• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Tôi đi mở cửa!”
Quan Tiểu Hà nhanh chóng dừng lại rồi chạy đi.

“Trâu viện trưởng, sao ông lại đến đây?” Không lâu sao, Quan Tiểu Hà
với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên đón Trâu Trường Xuân vào.

S(
Bác sĩ Diệp đến rồi chứ?”
Trâu Trường Xuân cũng là nhận được tin tức liền vội vàng đi qua, hôm nay đi làm, trong lòng ông ta vẫn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ lo tối qua Diệp Thiếu Xuyên khoác lác, hôm nay không dám tới, bây giờ khi nghe cấp dưới nói là anh đến rồi, liền lập tức đi qua đến cơm trưa còn chưa kịp ăn.

“Trâu viện trưởng!” Diệp Thiếu Xuyên thu xong chiếc hộp nhỏ, cất tiếng chào.

Bác sĩ Diệp, đã xem qua rồi, tình

trạng như thế nào?” Trâu Trường Xuân gật đầu cười, nhưng ánh mắt lại rơi lên người Hạ Vũ Y đang nằm trên giường bệnh, trên mặt lộ ra vẻ quan tâm.

Ông ta gởi gắm tất cả vận mệnh tiền đồ của mình vào Diệp Thiếu Xuyên, ông ta không thể không quan tâm, không lo lắng.

“Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi lại đến.


Đây mới là ngày đầu tiên, trên người Hạ Vũ Y đương nhiên cũng không nhìn ra hiệu quả gì, cho nên Diệp Thiếu Xuyên cũng không có ý định nói thêm, dù sao vẫn còn một khoảng
thời gian nữa.

Những lời của Diệp Thiếu Xuyên không thể khiến Trâu Trường Xuân yên tâm, vội bước tới, cũng không quan tâm đến vẻ mặt ngạc nhiên của Quan Tiểu Hà, kéo Diệp Thiếu Xuyên sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Diệp, hãy nói thật với tôi, rốt cuộc bệnh nhân này có thể chữa khỏi được không, nếu như không thể…”
Ông ta rất muốn nói, nếu như không thể, ông ta sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách khác, thực sự không thể đợi đến lúc việc đã rồi bị người ta truy cứu trách nhiệm, rồi ngồi tù.

Trâu Trường Xuân biết rất rõ, bản
thân làm viện trưởng nhiều năm, thực sự không phạm phải sai lầm nàc lớn, nhưng cấp dưới của ông ta lại không được sạch sẽ, gần đây phong trào diệt cả hổ lẫn ruồi trong nước ngày càng gay gắt, ông ta không muốn bản thân đến cuối cùng cũng bởi vì một chuyện nhỏ mà vào tù.

Đừng tưởng chỉ là chuyện nhỏ, một khi bước vào, không được mấy năm cũng đừng mơ đi ra, bây giờ tuổi tác ông ta đã cao, không muốn già rồi lại chết ở trong đó.

“Trâu viện trưởng, ông không tin tôi sao?” Diệp Thiếu Xuyên hỏi vặn lại.

Khụ khụ, bác sĩ Diệp, không phải tôi
không tin cậu.


Trâu Trường Xuân có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói tiếp: “Chỉ là tình trạng của bệnh nhân này tôi cũng biết rõ, thật sự là quá nghiêm trọng rồi, hơn nữa hiện tại Vương phó bí thư cũng đang quan tâm đến, tôi không lo lắng được sao?”
“Chính là muốn để ông lo lắng một chút.


Diệp Thiếu Xuyên nghĩ thầm, trên mặt lại nở nụ cười: “Trâu viện trưởng, không phải tôi nói ông, nếu ông đã không tin tưởng tôi, vậy tối qua tại sao vẫn…”
“Tôi không phải không còn cách nào sao, thật sự không thể để tên tiểu nhân khốn nạn Trương Hạc Minh đó đắc chí được?” Trong lòng Trâu Trường Xuân buồn bực, nhưng trên miêng lại cười nói: “Tôi vẫn rất tin tưởng bác sĩ Diệp.


“Ha ha!”
Diệp Thiếu Xuyên cũng lười quan tâm đến ông ta, chỉ nói: “Nếu Trâu viện trưởng thật sự tin tưởng tôi, vậy thì đừng lo lắng, đợi vài ngày nữa xem kết quả đi, bây giờ tôi còn có chút chuyện, muốn nói với y tá Quan một lát, sẽ quay lại.


Bác sĩ Diệp, anh gọi tôi là Tiểu Hà
đi.

” Quan Tiểu Hà nhanh nhẹn đi qua, dáng vẻ như một thục nữ.


“ừ, cũng được.


Mặc dù cảm thấy gọi là Tiểu Hà có chút thân mật, nhưng đối phương cũng là một đại mỹ nữ, dáng người đẹp lại nóng bỏng như vậy, Diệp Thiếu Xuyên cảm thấy phải cho bản thân mình chút mặt mũi.

“Bác sĩ Diệp, cậu nói chuyện với Tiểu Hà trước, một lát tôi cũng có chuyện cần căn dặn cô ấy.

” Đối với việc Diệp Thiếu Xuyên không để ý đến mình, Trâu Trường Xuân cũng không còn cách gì, trong lòng buồn bực, nhưng ông ta vẫn mỉm cười nói.

‘Được.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK