“Các hạ đã có gan xông vào đến thư phòng của Thượng thư phủ, làm sao còn sợ một nữ tử yếu đuối trói gà còn không chặt chứ? Nếu truyền ra ngoài sẽ tổn hại đến danh tiếng của ngươi. Thêm nữa, nếu như ta muốn tố cáo ngươi thì lúc nãy đã lên tiếng rồi, cần gì đợi đến bây giờ? Huống chi Tạ Thượng thư đã đi hơn một trăm trượng, nếu như ta gọi bọn họ cũng không nghe được.”
Dường như nam tử khẽ cười một tiếng, thu dao lại.
Mà lúc này Vân Hi lấy tay gõ vào một chỗ, một hốc tối hiện ra, bên trong cất giấu một cuốn sách, đầu lông mày của nam tử nhíu lại, nàng biết hắn muốn tìm cuốn “Vãng lai danh lục”* này sao? Lúc hắn đang kinh ngạc thì Vân Hi nhanh chóng chạy ra khỏi giá sách.
*Vãng lai danh lục: Sổ ghi chép các cuộc trao đổi mua bán.
Nàng chạy một hơi thật xa, xác định người trong phòng không đuổi theo mới thở ra một hôi, nếu hắn trốn trong thư phòng của Tạ Cẩm Côn thì nhất định là đang tìm cái gì bất lợi cho ông.
Theo trí nhớ của thân thể này, nàng từng nghe lén cuộc nói chuyện của Tạ Cẩm Côn cùng Tạ Thành, nói là có một thứ quan trọng được giấu trong một hốc tối bí mật, giấu sau bức họa được che bởi giá sách, vỗ ba cái bên trái, bốn cái bên phải rồi hai cái ở trước là có thể khiến hốc tối nhỏ đó mở ra.
Nếu Tạ Cẩm Côn có bảo bối gì đó, thì nhất định đối thủ của hắn cũng sẽ thấy hứng thú, nhưng mà rốt cuộc “Vãng lai danh lục” kia viết gì trong đó?
Mới vừa rồi người kia thấy cuốn sách đó thì ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, nói vậy cuốn sách đó hết sức quan trọng với Tạ Cẩm Côn. Dù sao người trong phủ này đã không có ân tình với nàng, nàng cần gì phải thương hại?
Sau khi nam tử trong phòng cầm lấy sách, hắn lập tức nhảy một cái bay lên xà nhà, bàn tay nhẹ nhàng lật mảnh ngói ra, thân thể nhẹ nhàng nhảy ra ngoài rồi biến mất trong bóng đêm.
Sau đó, hắn lại xuất hiện ở một gian phòng trong sảnh của Tạ phủ. Hắn bỏ mặt nạ ra, để lộ dung nhan tuyệt thế, còn đẹp hơn mấy phần so với nữ tử.
Hắn cỡi y phục màu đen bó sát người xuống rồi ném cho tùy tùng đứng bên cạnh mình, cầm lấy một bộ cẩm bào tay rộng màu đỏ nhạt từ trên giã đỡ, một cái nhăn mày, một nụ cười, dù như thế nào cũng không thể giấu được nét phong lưu kiệt xuất mà không có từ ngữ nào có thể miêu tả.
“Vương Gia, người tự mình hành động sao? Chuyện lớn nguy hiểm như vậy?” Một người thiếu niên thanh tú, dáng người hơi nhỏ cất bộ đồ đen của hắn xong xuôi rồi thắc mắc.
“Thanh Nhất, ngay cả bổn vương ngươi còn không đuổi kịp, còn muốn làm chuyện này thay ta sao? Không sợ bị ám vệ của Tạ phủ bắt à?” Khóe mắt nam tử liếc Thanh Nhất một cái, khẽ cười.
“Vương Gia, thuộc hạ luôn ăn không ngồi rồi, lỡ sau này Các chủ biết sẽ cười đến rụng răng.” Gương mặt Thanh Nhất như đưa đám.
Nam tử khinh thường, “Để cho ông ấy cười, răng ông ấy đã rụng hết từ mười năm trước rồi.”
Thanh Nhất, “…”
“Được rồi, nhanh chóng “trét” phấn lên mặt ngươi đi, trở thành nam sủng của ta rồi đi nói lời từ biệt với Tạ Thượng thư. Mấy ngày gần đây trong phủ của hắn không ngừng xảy ra chuyện, muốn tìm yên tĩnh ở đây chỉ sợ không được đâu.”
Thanh Nhất nghe vậy liền giảy nảy, dường như nhảy cao hơn cả ba thước, gương mặt thảm thiết, “Vương Gia, bỗng nhiên thuộc hạ đau bụng, mong người bảo Thanh Nhị thay thế.”
Trong kinh mọi người đều nói Vương gia có nhiều tiền, lại vô cùng nhàn rỗi, tùy tùng không chỉ có bổng lộc cao mà còn có thể theo Vương gia đi chơi đây đó, có trời mới biết hắn là một nam nhân thích sự xinh đẹp còn hơn cả nữ tử, cả ngày cứ bắt hắn phải bôi mấy thứ phấn kia lên mặt, thật ghê tởm quá đi! Hắn cũng đã mười tám tuổi mà không có một cô nương nào vừa ý.
Đoạn Dịch không để ý tới Thanh Nhất, một tay vòng trước ngực, một tay nâng cằm trầm tư. Hắn híp mắt lại, vừa rồi trong thư phòng, nhìn nàng giống như vô ý chạm vào giá sách nhưng thật ra là cố ý.
Hốc tối bí mật đó, hắn tới Tạ phủ ba lần rồi mà cũng không phát hiện, bởi vì cơ quan đó không phải là loại thợ thủ công bình thường có thể làm ra được. Hơn nữa nàng vỗ vào nó rất có quy luật, hiển nhiên, nàng biết làm thế nào để mở được chỗ đó.
Vì sao nàng muốn làm như vậy? Không phải nàng là nữ nhi của Tạ Cẩm Côn sao? Còn nữa… Đây là một cái bẫy cho Tạ Cẩm Côn thì sao? Nữ nhân trong phủ hợp lại để hại hắn?
Đoạn Dịch đưa tay lau cuốn sách trong ngực, xem ra chuyện này phải điều tra một chút.
“Có thể.” Đoạn Dịch lạnh nhạt trả lời, “Để Thanh Nhị theo ta, ngươi đi điều tra Tam tiểu thư của Tạ phủ đi.”
Không phải nói Tam tiểu thư chỉ là một người đầu gỗ sao? Vì sao lại nhìn giống như vô cùng giảo hoạt, nhanh nhạy như vậy?
…
Trên đường Vân Hi trở về Tiêu Viên, nàng gặp gương mặt tiều tụy của Tạ Vân Hương cùng bộ dáng tức giận của Nguyệt di nương. Trên quần áo của Tạ Vân Hương đều là những nếp nhăn, nha đầu đỡ nàng ta đi rất nhanh.
“Tứ muội muội.” Vân Hi mỉm cười đi tới.
Vậy mà quay về rồi sao? Còn chưa ngủ ở giường của phòng giam mà! Xem ra nàng đánh giá thấp năng lực của Tạ Cẩm Côn trong triều rồi. Nói vậy lần này đã dùng hết thế lực của hắn, ngay cả Thuận Thiên phủ mà hắn cũng mua chuộc được.
Tạ Vân Hương dừng bước nhìn Vân Hi, “Cút ngay, ngươi đừng giả mù sa mưa. Nhìn thấy ta chậc vật thế này ngươi rất đắc ý phải không?” Đáng hận, Tạ Vân Hi rơi xuống núi giả vậy mà không chết.
Tạ Vân Hương nói xong cũng không đợi Vân Hi mở miệng đã cao ngạo rời đi. Nguyệt di nương mang theo một chiếc đèn nhỏ, bà liếc mắt nhìn Vân Hi rồi cũng đi theo sau.
…
Bóng đêm bao phủ Đông viện của Tạ phủ, An thị đang ở trong viện của bà ấy.
Hai bên huyệt thái dương của bà ta dán thuốc dán, nửa nằm trên giường buồn phiền cau mày, vậy mà Tạ lão phu nhân bảo bà tới đọc kinh Phật vào buổi trưa, nói chỉ là một lát, cốt để bà có thể tĩnh tâm, nhưng lại kéo dài như vậy, chẳng phải biến thành xử phạt bà sao?
Chuyện nữ nhi khiến bà buồn phiền không ít, tiêu tốn cho chất tử An Cường càng khiến bà buồn phiền. Thật vất vả mới có thể trấn an mẹ con của tẩu tẩu, lại thêm hai đứa con trai khiến bà nhức đầu.
Tưởng rằng sau khi hai đứa con trai của bà lớn thì lên bà có thể ngồi hưởng phúc, ai ngờ cũng là hai cái động tiêu bạc không đáy.
Con trai lớn nói muốn làm quan lại không ngừng lấy tiền của bà.
Con trai thứ hai đánh chết cũng không đi học văn chương, học võ lại sợ khổ, chỉ muốn học làm ăn với người ta, bà nghĩ có thể có lãi cũng được rồi, ai ngờ đến cửa hàng của nó điều tra mới biết năm nào cũng thua lỗ.
Bà lại không thể nói ra được, vốn là Tạ Cẩm Côn phản đối việc con trai thứ hai làm ăn như vậy, nếu biết hai năm qua chỉ thua lỗ, vẫn không thể thu lại chút vốn nào thì chắc chắn ông ta sẽ phạt nó. Coi như tiền thua lỗ kia là tiền đóng học phí đi.
Cửa hàng thua thiệt thì bà phải bỏ tiền ra để lấp vào, nhưng bù đông bù tây, thế nào cũng không thể bù vào đủ, vẫn thiếu hụt không ít.
Bà từng có ý định lấy đồ cưới của Tạ Uyển làm của riêng, nhưng nha đầu kia cũng rất quỷ quyệt, bà chỉ lấy được mấy rương trang sức cùng vải để may quần áo. Số bạc còn lại Tạ Uyển đã khóa trong tiền trang*, mà tiền trang kia lại không muốn dùng ngân phiếu để đổi, muốn cái gì mà… mật mã?
*tiền trang: giống như ngân hàng tư nhân.
Mật mã là cái gì? Vừa rồi con trai cả của bà nói Lương bà ở Thuận Thiên phủ bị người ta cướp đi, thân cận bên cạnh Tạ Uyển là Anh nhi lại mất tích.
Lúc này An thị đứng ngồi không yên, việc Lương bà mất tích bất cứ lúc nào cũng sẽ bị điều tra. Trong phủ không điều tra thì thôi, một khi tra ra thì bà tiêu rồi.
Lưu ma ma hầu hạ bên cạnh nói, “Phu nhân không cần nóng vội, không phải còn có một phần kho báu sao?”
Kho báu?
Trong lòng An thị sáng lên, làm sao bà lại quên chuyện này mất?
Chiếc rương được giấu dưới giường ở trong phòng có chứa một tấm bản đồ bằng da người. An thị ra hiệu cho người làm đi ra hết chỉ để lại Lưu ma ma bên cạnh.
Bà ta mừng rõ mở rương ra để lấy tấm da.
Rương mở ra, cũng là lúc gương mặt bà ta kinh ngạc, ngu mụội.
Tại sao? Tại sao trên tấm da lại không có bản đồ nữa? An thị run rẩy lật qua lật lại tấm da không dưới mười lần mà vẫn không thấy gì. Chuyện gì xảy ra?
Hai mắt bà ta tối sầm, hôn mê bất tỉnh.