• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sam Sam - 

Đoạn Dịch lên xuống mấy lần đã bay ra khỏi Tạ phủ, cơ thể rơi xuống một con hẻm nhỏ yên tĩnh phía sau Tạ phủ. Chẳng qua lúc hắn vừa tiếp đất thì dưới chân lại không vững, cơ thể nhào về phía trước.

Thanh Nhất đang đứng bên cạnh vội vàng chạy như bay tới đỡ hắn, “Chủ tử, người làm sao vậy?”

Chỉ thấy mặt Đoạn Dịch trắng bệch, ngay cả môi cũng tái nhợt, trên áo khoác mỏng màu xanh lại nhuốm máu cả một mảng lớn, chỗ ống tay áo còn có máu chảy theo cổ tay nhỏ xuống đất.

“Chủ tử, có chuyện gì xảy ra?” Thanh Nhất sợ hãi há to miệng, vội vàng xé một mảnh vài từ trên người rồi băng bó cho Đoạn Dịch, thế nhưng lại bị hắn ngăn cản.

Đuôi mày hắn nâng lên, “Khổ nhục kế thôi, phải làm giống một chút, đừng băng bó cho ta, trước mắt vào cung đã rồi nói.”

“Dạ.” Thanh Nhất dậm chân một cái nhảy lên xe ngựa, nắm roi lên rồi hung hăng quất về con ngựa trước mặt, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía Hoàng cung.

Bên trong xe ngựa, Đoạn Dịch khẽ nhắm mắt lại nói, “Thanh Nhất, phóng tín hiệu liên lạc với Thanh Ẩn đi, để hắn lập tức đi đến Thanh Sơn Khốc, phái tay chân ở Kinh Thành âm thầm điều tra người còn sống của Nam Chiếu Quốc thật kỹ.”

“Chẳng lẽ những người đó đang gây sự sao?” Thanh Nhất hỏi.

“Phát hiện có người bỏ cổ độc.”

“Dạ!” Thanh Nhất lấy đạn báo hiệu ra bắn lên bầu trời, sau khi đạn nổ một tiếng, bầu trời xuất hiện một luồng ánh sáng âm u màu lam.

Xe ngựa dừng trước đại môn của Hoàng Cung. Đoạn Dịch vén màn xe lên rồi lấy yêu bài bằng vàng ra để bọn hộ vệ trong cung kiểm tra, lập tức tên hộ vệ giữ cửa cho xe đi qua, hơn nữa còn cung kính hành lễ. Sau đó xe ngựa dễ dàng tiến vào cung thành.

Lệnh bài Kim Long, đây là lệnh bài mà trước khi Tiên Hoàng lâm chung đã ban đặc quyền cho Đoạn Dịch, đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ, có thể vào cung không cần xuống xe ngựa, trước mặt Hoàng đế không cần phải quỳ xuống hành lễ, lại có thể mang kiếm vào triều.

Nhưng Đoạn Dịch luôn luôn không thích triều chính, hắn cũng chỉ dùng lệnh bài Kim Long này một lần duy nhất, đó là vào năm năm trước đột nhiên Thái hậu bị bệnh, Đoạn Dịch lo lắng không ngừng mới cầm lệnh bài cỡi ngựa chạy như điên vào cung thành.

Hôm nay là lần thứ hai.

Xe ngựa dừng lại trước Điện Phượng Loan, hai tiểu thái giám giữ cửa đã nhanh chóng chạy tới, cúi người đứng ngoài xư ngựa nịnh hót: “Chúng nô tài thỉnh an Dịch Thân Vương.”

Đoạn Dịch vén rèm lộ ra gương mặt yêu mị khuynh thành, lười nhác nói: “Quý phi nương nương có trong cung không?”

“Bẩm Dịch Thân Vương điện hạ, nương nương có ở trong cung, đã lâu rồi ngài không tiến cung, Hoàng thượng với nương nương rất nhớ Vương gia đó.”

“Vậy sao?” Đoạn Dịch rũ màn xuống, che đi khuôn mặt đang cười giễu cợt.

Thanh Nhất cũng thu sự nghiêm nghị trên mặt lại, bày ra gương mặt đáng yêu rồi xuống ngựa, bước về phía trước thân xe, vươn mười ngón tay như hoa lan ra vén rèm xe, giọng nói the thé, “Vương gia, nô tài đỡ ngài xuống.” Nói xong, cảm giác ghê tởm không ngừng dâng lên trong lòng.

Cứ mỗi lần vào cung hắn đều phải giả làm thái giám hoặc là người lái xe ngựa, việc này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng bình thường hắn là một nam nhân đó, là đại nam nhân!

“Được.” Đoạn Dịch vươn tay ra, khoác lên vai Thanh Nhất.



Ngay từ lúc xe ngựa của Đoạn Dịch đến trước cung của Quý Phi thì mấy cung nữ trong Điện Phượng Loan đã chạy như bay vào trong.

“Nương nương, Dịch Thân Vương đến.”

“Hả? Nhanh chóng mang Phượng Vĩ Cầm của bổn cung tới đây. Lâu rồi hắn không nghe bổn cung khảy đàn rồi.” Trên chiếc giường mạ vàng trong chánh điện, một mỹ phụ oai vệ ngồi ở bên trên, tuổi đã ba mươi nhưng dung nhan được chăm sóc kỹ càng nên không có lấy một nếp nhăn nào, ngón tay nhỏ nhắn, móng tay sơn màu đỏ tươi vuốt ve một con mèo trắng như tuyết trong lòng. Trên đầu cài đầy châu ngọc, toàn thân phát ra quý khí, còn có trâm Phượng Thất Vĩ, chiếc trâm chỉ có Hoàng Quý Phi mới xứng đáng cài lên đầu, điều này càng thể hiện rõ thân phận tôn quý của người kia, sóng mắt bà hơi di chuyển, vừa uy nghiêm vừa mang theo yêu mị.

Cung nữ vội vàng lui xuống.

“Chẳng qua là bổn vương không biết còn có thể sống mấy ngày nữa, sợ rằng không thể nghe tiếng đàn tuyệt thế của Quý phi nương nương được nữa rồi.” Giọng nói lười nhác của Đoạn Dịch vang lên truyền vào trong điện, ánh mắt của Cố Quý phi di chuyển tới nơi phát ra giọng nói.

Nhìn thấy nửa người hắn loang lổ máu, đuôi mày không khỏi nhíu lại: “Dịch Thân Vương bị sao vậy?”

“Đúng như nương nương thấy, Dịch gặp thích khách.” Đoạn Dịch tựa nửa người lên người Thanh Nhất, bước chân hơi tập tễnh.

Cố Quý phi quát hai cung nữ sau lưng: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nhìn thấy Vương gia bị trọng thương sao? Còn không đỡ Vương gia nằm lên giường?”

“Vâng, nương nương.” Hai cung nữ trẻ tuổi với dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha mềm mại như liễu vội chạy đến bên người Đoạn Dịch.

Mùi nước hoa trên người cả hai khiến Thanh Nhất muốn nhảy mũi, Đoạn Dịch vung tay đẩy hai cung nữ ra, lại ôm Thanh Nhất chặt hơn, “Nương nương, không phải người không biết bổn vương ghét nữ nhân chứ, vì sao còn để hai cung nữ đến gần ta?”

Hai cung nữ thấy mắt Đoạn Dịch sắt như kiếm, mặt bọn họ tái nhợt, vội vàng u oán lui về phía sau.

“Được rồi, bổn cung cũng không ép ngươi, ngươi tự mình đi nghỉ đi, bây đâu, nhanh mời thái y tới đây. Làm sao không cẩn thận như vậy chứ, lại để thích khách làm bị thương sao? Có biết sẽ có người thương tâm vì ngươi hay không!” Cố Quý phi oán giận liếc hắn một cái, ánh mắt dỗi hờn oán hận.

Cố Quý phi nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đoạn Dịch, giơ tay ý bảo Thanh Nhất vén áo hắn lên, nhìn thấy trên cánh tay của Đoạn Dịch có vết chém thật sau thì chớp mắt, “Cũng chỉ là một vết đao, sao lại có bộ dạng như vậy?”

Sắc mặt Đoạn Dịch trắng bệch, dường như bệnh tình vô cùng nguy kịch.

Cố Quý phi nghi ngờ đưa tay bắt mạch một chút, một lát sau, sự nghi ngờ trên mặt bà từ từ chuyển thành kinh ngạc.

“Nương nương.” Đoạn Dịch than nhỏ một tiếng, nhìn Cố Quý phi, kỳ thật mắt hắn chỉ nhìn lên tóc của bà. “Dịch gặp phải thích khách rất đặc biệt, nói giọng Nam Chiếu.”

Đột nhiên gương mặt Cố Quý phi biến đổi, lẩm bẩm nói: “Người của Nam Chiếu Quốc sao… Ngươi có chắc là bọn họ không, có thể nào nhìn nhầm không?”

Sắc mặt Đoạn Dịch phẫn hận: “Mười năm trước Dịch từng bị người Nam Chiếu Quốc bắt đi, chưa qua 100 năm thì Dịch không quên được giọng nói ấy!”

Năm năm trước, lúc Đoạn Dịch mười lăm tuổi bị Nam Chiếu Quốc bắt đi, ba tháng sau hắn sắp đặt giết chết Vu sư của Nam Chiếu đem về Lương Quốc, oán hận với Nam Chiếu đã sớm khắc vào cốt tủy của Đoạn Dịch.

Ánh mắt Cố Quý phi lóe lên, dường như ký ức đang lạc vào phía chân trời xa xôi.

Đoạn Dịch nhìn bà rồi nói, “Dịch đi tìm Hủ Mộc đạo trưởng, ông ta nói trừ khi có một loại hoa tên Vạn Cốt Khô thì không có thuốc nào chữa được. Nhưng đạo trưởng nói loại hoa đó đã sớm tuyệt chủng, Dịch nghĩ, chỉ sợ mạng không lâu nữa, chỉ mong trước khi chết có thể nhìn thấy một số người…”

Đoạn Dịch vừa nói, vừa lặng lẽ đưa tay đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ngón tay nhẹ nhàng chấm chút nước trà trong ly trà trên đó, sau đó nhờ vào ống tay áo rộng mà điểm vào giọt nước vào khóe mắt, đầu vai cũng run rẩy theo.

Chết sao?

Trái tim Cố Quý phi giật nảy, bà không thích chữ này.

Giọng nói mang theo bi thương của Đoạn Dịch kéo tinh thần của bà quay về, bà bối rối nhìn Đoạn Dịch, thấy khóe mắt hắn nhỏ ra vài giọt lên, trên gương mặt anh tuấn trẻ tuổi toàn là thương cảm.

Ánh mắt bà mị hoặc, đôi môi đỏ mọng mỉm cười: “Có bổn cung ở đây, ngươi không chết được đâu. Bởi vì Vạn Cốt Khô kia, chỗ bổn cung có.”

“Thật vậy sao?” Đoạn Dịch làm ra vẻ vui mừng hỏi, “Nương nương đừng là gạt ta đó!”

“Làm sao được, ta lừa gạt người trong thiên hạ, cũng không lừa ngươi. Chẳng qua bổn cung không thể cứ đưa cho ngươi như vậy, ngươi phải báo đáp ta thế nào chứ?”

“Nghe người đàn ‘Thiên ba mỵ’ một lần.” Đoạn Dịch né tránh ánh mắt của bà cười đáp.

Ánh mắt Cố Quý phi sáng lên, cơ thể nghiêng về phía Đoạn Dịch, bởi vì cúi người nên lộ chiếc gáy trắng như tuyết, còn có một nửa áo ngực màu đỏ tươi.

Nhưng Vương gia Đoạn Dịch, người nổi tiếng diêm dúa lẳng lơ nhất Đại Lương vẫn chỉ nhìn đỉnh đầu của Cố Quý phi, nơi có chiếc trâm Thất Phượng chứng tỏ thân phận Quý Phi.

Chiếc trâm khá to, chiếm nửa đầu của Cố Quý phi, Đoạn Dịch suy nghĩ, nếu chiếc trâm này cài lên đầu nữ tử kia, có thể nào đè cổ nàng đến mức cong xuống luôn không? Ách, đây chính là vấn đề khiến hắn phiền lòng, lúc trở về hắn sẽ nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.

“Một lần không đủ, phải nghe trong vòng một tháng.” Cố Quý phi liếc mắt nhìn Đoạn Dịch.

“Được, một tháng, nhưng loại hoa đó, tốt nhất cho ta hai chậu đi.” Đoạn Dịch thở phào nhẹ nhõm, nữ tử kia sẽ không chết.

“Ngươi nghĩ đó là cỏ dại tùy tiện lấy sao? Lấy hai cây ư?” Cố Quý phi nhảy dựng lên, vẻ hờn dỗi giống như thiếu nữ.

“Dịch nghe nói Vạn Cốt Khô kia luôn nở một cặp, không phải đưa một bông thì sẽ cô đơn sao?”

Một bông sẽ cô đơn ư? Suy nghĩ của Cố Quý phi lại trôi dạt về phía chân trời xa xa. Một lúc lâu sau bà mới nói, “Ngươi nói đúng, một bông thì cô đơn quá, phải là một cặp.”

Một thái y cùng phụ việc của ông ta đang bận rộn băng bó vết thương cho Đoạn Dịch.

Đoạn Dịch tựa nửa người lên người Thanh Nhất, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào “sủng lam” của mình, “Dịch chỉ thích tay nghề của A Nhất, nhưng A Nhất lại chỉ thích phòng bếp của phủ Dịch Thân Vương.”

Hai chữ “A Nhất” từ miệng Đoạn Dịch nói ra, người Thanh Nhất âm thầm nổi đầy da gà.

Cố Quý phi thở dài, “Được rồi, ngươi đã khỏe thì nhớ tới nghe ta khảy đàn.”

Từ Điện Phượng Loan ra ngoài, Thanh Nhất đã nhiều lần sởn tóc gáy. Lúc Vương gia dựa lên người hắn, hắn thấy thật… buồn nôn!

“Thanh Nhất, đưa chậu hoa này đến chỗ của Thanh Y ở Tạ phủ. Hiện tại bổn vương phải về tắm, rốt cuộc bao nhiêu ngày ngươi không tắm rồi hả?” Đoạn Dịch ghét bỏ đá hắn một cước.

Thanh Nhất cầm chậu hoa: “Chủ tử, cho Tạ tiểu thư rồi thì người phải làm sao?”

“Có Hủ Mộc rồi, ông ta không dám để ta chết đâu, ngươi nhanh đi!” Đoạn Dịch dựa vào trong xe ngựa, khẽ kêu một tiếng, ngựa kia chạy đi mất.

Thanh Nhất thở dài dùng khinh công bay đến Tạ phủ.



Trong Tạ phủ, Vân Hi yếu ớt dựa đầu vào giường, Thanh Y đã thay y phục cho nàng. Thỉnh thoảng Thanh Thường đến cửa viện nhìn xung quanh.

Nàng biết hai nha đầu kia là người của Đoạn Dịch, mặc dù không biết hắn có ý gì khi để hai nha đầu đó bên cạnh nàng, nhưng ít ra phát hiện tên kia không có ý xấu gì với mình, trước mắt tạm dùng hai người này đã.

Nhưng Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương, nàng phải lưu ý.

Thanh Nhất cầm chậu hoa bay qua tường viện đến Hi Viên, Thanh Y mừng rỡ nhận lấy, “Quả thật trên đời có Vạn Cốt Khô sao?”

Thanh Nhất trả lời, “Chủ tử phân phó, ngươi đừng cho Hi tiểu thư uống vội, lấy một cánh hoa nấu thành một chén nước, trước mắt băt đầu từ cánh màu đỏ.”

Thanh Y nhìn chậu hoa trong ngực, “Sao lại có hai gốc hoa luôn thế, phải dùng hai cánh hoa luôn sao?”

“Thanh Y, ngươi lấy hai cánh hoa pha thành một chén nước, một chén để chỗ ta, một chén đưa cho chủ tử của ngươi đi.” Vân Hi dựa vào khung cửa nói, “Cổ độc này rất nguy hiểm, chỉ cần có giải dược thì không đáng sợ nữa, một cánh hoa là đủ, bỏ nhiều chỉ thêm lãng phí.”

Thanh Nhất nghe Vân Hi nói vậy, cảm động đến mức quỳ xuống, “Đa tạ Hi tiểu thư.”

“Đa tạ gì chứ? Vốn đây là đồ mà chủ tử của ngươi đưa tới, ta cũng chỉ là trả một nửa cho ngài ấy, thuận tay trả ân huệ mà thôi.”

Nếu như nàng đoán không sai, Đoạn Dịch tự làm mình bị thương, sau đó khẽ rạch ngón tay của nàng là muốn đưa máu nàng vào cơ thể hắn, để mình cũng dính cổ độc, rồi đi tìm thuốc giải.

Ân huệ to lớn như thế, nàng phải trả như thế nào đây?



Vân Hi bảo Thanh Y sắc thuốc, còn Thanh Thường đi tìm Ngâm Sương cùng Ngâm Tuyết. Buổi chiều khi biết Vân Hi trúng độc, Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương cũng không thấy đâu nữa.

Chờ sau khi Vân Hi uống thuốc xong, hai nàng ta mới trở về. Lúc trở về Hi Viên cũng chạy thẳng tới phòng nàng, không đùa giỡn cùng Thanh Y và Thanh Thường như ngày bình thường, gương mặt cũng rất nghiêm túc.

“Tiểu thư, nô tỳ lén đến phòng của đại phu nhân tìm kiếm, phát hiện thấy vật này.” Ngâm Tuyết lấy một gói thuốc bột ra.

“Còn có hai cái này.” Ngâm Sương cầm lấy một cành hoa cùng một cây nhang, “Đây là đồ tìm được trong Thấm Phương Tạ ở phủ Đông Bình Hầu.”

“Đây là gì?” Vân Hi nhìn túi bột kia.

Thanh Y ngửi thử, “Mùi này rất giống mùi trong y phục màu đỏ đại phu nhân đưa tới hôm trước. Nhưng đây chỉ giống như mùi của Tử Quỳ.”

“Bột màu trắng này chính là thánh cổ.” Ngâm Tuyết nói.

Thanh Y giật mình, “Làm sao ngươi lại lấy vật đáng sợ đó ra đây hả?”

Ngâm Tuyết liếc Thanh Y một cái, cười thầm nàng ta nhát gan. “Nô tỳ lấy ra là muốn tiểu thư biết mình bị trúng độc như thế nào thôi.”

Sau đó nàng ta lại nói, “Lúc ấy nô tỳ cũng sơ suất, người bình thường cũng chỉ lấy Hoa Lan, Hoa Hồng, Mạt Lỵ hay Hoa Quế để xông quần áo, làm sao dùng Tử Quỳ chứ? Hoa Tử Quỳ không có nhiều ở Đại Lương Quốc. Đột nhiên hôm nay nô tỳ nhớ tới một quyển cổ thư nói như thế này, có một loại độc trùng được nuôi từ phấn của hoa Tử Quỳ, gặp phải mùi hoa Hắc Mang Thảo thì sẽ thức tỉnh. Nếu người nào đó mang huyết thánh cổ trong người, ngửi phải hoa Hắc Mang Thảo này thì huyết thánh cổ tỉnh lại, gặp cơ thể người thì sẽ sống bên trong hút khô máu người, cho đến khi mất máu mà chết.”

Vân Hi híp mắt. “Ý ngươi là, đầu tiên ta trúng độc từ phấn hoa Tử Quỳ, lại ngửi thấy mùi Hắc Mang Thảo, mới có thể trúng độc nặng như bây giờ?”

Ngâm Tuyết gật đầu một cái, “Đúng vậy. Đại phu nhân giấu phấn hoa Tử Quỳ ở trong y phục màu đỏ kia, tiểu thư lại để nó trong phòng, hít phải mùi hoa đó, sau đó trong Thấm Phương Tạ lại bày một chậu Hắc Mang Thảo, tiểu thư ở đó lâu như vậy mới có thể khiến độc phát tát.”

“Tại sao có thể có phụ nhân ác độc như vậy?” Thanh Y vén tay áo lên muốn chạy ra bên ngoài, “Xem ta trừng phạt bà ta ra sao.”

Vân Hi lại nói, “Ngươi có chứng cứ gì nói đại phu nhân hại ta chứ?” Nàng cười lạnh, “Phấn hoa Tử Quỳ có thể tùy ý mượn cớ, thế nhưng Hắc Mang Thảo thì sao? Chậu hoa đó ở phủ Đông Bình Hầu, bà ta có thể nói bà ấy không biết gì, chỉ là trùng hợp. Còn nói bây giờ thân phận của ngươi chỉ là tỳ nữ của ta, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng*, bà ta có thể trừng trị bằng cách dùng gậy đánh chết ngươi.”

*Dĩ hạ phạm thượng: ý chỉ người bé mà dám phạm thượng người lớn hơn.

Ngâm Sương giễu cợt nhìn Thanh Y: “Ngu ngốc, manh động!”

Thanh Y phồng má lên, “Tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta cứ nhịn như thế sao?”

“Làm sao như vậy được?” Làm sao có thể? An thị lại dám chọc nàng một lần nữa. Ánh mắt Vân Hi lạnh lẽo.

Lúc Ngâm Tuyết muốn bỏ túi bột trắng trong chậu than để hủy thì Vân Hi lại gọi nàng, “Trước mắt cất đi đã, vật này khó có được, nói không chừng sau này có ích.”

Ngâm Tuyết gật đầu, “Vâng.”

Vân Hi nhìn Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương một lát rồi nói, “Các ngươi thật hiểu biết nhiều, ta đã gặp rất nhiều tỳ nữ trong phủ, nhưng hai người hiểu biết nhiều nhất. Trước khi tới Tạ phủ, các ngươi làm việc ở đâu?”

Hai nha đầu liếc nhìn nhau rồi ngượng ngùng cười một tiếng: “Nô tỳ… Trước kia làm người hầu ở Phong Diệp Sơn Trang ngoài Kinh Thành, thế nhưng mọi người ở đấy dời đến Tây Cương, nô tỳ mới…”

Lúc hai người nói chuyện cứ đảo mắt, bảy tám phần đang luống cuống. Vân Hi phất tay, “Được rồi, ta hiểu, các ngươi đi xuống đi.”

Ngâm Tuyết cùng Ngâm Sương lại liếc nhìn nhau một cái, trả lời: “Vâng” rồi đồng loạt rời khỏi.

“Tiểu thư, có muốn nô tỳ đi xem hai người họ không?” Thanh Y hỏi, “Nhìn bộ dạng các nàng cứ lén lén lút lút, tám phần là có vấn đề.”

“Cũng được.” Vân Hi gật đầu một cái. Liên tiếp gặp chuyện không may, nàng phải cảnh giác cao độ.

Sau khi uống thuốc xong, tinh thần Vân Hi đã khá hơn một ít, nàng tựa vào đầu giường nhớ lại lời của Ngâm Tuyết lúc nãy.

Huyết thánh cổ trùng sao? Trong kiếp trước, nàng từng nghe mẫu thân Đoan Mộc Nhã nói qua, Nam Chiếu Quốc giỏi về y thuật cổ. Làm sao An thị có thể lấy huyết thánh cổ này được?

Chẳng lẽ kiếp trước nàng cũng chọc phải người của Nam Chiếu sao? Nếu nói kiếp trước nàng có nhiều tiền nên huyên hoang, dẫn tới họa sát thân, như vậy đời này phải khiêm tốn đúng chứ?



Suy nghĩ thật lâu, cho đến khi gà gáy lần thứ nhất thì Vân Hi mới ngủ thật say.

Nàng cảm giác mình chưa ngủ bao lâu thì nghe ở bên ngoài có tiếng bước chân huyên náo chạy loạn ở Tiền viện.

Lỗ tai thính quá cũng phiền, nàng buồn bực ngồi dậy, “Thanh Y…”

Thanh Y vừa mặc quần áo xong, “Tiểu thư sao thế? Muốn uống nước sao?”

“Ta không uống nước, bên ngoài có chuyện gì sao? Làm sao ồn như vậy?” Vân Hi mở mắt ngáp một cái rồi hỏi.

“Tiếng ồn sao? Có gì đâu?” Thanh Y nhìn ra ngoài một chút, “Không có gì cả!”

Vân Hi đập trán, quên mất chỉ có mỗi tai nàng là nghe được, “Ngươi đến Tiền viện xem sao, có chuyện gì xảy ra rồi.”

Tiếng bước chân của một đám người, còn có tiếng bàn tán của nha đầu, bà tử, nhất định có chuyện lớn rồi, nếu không đêm hôm khuya khoắt sẽ không kinh động nhiều người như vậy.

“Được, nô tỳ đi xem một chút…” Thanh Y liếc mắt nhìn Vân Hi, buộc lại thắt lưng hai ba lần rồi chạy tới Tiền viện.

Thời gian uống cạn một ly nước trà thì Thanh Y trở lại, “Tiểu thư, không xong rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Hi vén màn lên, sớm đã không còn thấy buồn ngủ nữa, ba nha đầu khác cũng chạy vào đứng bên cạnh.

Sắc mặt Thanh Y kinh sợ, “Cô thái thái của Tạ gia mới mất rồi.”

“Nói thế nào vậy, không phải hôm qua còn rất khỏe sao?” Vân Hi xuống giường, “Mau cầm y phục của ta tới, ta đến Tiền viện.”

Tạ Viện là sinh mạng của Tạ lão phu nhân, hơn nữa là nữ nhi duy nhất của bà, làm sao đột nhiên mất chứ? Như vậy Triệu Ngọc Nga sẽ làm sao? Vân Hi nhớ tới ban ngày nàng đã bảo tỷ ấy nhanh chóng về nhà với Tạ Viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK