• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vương Chương Hòa vừa bực mình vừa buồn cười, vốn tường rằng Diệp Thiếu Xuyên tuổi còn trẻ trầm ổn bất phàm, hiện tại xem ra, chỉ là một tên bốc phét.

Nghĩ như vậy, tâm tình của ông ta không được tốt lắm, nhưng dù gì đã ở vị trí cao bao nhiêu năm, rất ít khi bộc lộ cảm xúc tức giận, chỉ là thản nhiên nói: “Bác sĩ Diệp nói như thế, thì chúng ta cứ rửa mắt mà đợi vậy.

Nhưng mà Trâu Trường Xuân hãy để mắt đến vấn đề này, không thể lấy tính mạng bệnh nhân ra làm trò cười.


‘Được…
Lời nói không mặn cũng không nhạt của Vương Chương Hòa lọt vào tai của Trâu Trường Xuân, làm ông ta bị dọa sợ điếng người, mồ hôi lạnh không tự chủ được xông ra, có ý tứ gì vậy, chẳng lẽ Vương phó bí thư cũng không tin Diệp Thiếu Xuyên, không thể lấy tính mạng bệnh nhân ra làm trò đùa? Vương phó bí thư có nghĩ đây là một trò đùa sao?
“Có chuyện ròi!”
Chu Vi không biết đã cùng Trâu Trường Xuân rời khỏi phòng bệnh của Vương phó bí thư như thế nào, trong đầu bà từ đầu đến cuối chỉ nghĩ đến những câu nói của Vương phó bí thư, chuyện này có đem sinh mệnh của bệnh nhân ra làm trò đùa không, Vương phó bí thư vẫn không hoàn toàn tin Diệp Thiếu Xuyên sao?
Tuy nhiên, cho dù là vế trước hay vế sau, rất hiển nhiên, Vương phó bí thư đang có ý kiến về vấn đề này, e rằng bây giờ sẽ có rắc rối thực sự.

Lúc đầu, theo như những gì Diệp Thiếu Xuyên nói, để Trâu Trường Xuân đi gặp Vương phó bí thư, đánh tiếng về chuyện này, không phải vì chuyện gì khác, chỉ là để Vương phó bí thư chú ý một chút, tin tưởng một khi có được sự quan tâm của ông ta, đám người Trương Hạc Minh sẽ không dám làm loạn lên, nhưng ai có thể nghĩ rằng chuyến đi này lại có kết quả như vậy?

u
Cô ơi, thế nào rồi?
Nhìn thấy Chu Vi thất vọng đi về, Lữ Thanh Tuyết vội vàng hỏi.

“Vương phó bí thư kia đoán chừng không quá tin tưởng Tiểu Diệp có thể
trị hết cho Tiểu Y.

” Nhìn cô học trò giỏi nhất của mình, Chu Vi cười khổ, bất lực nói.

“Tại sao?” Lục Thanh Tuyết nghe vậy không thể ngòi yên được nữa, lớn tiếng hỏi.

“Cô nói xem, tại sao chứ?”
Chu Vi lắc đầu giải thích: “Con nghe có ai chữa khỏi ung thư chưa, còn là ung thư não, tỷ lệ tử vong rất cao nữa.



“Cái này…” Lữ Thanh Tuyết cứng họng, dù sao bản thân cô cũng không hoàn toàn tin rằng Diệp Thiếu Xuyên có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Y.

Tiểu Y là tên của cô gái trên giường bệnh, tên đầy đủ là Hạ Vũ Y.

“Vậy làm sao bây giờ?” Ngay cả Vương phó bí thư cũng có thái độ như thế này, tình huống bây giờ đã trở nên nghiêm trọng hơn, Lữ Thanh Tuyết hoàn toàn không biết phải ứng phó thế nào.

“Chúng ta chỉ có thể xem Tiểu Diệp làm thế nào, hy vọng cậu ấy thành
_ Ạ )J
công.

Chu Vi thở dài nhìn qua giường bệnh cách đó không xa, trên giường Diệp Thiếu Xuyên đang ngồi xếp bằng, đối mặt với Hạ Vũ Y cũng đang ngồi xếp bằng trên giường.

Trên đầu Hạ Vũ Y có 49 cây kim châm cứu màu bạc, lớn có nhỏ có, Diệp Thiếu Xuyên thì đang xuất thủ cấp tốc, một chút lại chạm lên trên thân thể Hạ Vũ Y.

Hạ Vũ Y như bị hôn mê, Diệp Thiếu Xuyên đụng vào thứ gì trên người, cô vẫn bất động, nhưng trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia ửng hồng, khác hẳn lúc trước.

“Cậu ấy đang làm gì vậy?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK