Hạ Nam Chi bị buộc phải ngẩng đầu lên, da đầu bị kéo đau đớn.
“Đại ca, thằng nhóc đấy đến rồi!” Một tên đàn ông lao vào với vẻ mặt lo lắng.
Tên mặt sẹo kéo tóc cô hất sang một bên, chiếc ghế vì sức lực đó mà bị đổ xuống, Hạ Nam Chi ngã ra đất, một mảnh thủy tinh ở trên mặt đất đâm vào cánh tay cô.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, một giọt mồ hôi lạnh trượt dài trên má. Hạ Nam Chi bình tĩnh nắm chặt một mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay.
Ngay sau đó cô bị tên đàn ông vừa bị cô đá nhấc dậy, cởi bỏ dây thừng quấn quanh eo cô ra.
Họng súng lạnh lẽo dí vào sau đầu cô.
“Đứng dậy.”
Hạ Nam Chi nghe theo run rẩy đứng dậy, đến lúc này cô đã chật vật đến cực điểm rồi.
Một bên chân bê bết máu, cánh tay bị mảnh thủy tinh đâm thủng, má sưng vù lên, trên tai có vết thương, mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay cũng làm xước tay cô.
Nghe thấy Kỷ Y Bắc đã đến, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ: Có phải bây giờ cô rất xấu không?
“Đi!”
Họng súng dí sau đầu cô đẩy cô về phía trước.
Hạ Nam Chi lảo đảo miễn cưỡng bước đi, một mảnh thủy tinh trượt qua các kẽ ngón tay cắt sợi dây thừng trói cổ tay.
Bước ra khỏi nhà kho tối om không có ánh sáng, Hạ Nam Chi nhất thời không thể mở mắt, cô nheo mắt lại liền nhìn thấy Kỷ Y Bắc đứng cách đó không xa.
Trên đường đi đến đây Kỷ Y Bắc đã hoảng sợ đến suýt ngất xỉu, mà khi anh nhìn thấy Hạ Nam Chi, người gần như bị bầm tím khắp nơi, sợi dây lý trí cuối cùng của anh cũng bị đứt.
“Con mẹ nó mày đánh cô ấy!?”
Lúc Kỷ Y Bắc bước vào, anh đã thuận tiện nhặt một cây gậy ở ngã tư, bước đi về phía tên mặt sẹo, trong mắt anh toàn là lửa tức giận.
Tuy nhiên, anh chưa đi được vài bước thì đã bị một đoàn người vây quanh. Lúc này tên đàn ông đứng sau Hạ Nam Chi bước sang một bên, im lặng giơ súng lên.
Kỷ Y Bắc ngay lập tức dừng lại.
Anh mắt anh lạnh lẽo: “Mày muốn làm gì?”
Môi Hạ Nam Chi trắng bệch, một bên chân phải gần như không thể chống đỡ được sức nặng cơ thể đang không ngừng run rẩy, hai má cô sưng tấy bị gió nóng bên ngoài thổi qua khiến nó càng thêm đau đớn.
“Kỷ Y Bắc, đừng động.”
Hai người nhìn nhau, Kỷ Y Bắc ngay lập tức hiểu ý của cô: trì hoãn thời gian.
Nhưng mà anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ.
Anh nhìn chằm chằm vào bắp chân bị thương của Hạ Nam Chi, dùng đầu lưỡi ấn mạnh vào răng hàm, ném cây gậy trong tay đi, giơ hai tay lên trên đầu: “Mục tiêu của chúng mày là tao. Bây giờ tao đổi chỗ cho cô ấy, chúng mày để cô ấy đi.”
Hạ Nam Chi cắn môi.
Tên mặt sẹo hừ lạnh: “Mày nghĩ tao ngu à? Có đứa con gái này trong tay, mày cũng chạy không thoát. Nếu không trói mày lại, mày giết hết những người ở đây thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy mày nói xem làm thế nào mày mới để cô ấy đi?” Kỷ Y Bắc nắm chặt tay lại.
Tên mặt sẹo nhoẻn miệng cười, như có như không đánh giá hai người trước mặt.
Kỷ Y Bắc đứng trong gió, tiếng gió vù vù cắt qua cơ thể anh. Anh chỉ đứng thẳng người ở đó, khuôn mặt căng chặt giống như chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ vụn.
Một vòng thái dương đỏ như máu in sau đầu anh.
Gió ngừng, mặt trời đã hoàng toàn khuất sau những đám mây.
Sắc trời lập tức tối sầm đi vài phần.
“Rất dễ,” Tên mặt sẹo nói: “Ở đây có hơn 20 anh em của tao, nếu mày đánh gục được tất cả chúng nó thì tao sẽ để con ranh này giết mày. Nếu mày bị đánh gục thì tao sẽ bắn lên người nó (Hạ Nam Chi) một lỗ. Yên tâm, tao sẽ không làm bị thương chỗ yếu hiểm đâu, nhưng mà mất máu quá nhiều cũng dẫn đến nguy hiểm cho tính mạng đấy.”
Hai mắt Kỷ Y Bắc tối sầm, anh lắc lắc cổ tay, cởi áo khoác ném xuống đất.
Tay Hạ Nam Chi hoạt động không ngừng, nhưng sợi dây quấn chặt lấy cổ tay cô như một con rắn, lúc nghe thấy lời kia của tên mặt sẹo thì ở lòng bàn tay cô lại có thêm một vết thương mới.
Bị sợi dây thừng thô ráp kia trói, mười đầu ngón tay nối liền với tim, đau nhói.
“Anh! Đừng mắc mưu của hắn!!”
Nhưng mày Kỷ Y Bắc lại chỉ bình thản mà nhìn lướt qua khuôn mặt cô, dịu dàng cười với cô.
Ánh mắt anh chỉ dừng lại một chút rồi nhìn sang chỗ khác, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, thấp giọng nói: “Lên đi.”
Ngay lập tức hơi 20 tên đàn ông cường tráng xông lên, còn có tên cầm cả gậy, mà trên tay Kỷ Y Bắc thì trống không.
Cây gậy vung thẳng về phía Kỷ Y Bắc.
Cổ họng Hạ Nam Chi không kiểm soát được hét lên một tiếng. Đường dẫn nước mắt dường như bị tắc từ lúc bị trói ngay lập tức như được khai mở, cô vừa khóc vừa la hét, nước mắt chảy dài trên má.
“Đừng mà! Kỷ Y Bắc! …”
Động tác của Kỷ Y Bắc vừa thô bạo vừa dữ dội. Một tay anh xô vai người nọ ra rồi vặn mạnh làm hắn lập tức trật khớp. Anh nhanh chóng lấy cây gậy trên tay hắn rồi lật người ném tên kia qua vai, trả lại những chiếc gậy đáng lẽ rơi trên người anh. Tên đàn ông kia toàn thân từ trên xuống dưới trúng hơi hai mươi gậy, ngay lập tức ngã xuống đất nôn ra máu.
Cuối cùng, Kỷ Y Bắc bước ra khỏi vòng vây, trên tay cầm cây gậy sắt dính đầy máu.
Anh vặn cổ phát ra tiếng xương răng rắc, ngón tay móc lên chỉ về phía những người còn lại: “Lên đi.”
Trên người Kỷ Y Bắc chính là có khí chất như vậy, rơi vào tình cảnh khốn cùng như thế mà vẫn như cũ làm thiên vương lão tử.
Lại một nhóm người khác lao tới, Kỷ Y Bắc nhanh chóng lùi sang một bên, đá vào bụng một tên.
Nhưng dù sao cũng là một người đối phó với rất nhiều người, Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng bắt đầu mất sức rồi ngã xuống. Anh đã bị ăn rất nhiều gậy rồi, bị đánh đến mức máu chảy trên dòng dòng trên trán, cánh tay cũng đã tê liệt không cảm giác.
Hạ Nam Chi trợn to mắt kinh hãi, cô đã không còn sức để hét, nếu không có ai bên cạnh thì lúc nãy cô đã không còn đứng vững nữa rồi.
Kỷ Y Bắc liếc nhìn cô, tùy ý lau mồ hôi và máu đi, thần sắc bình tĩnh mà ảm đạm.
Lần này không đợi nhóm người tiếp theo xông đến mà anh đã trực tiếp lao thẳng tới.
Hạ Nam Chi nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, chỉ có thể thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la hét, rên rỉ và hổn hển, một số phát ra từ Kỷ Y Bắc, một số thì không.
Không biết đã qua bao lâu, tên mặt sẹo đột nhiên vỗ tay cười.
“Không hổ danh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, thân thủ này có thể so sánh với Hạ Anh Lâm năm đó đấy.”
Hạ Nam Chi mở mắt ra.
Cô nhìn thấy máu trên mặt đất, trên mặt và tay của Kỷ Y Bắc. Máu trên trán anh chảy xuống khóe mắt, mắt đỏ hoe, trên quần áo của anh còn có rất nhiều dấu giày.
Hai mươi mấy người kia đều đã ngã xuống, ôm chặt lấy thân thể mà rên rỉ.
“Ding dong…”
Thanh sắt trong tay Kỷ Y Bắc rơi xuống đất, không biết là bị thương chỗ nào, chỉ thấy máu đỏ chảy dọc theo cánh tay xuống đầu ngón tay, rồi nhỏ thẳng xuống đất.
Bên người không còn chỗ dựa, hai chân Kỷ Y Bắc mềm nhũn quỳ một chân xuống, trong lòng bàn tay anh toàn là máu.
Hạ Nam Chi gần như phát điên, trước mắt bởi vì nước mắt mà mờ ảo, giọng nói run rẩy: “Đừng mà Kỷ Y Bắc… Anh nhìn em này!”
Anh ngẩng đầu lên nhưng không nhìn Hạ Nam Chi, thay vào đó anh nhìn chằm chằm vào tên mặt sẹo, ánh mắt sắc bén và đáng sợ: “Thả cô ấy ra.”
“Tất nhiên là tao sẽ thả rồi, nhưng mà chúng ta đã nói là nếu màu thắng thì tao sẽ giết mày trước, sau đó mới thả nói.” Tên mặt sẹo nhìn vũng máu trước mặt, trong lòng trở nên hưng phấn.
“Được.” Giọng anh chắc chắn.
Thủ hạ của hắn đưa một khẩu súng qua, ngón trỏ của tên mặt sẹo kéo chốt an toàn, họng súng nhắm vào giữa lông mày của Kỷ Y Bắc.
Kỷ Y Bắc nhắm mắt lại, thầm đếm trong lòng: ba, hai,…
Anh bị người khác đẩy ngã, viên đạn không bắn vào trên người anh.
“Ngô…”
Hạ Nam Chi ngã vào lồng ngực của anh, nặng nề rên rỉ, giống như muốn nôn hết cả ruột gan ra ngoài.
Cô lập tức phun ra một ngụm máu.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cuối cùng Hạ Nam Chi cũng cắt được sợi dây thừng rồi chạy về phía Kỷ Y Bắc một cách tuyệt vọng, đứng trước mặt anh đỡ lấy viên đạn.
Hai tay Kỷ Y Bắc bất lực ôm lấy Hạ Nam Chi, sau lưng cô có một vết đạn, máu vẫn đang không ngừng chảy, làn da nhợt nhạt dường như không còn máu, chỉ có đôi môi nhuốm máu đỏ tươi.
Cùng lúc đó, giọng nói của Dư Hiểu Dao cuối cùng cũng vang lên bên tai anh: “Lão đại, lính bắn tỉa đã vào vị trí!”
Hỗ trợ cuối cùng cũng đã đến.
Mặt Kỷ Y Bắc không chút cảm xúc: “Bắn chết, một tên cũng không chừa!”
—–
Ba ngày trước.
Kỷ Y Bắc và Dư Hiểu Dao bắt đầu điều tra mạng luwois khổng lồ phía sau vụ án, đồng thời họ cũng biết một khi đã đặt chân vào thì nhất định sẽ mang theo tai họa.
Cả hai đã thỏa thuận trước rằng nếu điện thoại di động của một bên bị tắt hoặc treo máy, có nghĩa là họ đã gặp nguy hiểm và yêu cầu hỗ trợ.
Hai ngày trước.
Kỷ Y Bắc bởi vì tìm hiểu xem rốt cuộc Phó cục có phản bội hay không, đã đặc biệt vào lúc tan làm mà nói với ông ta mấy lời đó.
Bây giờ xem ra, Phóc cục đã không thể trốn thoát được nữa rồi.
Kỷ Y Bắc cố tình dùng bản thân mình mạo hiểm, muốn mượn việc này bắt lấy kẻ chủ mưu đứng đằng sau, nhưng anh lại không ngờ rằng Hạ Nam Chi lại trở thành miếng mồi ngon.
Một tiếng trước.
Dư Hiểu Dao cuối cùng cũng nhận ra rằng rất có thể Kỷ Y Bắc đang gặp nguy hiểm, ngay lập tức yêu cầu đội cảnh sát vũ trang hỗ trợ, bắt đầu lần theo thiết bị theo dõi được đặt trên xe của anh trước đó, nhưng lại phát hiện ra xe của anh đang đậu ở sân bay.
Kỷ Y Bắc đã trực tiếp bị những người đó bắt đi rồi.
Bộ đàm của cô ấy được kết nối với tai nghe vô hình ở trong tai Kỷ Y Bắc, tiếng ho được sử dụng như một tín hiệu để xác định tình hình cơ bản.
Dư Hiểu Dao vội vã đến sân bay, gọi người giám sát đến rồi nhặt sim điện thoại trong thùng rác ra.
Lúc này trong nhà kho, Hạ Nam Chi đang bị ai đó mang ra, điện thoại di động của cô ở trong túi kẻ đó, cô đưa tay bị trói sang ngang, lặng lẽ thò tay vào túi hắn rồi bật lên.
Lần trước lúc gặp Kỷ Y Bắc ở tiểu khu Triệu Phong ở, cô biết rằng điện thoại di động của mình đã được anh gắn định vị.
Cô cũng đoán rằng Kỷ Y Bắc nhất định sẽ tìm cách để truyền tin ra ngoài.
Với sự ngầm ăn ý này, Dư Hiểu Dao đã có được địa chỉ chỗ này và chạy đến cùng một nhóm người.
Đó là một nhà máy bị bỏ hoang, xung quanh bị người của tên mặt sẹo bao vây kín kẽ. Với hai con tin trong tay bọn chúng, trực tiếp xông vào là điều không thể. Vì vậy họ phải bố trí các tay súng bắn tỉa ở trong các tòa nhà cao tầng gần đó.
—–
Viên đạn hối hả xuyên qua gió, trực tiếp xuyên vào ngực. Sự xuất hiện bất ngờ khiến cho nhóm người hoảng sợ.
Dư Hiểu Dao trước đó đã gọi xe cấp cứu và đang đợi ở bên ngoài.
Kỷ Y Bắc ôm chặt Hạ Nam Chi vào trong lòng, trong giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: “Em chạy đến làm cái gì… Làm sao anh có thể bỏ em lại rồi để cho hắn ta giết chứ…”
Trong kế hoạch ban đầu của mình, anh biết rằng các tay súng bắn tỉa sẽ ngay lập tức có mặt, anh chỉ cần giữ cho viên đạn không bắn vào phần yếu hiểm của mình là được.
Tuy nhiên, sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Nam Chi, người đỡ một viên đạn cho anh đã trở thành sơ hở trong kế hoạch của anh.
Hạ Nam Chi, vĩnh viễn là một sơ hở trong lòng anh.
Cô gái đang dần mất ý thức nghe thấy tiếng than thở của anh, cố gắng mở mắt ra cười yếu ớt, giọng nói rất nhẹ…
“Con mẹ nó… anh không nói sớm, đau quá…”
Nói xong, cuối cùng cô cũng ngất đi, không biết là vì quá đau hay là vì mất quá nhiều máu.
“Kỷ đội, xe cấp cứu đang ở bên ngoài, mau đưa cô ấy đến bệnh viện!”
Dư Hiểu Dao lao vào nhà máy cùng với mọi người, cô vẫy tay một cái, mọi người đều dồn dập cầm súng tản ra tìm kiếm.
Tay bắn tỉa vừa rồi đã thất bại trong việc giết chết tên mặt sẹo. Một trong những thuộc hạ của hắn ta đã đỡ thay hắn một viên đạn vào giữa mi tâm. Một khi đã bỏ lỡ cơ hội đầu tiên thì sẽ rất khó để tiêu diệt thành công đối tượng khi tay bắn tỉa ở xa.
Có một số tên được sử dụng để chặn đạn nằm trên mặt đất, những người khác đã bỏ chạy.
Nghe thấy tiếng nói của Dư Hiểu Dao, Kỷ Y Bắc mới tỉnh táo lại.
Bản thân anh cũng bị thương nặng, không biết đã hứng chịu bao nhiêu gậy, trên người máu me be bét, ôm Hạ Nam Chi bước ra ngoài.
Từng bước, từng bước.
Hạ Nam Chi rất gầy, anh vẫn luôn biết, chẳng qua hiện giờ ôm cô mới cảm thấy đau.
Tại sao không ăn nhiều một chút?
Tiếng thở của cô vô cùng yếu ớt, chỉ có nhịp đập trên mạch của cô mới có thể chống đỡ Kỷ Y Bắc khỏi ngã xuống.
Anh vượt qua những nhân viên cảnh sát đang lao vào, với bước chân nặng nề và đôi mi ướt đẫm.
Con đường từ nhà máy đến xe cấp cứu chỉ vài mét nhưng trong vài giây này, anh chợt nhớ lại những trải nghiệm khác nhau mà anh và Hạ Nam Chi đã có trong suốt mười năm qua.
Lúc anh 14 tuổi, Hạ Nam Chi 10 tuổi, mang theo chiếc cặp màu hồng đến nhà anh.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Nam Chi, anh đã thích cô. Cô giống như một con búp bê, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh. Dần dần, anh bắt đầu bắt nạt cô em gái này, cô em gái ít nói này đã trở thành tay sai của Kỷ Y Bắc nghịch ngợm tinh quái.
Về sau, anh lên cấp ba, Hạ Nam Chi học cấp hai, hai người học cùng một trường học, cấp hai và cấp ba cách nhau một con sông. Thời điểm đó thậm chí Hạ Nam Chi còn trở nên càng xinh đẹp hơn, rất nổi tiếng trong trường học.
Cũng có một số bạn bè hỏi anh về cách liên lạc với Hạ Nam Chi, khi đó anh từ chối từng người một, còn dọa Hạ Nam Chi nếu dám yêu sớm thì sẽ đuổi cô ra khỏi nhà anh.
Không biết từ khi nào, Hạ Nam Chi thay đổi. Cô không còn ngày nào cũng im lặng như trước nữa, cô bắt đầu kết bạn, bắt đầu nói đùa với Kỷ Triết và Trần Khê, cũng bắt đầu cười… mặc dù không nhiều lắm.
Nhưng khi cô chỉ có một mình, ánh mắt cô luôn lạnh lùng và xa cách.
“Kỷ đội, lẽ nào anh không biết cụm từ ‘đưa em về’ không bao gồm việc gọi taxi đưa con gái về nhà sao?”
“Anh nói câu ‘đưa em về’ có nghĩa là, cô gái ấy không thể nào là em gái của anh, không để em ngồi xe đạp về với anh đã là may rồi.”
“Dì à, con và Lục Tiềm là chân ái, phải thêm tiền!”
“Hạ Nam Chi, cô bị nghi ngờ lừa đảo, tôi phải đưa cô đi.”
Lão nương cho ngươi dựng cờ. Một tháng, tôi không tin không theo đuổi được anh ấy.
“Anh, anh đi đâu thì em đi đó.”
“Cầu bao nuôi.”
“Kỷ Y Bắc, em thích anh, sớm hơn cả anh tưởng tượng. Em thích anh rồi, anh có thể… không chia tay với em không.”
“Sống như thế này thực sự mệt mỏi, mệt quá, mệt đến mức mí mắt cũng không nâng được rồi… nhưng vẫn phải cố nhịn.”
“Anh trai, về sau anh chính là khẩu súng của em, em sẽ không lại gây rắc rối cho anh nữa.”
“Kỷ Y Bắc, em yêu anh.”
Con người Hạ Nam Chi, trước khi yêu cô ấy, cô ấy sẽ khắp nơi trêu chọc khiến bạn buồn bực, sau khi yêu cô ấy, cô ấy nơi nào cũng làm cho bạn tức giận và đau khổ.
Những hình ảnh và âm thanh của quá khứ lướt qua tâm trí và đôi tai của Kỷ Y Bắc, gần như tiêu hao hết năng lượng của anh.
Cáng đã đợi bên ngoài, chân của Kỷ Y Bắc mềm nhũn, Hạ Nam Chi trên tay anh được các bác sĩ nâng lên cáng.
Lúc này anh mới hít một hơi sâu, đầu óc trở nên minh mẫn. Vết thương và máu trên người Hạ Nam Chi làm mắt anh thật đau.
Câu chuyện nhỏ về Lục Tiềm:
Lục Tiềm, học sinh năm cuối cấp ba, nằm trên giường nghịch điện thoại.
- Lúc nào thì anh quay lại?
- Tôi sắp đói chết rồi đâyyyyyy!
- Mèo nhà chúng ta cũng sắp chết đói rồi.
- Muốn ăn quan đông chử (tên món ăn) ở dưới lầu, anh về thì nhớ mua một ít!
Cậu ta cũng không nhớ mình đã gửi bao nhiêu tin nhắn cho Hà Bành, nhưng cuối cùng Hà Bành cũng không trả lời cậu ta, cậu ta liền mê man chìm vào giấc ngủ.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, cậu ta đột nhiên ngửi thấy mùi thơm của quan đông chử xộc vào mũi.
Đôi mắt ngái ngủ, nhìn thấy ánh sáng mờ vây quanh một người đàn ông cao gầy, sau một ngày bôn ba, bộ vest cũng không còn thô cứng nữa.
“Ăn cơm.”
Người đàn ông dịu dàng ôm cậu lên.
Sau đó cậu ta nhìn xuống và thấy một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
- Yên tĩnh một chút, ngoan.