• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Cô không thèm nói chuyện với tôi, tôi cũng lười phải nói chuyện với cỏ đấy.

” Diệp Thiếu Xuyên nghĩ, cũng không thèm tranh luận với Quan Tiểu Hà nữa, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy buồn cười, từ lúc nào anh lại trở thành người hẹp hòi như vậy chứ?
“Chuyện ngày hôm nay, anh thấy thế nào?”
Thấy Diệp Thiếu Xuyên không nói chuyện với mình nữa, trong lòng Quan Tiểu Hà lại có chút lo lắng, do dự một chút, rồi vẫn chủ động lên tiếng hỏi.

“Cài gì mà thấy thế nào?” Diệp Thiếu Xuyên biết cô đang cố kiếm chuyện để nói, nhưng cũng không vạch trần cô.

Thực ra trên đường trở vệ anh cũng đang suy nghĩ về chuyện này, rất rõ ràng, chuyện này không phải nhằm vào Quan Tiểu Hà, vậy thì chắc chắn là nhằm vào anh rồi, hơn
nữa anh cảm thấy khả năng nhằm vào anh cao hơn.

Vừa nghĩ tới từ lúc đến thành phố Nguyên Châu này anh vẫn luôn giấu nghề, chỉ có một lần ở bệnh viện điều trị cho Tiểu Y nên mới đặc tội với vài người, ví dụ như Trương Hạc Minh, Ngô Nguyên Lượng và một số các chuyên gia giáo sư khác.

Đương nhiên, còn có khả năng là một người nữa, đó chính là Trương Lực, nhưng anh cảm thấy lần này không có khả năng là Trương Lực.

“Rốt cuộc là ai nhỉ? Nếu là nhằm vào mình, thì hai chiếc xe đó chắc chắn sẽ dồn mình vào chỗ chết, nhưng nếu chỉ là đắc tội nhỏ với họ thì chắc không đến mức ý đâu, lẽ nào…
Diệp Thiếu Xuyên không khỏi nghĩ tới khuôn mặt hung tợn gớm ghiếc đó: “Lẽ nào là người đó?”

“Là ai được chứ?”
Diệp Thiếu Xuyên lẩm bẩm trong miệng bị Quan Tiểu Hà nghe được, vội vàng nói:
“Tôi biết ngay chắc chắn là người anh đã
đắc tội mà, rốt cuộc là ai mà lại độc ác như vậy, rõ ràng hắn muốn mạng của anh đó.


“Tôi cũng không nói chắc chắn là hắn, chỉ là suy đoán thôi, cô cũng tự nghĩ kỹ lại xem có phải là đắc tội với ai rồi không?” Trong lòng Diệp Thiếu Xuyên nghi ngờ nhưng lại không nói ra, mà lại đánh trổng lảng.

“Tôi cỏ thể đắc tội với ai được chứ?” Quan Tiểu Hà không phục hỏi ngược lại.

“Sao cô lại không thể?”
Diệp Thiếu Xuyên nhếch miệng, không nói tới những cái khác, chỉ với tính cách này của Quan Tiểu Hà thôi, muốn đắc tội với người khác quả thật không khó lắm, sợ là chỉ có người chú kia của cô mới tin cô là cô gái ngoan thôi.

“Tuyệt đối không thể, tôi mới tới thành phố Nguyên Châu chưa được 1 tháng, ngày thường đều ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Y, có thể đắc tội với ai được, lại còn muốn tông chết tôi?” Quan Tiểu Hà nói.

“Không gì là không thể.



Diệp Thiếu Xuyên phun ra câu đó, rồi nhìn phòng khám ở cách đó không xa, đột nhiên dừng lại.

“Sao không đi tiếp, đến rồi à?” Quan Tiểu Hà và Tiểu Y cũng vội đứng lại, hỏi.

“Đến rồi, nhưng chuyện lúc nãy hai người đừng nói lung tung đấy, tôi không muốn để chị Lữ biết.

” Diệp Thiếu Xuyên nhìn Quan Tiểu Hà nói, anh không muốn Lữ Thanh Tuyết lo lắng.

“Tại sao không nói cho chị ta?”
Quan Tiểu Hà tò mò, nhưng thực tế trong lòng rất vui mừng, ngay chính bản thân cô cũng không biết tại sao cô lại thấy vui.

“Không có gì, cô nhớ đừng nói ra là được rồi, Tiểu Y cũng nhớ đó, không được nói ra, biết chưa?” Diệp Thiếu Xuyên dặn lại lần nữa.

“Em biết rồi, anh Tiểu Diệp.

” Tiểu Y không hỏi nguyên nhân, vội vàng đồng ý.

“Không nói thì không nói, có gì ghê gớm chứ.

” Quan Tiểu Hà cũng đáp ứng.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK