khi phẫu thuật xong, ở bên ngoài phòng bệnh của cô ta xuất hiện người đàn ông này quanh quẩn hai mươi phút. Hơn nữa toàn bộ hành trình không có lộ mặt chính diện với camera. Tôi nghi ngờ lúc này anh ta đã sinh ra ý định trả thù, cho nên đặc biệt cố tránh khỏi tất cả camera. Phán đoán người đàn ông này cao khoảng 1m78, cân nặng 60 đến 70 kg.”
“Chúng tôi đã liên hệ với người nhà của bạn gái cũ của anh ta, đối với người bạn trai này của con gái họ không quá cảm kích, chỉ biết là hai người có lẽ là mùa đông năm ngoái ở bên nhau.”
Chờ cô ấy nói xong toàn bộ, Kỷ Y Bắc hất cằm lên nhìn thông tin trên bảng, đột nhiên nhớ ra.
“…Bức thư máu trên weibo là đăng vào 7 giờ 8 phút.”
Hoàng Nhã Hòa là vào ngày 8 tháng 7 tiếp nhận phẫu thuật.
“Như vậy cơ bản có thể phán đoán bức huyết thư trên weibo chính là hung thủ đăng. Chỉ là địa chỉ IP bị xử lý qua rồi, chúng ta phá không được, không thể kết luận hung thủ ở chỗ nào đăng tin tức lên.”
Kỷ Y Bắc nhắm mắt, lại mở to mắt nói: “Hung thủ là ở nơi xảy ra vụ án đăng tin tức lên. Bức huyết thư là dùng máu của nạn nhân thứ ba viết.”
Bên dưới một loạt âm thanh hít không khí.
Kỷ Y Bắc gõ xuống bàn, trong phòng một lần nữa yên tĩnh lại. Anh nhìn quanh một vòng.
“Hung thủ là một người cực kỳ máu lạnh tàn nhẫn. Thậm chí tôi nghi ngờ anh ta không hề sợ mình bị bắt. Có lẽ là anh ta muốn dùng sự hi sinh của chính mình để thu hút sự chú ý của mọi người để anh ta có được cái gọi là ‘Công bằng’.”
Thư Khắc tức giận nói: “Công bằng cái chó má gì! Công bằng chính là để anh ta giết hại ba người mà vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!”
Kỷ Y Bắc tỉnh táo lại, vỗ vỗ vai cậu ấy.
“Theo như lời kể của người nhà nạn nhân số ba, bình thường cô ấy là một người tương đối cảnh giác. Vào bữa cơm tối của hôm qua còn nhắc đến trong thời sự, nhưng mà vì sao cô ấy vẫn mở cửa cho hung thủ mà không hề phòng bị?”
Kỷ Y Bắc dừng lại một chút, đột nhiên nhớ đến cái gì nói: “Toàn bộ ba tổ đi công ty sửa chữa điện nước của Cảnh Thành, nhân viên giao đồ ăn, nhân viên chuyển hàng và tài sản tiểu khu nơi xảy ra vụ, điều tra nhân viên phù hợp với thân phận kẻ tình nghi, sàng lọc điều tra từng người một!”
Người như thế nào sẽ làm cho người khác không hề phòng bị đây?
Có lúc có một số nghề nghiệp sẽ có sự giúp đỡ.
“Là người quen gây án sao?” Một giọng nói vang lên sau khi đẩy ra cửa phòng họp mà truyền đến trong phòng rõ ràng.
Mọi người đứng lên, thu lại tức giận trên mặt, đúng đắn hô một tiếng: “Phó cục.”
Một người đàn ông trung niên tóc bạc nhưng không lộ chút già nua nào bước thong thả vào phòng họp, kéo ghế ra ngồi xuống.
Kỷ Y Bắc gật đầu, trả lời: “Trước mắt chứng cứ biểu hiện ra không có khả năng là người quen gây án.”
“Y Bắc này, bây giờ quan trọng nhất là bảo đảm an toàn của mọi người, không thể lại để chuyện này lên men nữa.”
“Tôi biết rồi, Phó cục. Ba vụ án đều xảy ra ở trong chung cư không có camera giám sát. Trước mắt chúng tôi đã sàng lọc ra một số tiểu khu tăng cường tuần tra điều tra rồi.”
Phó cục gật đầu, xua tay để cho những người khác đi làm việc bận trong tay trước, giữ lại Kỷ Y Bắc.
“Hừm, đầu năm nay cục cảnh sát không dễ làm.” Ông ấy cảm thán.
Kỷ Y Bắc nhìn ông, đứng thẳng tắp, không nói chuyện.
“Vừa rồi lúc tôi đi qua đấy nhìn thấy cạnh tường có một cô gái, tôi đi qua hỏi, cô ấy nói là đợi cậu?”
Kỷ Y Bắc thoáng dừng một chút, trong mắt lóe ra một cảm xúc kỳ lạ, trả lời: “Là con gái của Hạ đội.”
“Ồ.” Phó cục rõ ràng ngẩn người, sau một lúc lâu lại lặp lại một câu: “Hạ đội này, cũng nhiều năm như vậy rồi…”
[1] Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.