An Kiệt ngã “bịch” một tiếng trên đất, mũi cũng bị chấn thương đến chảy máu khiến người qua đường cười ha ha.
“Thì ra là người ngu ngốc như vậy! Còn tưởng là lợi hại ra sao!”
“Hắn ta dựa vào chỗ dựa tốt của mình thôi, có bản lĩnh gì chứ?”
“Cái gì mà chỗ dựa tốt, cũng chỉ là con của vợ lẽ.”
Mấy người qua đường biết An Kiệt đều cười ha ha.
Tính tình An Kiệt vốn kêu ngạo, mặc dù là con của thiếp thất nhưng phủ Đông Bình Hầu cũng là hoàng thân trăm năm, thêm nhà họ An nữa, bởi thế trong đám bạn thì chín trên mười người sẽ sợ hắn.
Hắn tập võ từ nhỏ, trừ lần bị ai đó tính kế trong ngày lễ mừng thọ của An phu nhân khiến cơ thể cứng ngắc nằm trên giường một ngày thì trước kia giữa đám bằng hữu hay những người có võ nghệ mạnh hơn hắn ở An gia Đông Bình Hầu đều phải nhún nhường.
Hơn mười năm như thế khiến hắn tự cho mình là vô địch, còn dự tính sang năm sẽ đi so tài trong cuộc thi tỷ võ, muốn đoạt chức Võ Trạng nguyên.
Ai ngờ Tạ Phong chỉ dùng một chiêu đã đánh hắn ta nằm lăn ra đất, hắn cảm thấy không thể nuốt trôi cơn giận giữ này, thế nào cũng phải lấy mặt mũi về.
Hiện tại bị một tên con hoang đến từ vùng nông thôn làm nhục, còn ngay trước mặt Tạ Vân Hi và thuộc hạ của hắn nữa, ngọn lửa tức giận càng bùng cháy trong lòng.
“Xoẹt!” Hắn nhảy từ dưới lên lên chỉ vào Tạ Phong rồi la hét: “Ngươi tự tìm chết rồi! Ngươi có biết làm nhục ta chính là làm nhục cả phủ Đông Bình Hầu không?”
Tạ Phong cũng không để ý đến lời nói ấy, “Ta nhớ Đông Bình Hầu chỉ có hai nhi tử, một người tên là An Cường, người kia là An Xương, từ khi nào mà Đông Bình Hầu lại có thêm một người con tên là An Kiệt chứ? Xem ra ta phải nhanh chóng đi hỏi An phu nhân, có phải bà ấy để thiếp thất sinh hạ nhi tử An Kiệt cho Đông Bình Hầu hay không.”
Gương mặt An Kiệt trắng bệch.
Vốn là An phu nhân không thích đứa con do nhị phòng sinh ra, mẫu thân của An Kiệt là Chung thị đã có hôn ước với Đông Bình Hầu từ khi còn trẻ, nhưng bởi vì đột nhiên nhà có biến cố, thân phận từ tiểu thư con quan trở thành thứ dân, trong nháy mắt mà hai bên gia đình trở nên xa cách về thân phận nên An lão phu nhân không đồng ý để một thứ dân gả cho Đông Bình Hầu, sau đó giải trừ hôn ước, cưới tiểu thư nhà quyền quý khác là An phu nhân.
Mà chẳng biết tại sao cuối cùng Chung thị lại được gả vào phủ làm thiếp, cũng chính là mẫu thân của An Kiệt.
Thiếp thân chỉ là người dân bình thường là điều dễ hiểu, nhưng An phu nhân vừa biết hai người kia đã từng quen biết nhau lúc trước thì lập tức chèn ép, không để Chung thị gặp mặt Đông Bình Hầu, lôi kéo mọi người cùng chán ghét nhị phòng.
Vì vậy làm sao An Kiệt dám chọc tức An phu nhân?
Lời nói của Tạ Phong cũng khiến hắn hoàn toàn tức giận: “Họ Tạ kia, ta không tha cho ngươi!”
Hắn dùng một tay chỉ về phía Tạ Phong, phất tay còn lại với thuộc hạ của mình: “Tới đây cho gia, người này là gian tế, bắt hắn lại ngay!”
Quan lớn đè chết người, cấp trên nói bắt người nào thì phải bắt người đó.
Tạ Phong chỉ là một quan sai bình thường, là phó chỉ huy binh mã của cửa Đông, hôm nay hắn có việc nên đi qua đây, bình thường cũng không đi tới cửa thành này bao giờ nên làm sao lính cửa Tây có thể biết hắn?
An Kiệt vừa hô một tiếng thì mười mấy tên lính giữ cửa thành đã đồng loạt kéo tới.
Vân Hi kéo Triệu Ngọc Nga tránh sang bên cạnh, trong lòng không khỏi lo lắng cho vị Tạ công tử kia, hắn ngồi trên ngựa đánh bại An Kiệt nhờ vị trí ưu thế của mình, nhưng có nhiều người tới công kích như thế thì làm sao hắn ta có thể ứng phó chứ?
Ngay lúc này thì mọi người nghe tiếng vó ngựa rầm rập chạy tới, chừng mười con ngựa đang chạy như điên tới cổng thành, vó ngựa cuốn bụi bặm tung lên mù mịt, mọi người kinh hãi hô to chạy tán loạn.
Ngựa chạy thẳng tới chỗ An Kiệt.
Hơn mười thuộc hạ của An Kiệt bị dọa sợ đến mức không dám đến gần, sắc mặt trắng bệch thét lên nhấc chân chạy tứ phía.
Cuối cùng một con ngựa chạy lên trước, ngồi trên ngựa là một vị công tử tuổi còn trẻ, cao giọng nói: “Mau tránh ra!”
Miệng vừa la, tay lại không ngừng dùng roi quất lên lưng ngựa.
Khóe miệng Vân Hi giật giật, người kia cố ý sao?
Vẻ mặt An Kiệt lập tức thay đổi, đám người ngựa kia quá nhanh, hắn không nghĩ tới sẽ có kẻ đi ngựa với tốc độ như vậy ở cửa thành, trong khoảng thời gian ngắn chỉ biết đứng im tại chỗ.
An Kiệt bị dọa sợ đến hai chân run lên, không nhịn được kêu thành tiếng: “Mau tới cứu ta!”
Dưới tình huống này thì ai dám cứu hắn chứ? Người ta chạy trối chết còn sợ mình chạy chậm, không ai trong đám thuộc hạ của hắn dám đi lên phía trước.
Bầy ngựa chạy tới rồi đạp An Kiệt xuống đất, An Kiệt lập tức hét thảm lên.
Lúc này Tạ Phong đánh ngựa chạy vào bầy ngựa kia rồi nắm cổ áo An Kiệt, tiếp đó ném hắn ra xa hai trượng.
An Kiệt bị ngựa dẵm nát bàn tay, hắn ngồi dưới đất kêu rên không ngưng.
Vân Hi cùng Triệu Ngọc Nga đồng loạt hít vào một hơi lạnh, tay của An Kiệt đã bị dẵm đến nát ra, không thể phân biệt thịt hay máu nữa, chẳng biết sau này hắn có thể tự mình cầm đũa hay không.
Nhưng cũng coi như mạng hắn lớn, vậy mà chỉ bị thương bàn tay.
Thiếu niên cưỡi ngựa vội vàng nhảy xuống ngựa rồi đi tới trước mặt An Kiệt cười áy náy: “Kiệt ca ca, ca có sao không? Thật sự đệ không cố ý, chỉ muốn đe dọa đám ngựa kia để khiến chúng dừng lại nên dùng roi quất chúng, ai ngờ càng đánh càng chạy, đúng là bọn ngựa này chẳng nghe lời gì cả. Xem ra lần sau phải dạy dỗ chúng tốt hơn!”
Chân của An Kiệt còn mềm nhũn, hắn muốn ngồi dậy nhưng không thể được nên lại ngã xuống đất, bàn tay bị thương càng đau hơn.
Mấy tên lính kia bị dọa không ít nên vội vàng chạy đi tìm đại phu.
An Kiệt ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn An Xương rống giân: “An Xương, ngươi cố ý phải không? Chẳng lẽ ngươi không biết càng đánh thì ngựa càng chạy nhanh hay sao?”
“Đệ nào cố ý chứ, ngựa kia muốn chạy, đệ cũng không ngăn được mà.” Gương mặt An Xương tỏ ra vô tội.
Vân Hi liếc nhìn An Xương, không nhịn được khóe miệng lại giật giật, chẳng nghĩ tới An nhị công tử An Xương tao nhã lễ độ như vậy mà cũng có lúc chơi xấu.
“Hừ!” An Kiệt hừ lạnh một tiếng, hôm nay hắn mất mặt đến chết, không chỉ đánh thua Tạ Phong mà thiếu chút nữa mất mạng, còn được đối phương cứu một lần, xem như nợ hắn ta ân tình lần này, nhưng nếu khi nãy không cố gắng thể hiện trước Tạ Phong thì hắn sẽ không thể đứng vững trong giới quan trường được.
An Xương xấu hổ bước đến trước mặt Vân Hi cùng Triệu Ngọc Nga, cung kính thi lễ với hai người, “Là Hi biểu muội cùng Triệu tiểu thư sao? Vì sao hai người lại ở đây?”
Vân Hi đáp lễ: “Phụ thân của biểu tỷ qua đời nên đưa ra ngoài thành để an táng, nhưng An Kiệt ca lại nói trên xe ngựa của chúng ta có giấu gian tế, không để bọn muội đi qua.”
“Gian tế sao?” Ánh mắt An Xương chìm xuống, lại nhìn Triệu Ngọc Nga bên cạnh, hắn mỉm cười gật đầu một cái.
Bởi vì bất hòa giữa An gia cùng Triệu gia nên vốn là Triệu Ngọc Nga muốn làm mặt lạnh không nói lời nào với An Xương. Nhưng nghĩ đến nếu không phải đêm đó An Xương thả nàng ra khỏi phủ Đông Bình Hầu thì sự trong sạch của đời nàng đã bị phá hủy, bởi thế nàng hơi khuỵu gối thi lễ: “Chuyện lần trước, đa tạ An nhị công tử.” Mặt An Xương đỏ lên, “Ta sợ Hi biểu muội lo lắng nên thả cô nương ra.”
Nói xong muốn vươn tay tới đỡ Triệu Ngọc Nga, nhưng suy nghĩ một chút lại thấy không thích hợp nên cẩn thận thu tay giấu ở sau lưng.
Thanh Y thấy gương mặt như muốn nịnh hót của An Xương thì lạnh lùng nói: “Xin An nhị công tử cẩn thận khi nói, tiểu thư nhà ta vẫn còn chưa xuất giá đâu. Ngài cứu người nào cũng không nên kéo tiểu thư nhà ta vào chứ?”
Cái gì mà vì Vân Hi tiểu thư mới thả Triệu Ngọc Nga ra chứ? Tiểu tử này muốn ăn đòn nên bám víu bậy bạ đúng không?
Tạ Phong đánh ngựa đến trước mặt An Kiệt: “An Kiệt, còn muốn tra gian tế trong xe của Tạ tiểu thư nữa hay không?” Sắc mặt An Kiệt quẫn bách, tay đau đến không nói ra lời.
An Xương đi tới bên xe ngựa vén rèm liếc mắt nhìn vào trong, sau đó lại tới chỗ An Kiệt: “Trong xe không có bóng người nào, làm sao có gian tế chứ? Kiệt ca ca, ca hoa mắt rồi sao? Hay là nghe người ta nói bậy bạ?”
Hắn quay đầu nhìn mấy tên lính giữ cửa: “Các ngươi còn không mau để người qua? Căn bản không có gian tế thì nói không có, có phải muốn phụ thân ta tới tận đây dạy cho các ngươi biết thế nào là gian tế hay không?”
Vẻ mặt của mười mấy tên lính canh hiện lên vẻ lo sợ, mặc dù An nhị công tử không được An phu nhân yêu quý nhưng rất được Đông Bình Hầu yêu thương.
An Kiệt đứng đầu bọn hắn chỉ là con của vợ kế, An Xương lại là đích tử, làm sao họ dám chọc giận? Mấy người liền để dồn ánh mắt về phía An Kiệt.
An Kiệt cắn răng, “Cho đi!”
Triệu Ngọc Nga thở phào nhẹ nhõm: “Hi biểu muội, chúng ta đi đi nhanh, không còn sớm nữa rồi.”
Trong vòng một tháng mà hết an táng mẫu thân lại đến phụ thân, trong nhà xảy ra biến cố lớn khiến mặt nàng nhìn vô cùng mệt mỏi.
Vân Hi đỡ Triệu Ngọc Nga ngồi vào xe ngựa, lúc nàng chuẩn bị leo lên ngồi thì nghiêng đầu lướt nhìn, thấy Tạ Phong vẫn đứng ở đó, hắn không hề chớp mắt nhìn nàng, trên mặt là nụ cười giống như nắng ấm trong ngày đông.
Nàng hơi ngẩn ra, sau đó thành tâm thi lễ: “Đa tạ công tử rất nhiều.” Sau đó xoay người bước lên xe ngựa.
Tạ Phong đánh ngựa tới bên cạnh cửa sổ của xe: “Tạ mỗ cũng đang muốn rời thành, Tạ cô nương có nguyện ý đồng hành cùng ta hay không?”
Thanh Y cảnh giác nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi, tiểu thư nhà ta không thích đi chung với nam tử xa lạ.”
Tạ Phong cũng không để ý tới Thanh Y, chăm chú nhìn Vân Hi ở bên trong xe
Vân Hi có chút do dự, người này khiến nàng có cảm giác không thể nói thành lời: “Tạ công tử cứ tùy ý.”
Dù gì người ta cũng giải vây giúp các nàng, nàng cự tuyệt cũng không tốt lắm.
Lúc này An Xương đi tới: “Ta cũng muốn rời thành, Hi biểu muội sẽ không để ý đi cùng với ta chứ?”
Triệu Ngọc Nga lập tức nhìn Vân Hi, mặc dù đêm đó An Xương cứu nàng một lần nhưng nàng vẫn có địch ý với An phủ.
Vân Hi nắm tay nàng ta, “Hắn khôn có ác ý.” Rồi lại xoay người gật đầu với An Xương, “Được.”
Có An Xương đồng hành thì An Kiệt sẽ không gây phiền toái nữa.
An Kiệt lẫn vào trong giới quan trường còn phải dựa vào Đông Bình Hầu, hắn sẽ không dám đắc tội với An Xương.
Đoàn người ra khỏi thành trước mặt An Kiệt.
Sắc mặt hắn ta biến thành màu đen, đứng dậy nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy, thật quá mất mặt. Hắn quát người bên cạnh: “Sao đại phu còn chưa tới?”
Hắn đau đến chết rồi, cái tên Tạ Phong chết tiệt, có phải thấy tay hắn bị ngựa dẵm rồi mới tới cứu phải không? Rõ ràng hắn ta có thể cứu mình ra ngoài sớm hơn!
Sau khi chọn một vị trí ở ngoài thành để đào mộ, phu xe Hoàng bá bắt đầu đào huyệt, An Xương cũng đứng bên cạnh phụ giúp một tay, sau đó mới an táng Triệu Hoài.
Triệu Ngọc Nga nhìn ngôi mộ mới đắp thì trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nàng biết phụ thân yêu Lâm di nương hơn mẫu thân của mình, lại không nghĩ hai người bọn họ nhẫn tâm đến mức cùng nhau lập mưu giết hại mẫu thân mình.
Nàng vẫn rất kính trọng phụ thân, ai ngờ ông ta chỉ muốn thăng quan phát tài, chỉ muốn để mẹ con Lâm di nương sống thật tốt mà hứa gả nàng cho ba nhà.
Phụ thân như vậy…
Nàng không khóc, nhìn cọc gỗ dùng làm bia rồi thấp giọng nói: “Người nuôi con mười sáu năm, con đã khóc một trận rồi, cũng đã an táng người thật tốt, từ nay con không còn bất cứ quan hệ nào với Triệu gia nữa.”
An Xương đứng không xa Triệu Ngọc Nga, thấy nàng đi về phía xe ngựa thì lập tức đi theo, lấy bình nước bên hông đưa cho nàng: “Triệu cô nương, uống nước đi.”
Triệu Ngọc Nga chỉ liếc mắt nhìn không nhận rồi im lặng bỏ đi.
An Xương cất bình nước, ngượng ngùng đi theo nàng đi tới chỗ xe ngựa của Tạ gia.
Vân Hi không làm phiền Triệu Ngọc Nga mà đi tới chỗ khác cùng Thanh Y.
Nàng biết, chuyện của Triệu Ngọc Nga chỉ có thể để nàng ấy tự giải quyết, không người nào khác giúp được, nàng đã từng trải qua việc như vậy.
Nếu không thì lúc mẫu thân chết đã trở thành ác mộng theo nàng đến suốt đời rồi.
Đi được một lát thì Vân Hi lơ đãng nhìn thấy Tạ Phong vẫn chưa đi, hắn đang đứng bên một gốc cây phong nhìn nàng chằm chằm, hai tùy tùng đứng hai bên tán gẫu. Thấy nàng nhìn thì Tạ Phong lập tức mỉm cười.
Đây là lần thứ ba nàng thấy hắn nhìn mình như vậy. Không giống với lẽ thường.
Tạ Phong có võ, mà người có võ đều có giới hạn xung quanh mình, ví dụ như làm quan thì chỉ lui tới với những vị quan khác mà thôi, dù cho không gặp thì cũng sẽ nghe qua.
Vân Hi liền hỏi Thanh Y: “Ngươi biết hắn sao?”
Thanh Y cũng đang rất buồn bực, vừa rồi người kia đối phó với An Kiệt cũng không sử dụng hết lực, nếu An Kiệt không có mấy chiêu võ mèo cào trong người thì chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Chiêu thức xuất thủ của hắn rất kỳ lạ, không nhìn ra được là của bang phái nào.
“Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết hắn.”
Thanh Y cũng không biết…
Vân Hi trầm tư trong chốc lát rồi đi tới chỗ Tạ Phong, đứng cách hắn khoảng ba bước thì dừng lại nheo mắt: “Tạ công tử đi theo chúng ta tới đây, chẳng lẽ là bạn của Triệu đại nhân nên muốn thắp hương cho ông ấy sao?”
Thanh Y đứng bảo vệ trước mặt Vân Hi, nhìn Tạ Phong rồi cất giọng lạnh lùng: “Ngươi là ai? Tại sao đi theo chúng ta?”