“Đúng vậy, đây là một rắc rối lớn.
” Mặt Lữ Thanh Tuyết đầy vẻ phiền não, nhưng một lúc sau, cô lại vui mừng nói: “Cũng may chỉ là lời hứa ngoài miệng thôi.
”
Nghe đến câu này, Diệp Thiếu Xuyên vừa cảm động vừa buồn cười, không nhịn được nói: “Chị Lữ, ý của chị là muốn tôi ngoảnh đầu thì chết cũng không chịu nhận, coi như không có chuyện này sao?”
Lữ Thanh Tuyết còn chưa nói gì, ngược lại Chu Vi bỗng nhiên gật đầu nói: “Đây cũng là một cách!”
Đối mặt với Diệp Thiếu Xuyên và Lữ Thanh Xuyên nhìn mình, đều có biểu cảm kinh ngạc, Chu Vĩ cũng có chút xấu hổ, dạy học trò thất tín bội nghĩa, quả thực không phải là tấm gương sáng cho mọi người, vội vàng nói bổ sung: “Chỉ là nếu như vậy, sợ rằng sau này Tiểu Diệp muốn có chỗ đứng ở Nguyên Châu, là hoàn toàn không thể.
”
“Đúng vậy, nếu đã như vậy chắc chắn là không được…” Lữ Thanh Tuyết gật đầu đồng ý, đôi lông mày xinh đẹp chau lại.
“Này, chị Lữ, cô Châu Vi, em thật sự có cách cứu người mà.
”
Nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của hai người một già một trẻ, Diệp Thiếu Xuyên dở khóc dở cười.
“Anh, anh thật sự có thể cứu em sao?”
Phòng bệnh sáng sủa, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, lập tức thu hút ánh mắt của ba người, tất cả đều nhìn về phía cô gái vẫn chưa nói chuyện, chỉ đang nằm yên lặng trên giường.
Làn da của cô gái tái nhợt, khuôn mặt gầy gò nhợt nhạt có hơi trong suốt, không chỉ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, thậm chí còn cho người khác một loại ảo giác có thể nhìn thấy tận xương cốt.
Nhưng mà, đôi mắt của cô gái lại vừa to vừa sáng, nhìn Diệp Thiếu Xuyên đầy hy vọng, giống như đã gom góp được hy vọng lớn nhất của cuộc đời này, nhảy nhót như một ngọn nến.
Nhìn thấy tia hy vọng trong mắt cô gái, Diệp Thiếu Xuyên có thể tưởng tượng đến cảnh trước đây cô đã tuyệt vọng như thế nào, cảm giác chờ đợi cái chết sau khi nhận được giấy thông báo tử, đối với một cô gái mà nói, là sự hành hạ ra sao.
“Anh có thể!”
Đối diện với cô gái, Diệp Thiếu Xuyên không nói thêm bất cứ câu nào thừa thải, chỉ liên tục gật đầu, dường như
muốn lấy hết niềm tin của bản thân mình truyền đến trái tim cô gái trẻ.
“Vậy thì quá tốt rồi.
”
Cô gái rất đơn thuần, dường như chưa từng nghĩ tới Diệp Thiếu Xuyên sẽ lừa dối mình, trên khuôn mặt hết sức gầy gò xuất hiện một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Nụ cười này, dường như cả phòng bệnh đều bừng sáng.
Nhìn nụ cười này, cho dù là Lữ Thanh Xuyên, hay là Chu Vi, đều không thể sinh ra bất kỳ nghi ngờ gì về lời nói của Diệp Thiếu Xuyên, cho dù lời mà Diệp Thiếu Xuyên nói là lời nói dối,
vào giờ này phút này, cũng xứng đáng.
“Em gái, bệnh của em nhất định sẽ khỏi.
” Đối mặt với một cô gái đáng yêu như vậy, khuôn mặt xinh đẹp lại lạnh lùng của Lữ Thanh Tuyết cũng dịu dàng đi rất nhiều, cười nói.
“Cảm ơn chị.
” Cô gái rất lễ phép, lại mỉm cười với Lữ Thanh Tuyết.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô đã rơi lên người của Diệp Thiếu Xuyên, tia sáng hi vọng đó, rơi lên người Diệp Thiếu Xuyên, khiến cho trái tim anh bất chợt mềm nhũn ra mấy phần, cười nói: “Em gái, thật sự căn bản em không có bệnh.
”
Em không có bệnh?
Đôi mắt trong sáng hoàn hảo của cô gái không giấu được sự ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Không phải đâu, anh à, những bác sĩ đó đều nói rằng em có bệnh mà, bệnh rất nặng, sắp chết rồi.
”
Nói đến đây, ánh mắt của cô gái u ám dần đi.
.
Danh Sách Chương: