“Lão Trâu nói đúng, y thuật của bác sĩ Diệp không thể nghi ngờ, hồ sơ bẹnh lý của bệnh nhân kia tôi cũng xem qua, phía trên rõ ràng viết không sống qua một tháng, nhưng bây giờ lại có thể xuống đất đi lại, điều này nói rõ cái gì, nói rõ hệ thống bệnh viện chúng ta còn có rất nhiều vị không làm được, nói rõ chúng ta còn có thể làm tốt hơn, bác sĩ Diệp, cậu nói có đúng hay không?”
Vương Chương Hòa không hổ là đại lãnh đạo thành phố, những lời mạnh như thác đổ này, trừ Diệp Thiếu Xuyên, những người khác đều xấu hổ cúi đầu xuống, liên tục nói đúng.
“Lão Trâu à, tôi không phân công quản lý hệ thống y tế, có điều phương diện liên quan đến an toàn tính mạng trăm họ, là quan trọng nhất, cũng là công việc không thể coi nhẹ nhất, tôi nơi này nói mấy câu mong ông bỏ qua cho, sau này công việc của các vị nhất định phải làm thích hợp, làm thực tế, không thể để cho dân chúng bị bệnh đến bệnh viện, bệnh viện lại chịu bó tay, đây là nỗi xót xa của toàn bộ hệ thống y tế.
”
Nghe từng từ từng chữ của Vương Chương Hòa, Trâu Trường Xuân kích động cả người đều run rẩy, lời này mặc dù mang ý phê bình, nhưng nhiều hơn là hướng dẫn đối với nghiệp vụ của ông, điều này nói rõ cái
gì, nói rõ Vương phó bí thư vẫn là hết sức coi trọng đối với công việc kế tiếp của Trâu Trường Xuân ông, có lời nói này của Vương phó bí thư, ông ngồi ở vị trí viện trưởng của một bệnh viện thành phố càng vững hơn.
“Vương phó bí thư, ông nói đúng, tôi nhất định nhớ dạy bảo của ông.
” Trâu Trường Xuân chợt đứng lên, giống như nhận được quân lệnh lớn tiếng nói.
“Ha ha, lão Trâu, ông đứng làm gì, mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, tôi đây cũng không phải là dạy bảo, mà là đề xuất dưới thân phận thân nhân của một bệnh nhân, nếu ông cảm thấy có ích, vậy thì nghe.
” Vương
Chương Hòa cười nói, ông ta nói, ở chỗ này không có người dám phản bác.
Trâu Trường Xuân tự nhiên không dám, nói liên tục: “Vương phó bí thư là thân nhân bệnh nhân, tôi là bác sĩ, lời ông đối với chúng tôi mà nói đơn giản là đề xuất vô cùng chân thật, chúng tôi không chỉ phải nghe, còn phải làm tốt hơn.
”
Ông ta vừa nói, vừa thuận thế ngồi xuống.
“Lần này lão già này đắc ý rồi.
”
Nhìn Trâu Trường Xuân mặt mày hớn hở, thẳng thắn nói, ánh mắt Trương
Hạc Minh ghen tị đều đỏ, nhưng lại không có cách nào, ông ta biết bản thân đã thua một trận ở trước mặt Vương phó bí thư ròi.
Đồng thời, ánh mắt ông ta rơi vào trên người Diệp Thiếu Xuyên lộ nhàn nhạt mỉm cười bên cạnh, tâm tình lại vô cùng phức tạp, sao ông cũng không ngờ, Diệp Thiếu Xuyên lại thật có thể chữa khỏi cho bệnh nhân kia, rõ ràng là bệnh nan y, cái chết đã ập lên đầu bệnh nhân, bây giờ không chỉ có thể xuống giường, còn có thể đi lại, thân thể khôi phục nhanh, thật là có thể so với kỳ tích.
“Tiểu tử này rốt cuộc có lai lịch gì?” Trương Hạc Minh vô cùng tò mò, mấy
ngày nay ông ta tận lực điều tra Diệp Thiếu Xuyên, lại không có bất kỳ phát hiện gì, không phải người thành phố Nguyên Châu, thậm chí có thể không phải người bổn tỉnh, lần đầu tiên xuất hiện ở Nguyên Châu quả thực hơn một tháng trước, làm việc vặt ở phòng khám của Lữ Thanh Tuyết, trừ dáng dấp có chút đẹp trai, không nhìn ra cả người có bất kỳ gì khác lạ, lại không ngờ lại có thân y thuật kinh người.
“Thật là gặp quỷ.
”
Trương Hạc Minh thầm hận không dứt, vừa vặn lúc này Diệp Thiếu Xuyên cũng nhìn về phía ông ta, toét miệng cười một tiếng, lộ ra bốn cái
răng trắng tinh không tỳ vết, càng làm cho ông tức giận trán gân xanh nhảy loạn.
Lúc này, ông ta thật là có chút hiểu tâm tư của con trai mình: Lão tử nhất định phải giết chết cậu.
Bên kia, Vương Chương Hòa cùng Trâu Trường Xuân nói không ít, đề tài lại trở về trên đầu Diệp Thiếu Xuyên, nói với anh: “Bác sĩ Diệp, không biết lúc nào có thời gian khám bệnh giúp mẹ tôi một chút?”
“Vương phó bí thư, khoảng thời gian này tôi giúp Hạ Vũ Y, cũng chính là bệnh nhân kia, hao phí không ít tinh thần, nếu ông không gấp, vì để ổn
thỏa, mười lăm ngày sau thì thế nào?” Diệp Thiếu Xuyên đúng mực, cũng cười nói.
“Không vội, không vội, bệnh của mẹ tôi biết bao năm, đợi nhiều năm như vậy, chờ một tháng nữa cũng không có gì, trước cậu chữa khỏi cho bệnh nhân đó mới quan trọng.
”
Vương Chương Hòa cười gật đầu đồng ý, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên lại nói: “Đúng rồi, tôi nhớ bởi vì bệnh nhân kia, cậu còn đánh cược cùng Ngô giáo sư bọn họ nhỉ?”
Rầm!
Lời này của Vương Chương Hòa nói
ra, mặt nhóm người Ngô Nguyên Lượng liền biến sắc, đỏ biến thành màu đen, mỗi một người đều xấu hổ cúi đầu, không dám nói tiếp nữa.
“Ha ha, là đánh cược, cũng không ý tứ gì khác, chính là nhóm người Ngô giáo sư không quá coi trọng Trung y, tôi cùng bọn họ đánh cược, chỉ là muốn để cho bọn họ thừa nhận tồn tại của Trung y mà thôi.
” Diệp Thiếu Xuyên hời hợt nói, nhưng lời của anh rơi vào tai nhóm người Ngô Nguyên Lượng, so với đánh vào trên mặt bọn họ còn khiến cho bọn họ khó chịu hơn.
“Ha ha, Trung y vẫn đáng được coi trọng.
Hơn 5000 năm qua, tổ tiên đã để lại cho chúng ta nền văn hóa Trung y rực rỡ.
Mặc dù rất nhiều trong số đó đã thất truyền, nhưng vẫn có một số được lưu truyền đến ngày nay mà, giống như bác sĩ Diệp vậy, chắc chắn là được kế thừa Trung y chính cống nên mới có y thuật cao minh như vậy, có đúng không?”
Vương Chương Hòa cười nói.
.
Danh Sách Chương: