• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Vương phó bí thư nói rất đúng,
Trung y có lịch sử lâu đời, là một trong những thành tựu quan trọng của Hoa Hạ, sao lại có thể là thứ vô
dụng chứ.

Những người nói Trung y không chữa được bệnh đều là những kẻ có tầm nhìn hạn hẹp hết.” Trâu Trường Xuân cũng cười nói, khi nói câu cuối cùng, thì ông ta liếc mắt nhìn Ngô Nguyên Lượng và Trương Hạc Minh, rõ ràng là đang ám chỉ bọn họ.
Làm sao Ngô Nguyên Lượng và Trương Hạc Minh lại không nghe ra Trâu Trường Xuân đang chửi gà mắng chó chứ, dù trong lòng rất tức giận nhưng cũng không làm gì được, Vương phó bí thư đã công nhận y thuật của Diệp Thiếu Xuyên rồi, nên họ không thể vẫn nói Trung y vô dụng được.

Lại nói, khả năng Trung y của Diệp Thiếu Xuyên đã cứu sống mẹ của Vương phó bí thư và bệnh nhân

mắc bệnh nan y đó.

Nếu họ còn nói Trung y vô dụng thì sợ là họ mới thực sự là người vô dụng.
Nhưng cứ nghĩ tới bộ dạng đắc ý của tên tiểu nhân Trâu Trường Xuân là Trương Hạc Minh lại tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
“Lão Trâu nói hay lắm, chúng ta không thể nhìn nhận một cách nông cạn được, Trung y và Tây y đều tốt cả, Trung y không phải hoàn hảo mà Tây y cũng không phải là vạn năng, chỉ có kết hợp và sử dụng đúng mục đích mới có thể phục vụ cho nhân dân tốt hơn.

Không phải các cụ đã có câu, dù mèo đen hay mèo trắng, cứ bắt đươc chuôt thì chính là mèo tốt.
Trung y hay Tây y, chỉ cần chữa được bệnh cứu được người là tốt rồi, mọi người nói có đúng không?” Vương Chương Hòa nói tiếp.
“Đúng vậy, Vương phó bí thư nói rất đúng.”
Trâu Trường Xuân miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng lại hiểu rõ tại sao Vương phó bí thư lại cố ý nói như vậy.

Vốn ông ta còn tưởng Vương phó bí thư sẽ không giúp Diệp Thiếu Xuyên xả giận nhận như vậy đâu.
Quả nhiên là đang muốn xoa dịu mâu thuẫn, và cũng là vì một ván cược mà Diệp Thiếu Xuyên cùng lúc đắc tội với nhiều chuyên gia giáo sư như vậy, thực sự không đáng một chút nào.
Chỉ là nghĩ đến ván cược này dễ dàng bị cho qua như vậy, là ông ta lại thấy có chút không can tâm.

Chỉ là không biết Diệp Thiếu Xuyên nghĩ thế nào, Trâu Trường Xuân liếc nhìn Diệp Thiếu Xuyên.

Trong lúc những người khác mải nịnh nọt vương Chương Hòa, Diệp Thiếu Xuyên đón nhìn ánh mắt của mọi người, nụ cười của anh vẫn không thay đổi, như thể không nghe thấy lời của Vương Chương Hòa và cái nhìn chăm chú của mọi người vậy.
“Bác sĩ Diệp, sao cậu không nói gì vậy, lẽ nào cậu không thấy Vương phó bí thư nói rất đúng sao?” Trương Hạc Minh đột nhiên lên tiếng, cười
hỏi.
Soạt!
Lời nói vừa dứt, cả phòng bệnh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thiếu Xuyên chăm chú, hàm ý trong lời nói đó của Vương phó bí thư, bọn họ đều hiểu rõ, đương nhiên vừa là vì tìm một lối thoát cho bọn họ vì đã thua cược, mục đích khác chẳng phải là hy vọng Diệp Thiếu Xuyên sẽ không kết oán quá sâu với những người cùng ngành sao? Sao nào, lẽ nào anh vẫn không hài lòng với sự nâng đỡ của Vương phó bí thư ư?
Tên Trương Hạc Minh này đúng là
đồ tiểu nhân!” Trâu Trường Xuân thầm mắng ba đời tổ tông nhà Trương Hạc Minh, vốn dĩ mọi người nói cười rất vui vẻ, Vương phó bí thư cũng vô cùng hài lòng, nhưng ông ta cứ phải nhắc đến chuyện này sao, chắc chắn là muốn bắt lỗi Diệp Thiếu Xuyên, mong cậu ấy đắc tội với Vương phó bí thư đây mà.
“Mong Tiểu Diệp sẽ không mắc bẫy của ông ta, Vương phó bí thư lại không phải là người tốt tính đâu.” Trâu Trường Xuân cũng nhìn Diệp Thiếu Xuyên, trong lòng lại bắt đầu thấy căng thẳng.
Diệp Thiếu Xuyên như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người, bình
thản nhấp một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống, một lúc sau mới nhìn Trương Hạc Minh, hỏi: “Trương phó viện trưởng, ông thấy Vương phó bí thư nói có đúng không?”
“Đương nhiên Vương phó bí thư nói gì cũng đều có lý rồi, Tiểu Diệp, sao vậy, cậu thấy không đúng sao?” Trương Hạc Minh tưởng Diệp Thiếu Xuyên không nói gì được nữa rồi, trong lòng thầm cười lạnh, đắc tội với Vương phó bí thư, tôi xem còn ai dám chống lưng cho cậu?

Nhưng không ngờ, Diệp Thiếu Xuyên lại trầm ngâm gật đầu nói: “Trương phó viện trưởng, đến ông cũng biết Vương phó bí thư nói rất có lý, lẽ nào
tôi lại không biết sao?
Nghe Diệp Thiếu Xuyên nói vậy, mặt Trương Hạc Minh lập tức đỏ bừng, ông ta không ngờ Diệp Thiếu Xuyên sẽ trả lời như vậy, có ý gì chứ, cái gì Trương Hạc Minh tôi biết thì cậu cũng biết hết à? Ha, vậy lúc nãy cậu im lặng không nói là có ý gì? Lại còn tôi cũng biết, cậu coi thường tôi thì cứ nói thẳng ra, sao phải nói trước mặt Vương phó bí thư như vậy, không cho người khác mặt mũi gì cả.
Ông ta cũng không thử nghĩ xem, nếu không phải ông ta cố tình kiếm chuyện với Diệp Thiếu Xuyên, Diệp
Thiếu Xuyên còn lâu mới thèm để ý tới ông ta, muốn người khác cho ông ta thể diện, nhưng lại không muốn chừa cho người khác một đường lui.
Chỉ là vào lúc này, trước mặt Vương Chương Hòa, cho dù Trương Hạc Minh có giận tím người thì cũng không dám phát tiết ra, sắc mặt từ đỏ thành xanh, xanh lại thành đen, suýt chút nữa thì sủi cả bọt mép.
“Cậu nhóc này mồm miệng cũng quá cay độc rồi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK