• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Á!”

Gương mặt của thiếu niên đánh xe tỏ vẻ không kiên nhẫn nữa, đột nhiên đưa tay dùng sức đánh lên gáy Tạ Vân Lam, trong chớp mắt đã khiến nàng ta hôn mê rồi.

“Thanh Y, đừng đánh chết nàng ta, mọi người liều chết cứu nàng ta ra ngoài, cũng không phải muốn cứu kẻ chết đâu! Ngươi đánh chết nàng ta, không phải việc này hợp ý Nam Cung Thần sao?”

Thanh Y hóa trang thành gã đánh xe gãi gãi đầu cười hắc hắc xin lỗi: “Tiểu thư, nô tỳ ghét nhất loại nữ nhân tiểu bạch hoa này, cả ngày chỉ biết khó lóc bù lu bù loa, sau lưng lại mang cả đám dao găm.”

Vân Hi mím môi không nói gì, ánh mắt dần lạnh đi.

Cũng không khó hiểu, lúc nàng là Tạ Uyển, có rất nhiều tài phú mà cha mẹ để lại nên không hề bận tâm đến việc tiêu tiền bạc, khi đó không thể nghi ngờ là Tạ Vân Lam đã đỏ mắt ghen tỵ.

Tuy Tạ Vân Lam là đích nữ của Tạ gia, nhưng bởi vì phía trên có Tạ lão phu nhân quản giáo, không dám tiêu quá mức xa xỉ. Hơn nữa An thị cầm tiền của nàng ta rồi đưa cho bên nhà mẹ, bởi vậy hai tỷ muội Tạ Vân Lam luôn mặc đồ kém hơn Tạ Uyển một bậc.

Lúc Tạ Uyển cùng tỷ muội Tạ gia đi ra ngoài cùng nhau thì trang phục của nàng luôn khiến người bên cạnh hâm mộ, làm sao mà Tạ Vân Lam không âm thầm đố kỵ muốn cướp đồ của nàng được chứ?

Nàng cũng từng hào phóng tặng không ít châu báu, đồ trang sức, vòng tay cùng y phục thượng hạng cho Tạ Vân Lam, cũng vì vậy mà mang đến họa cho bản thân.

Thanh Y khoanh tay nâng cằm nói với đám người: “Thanh Nhị, còn không xách nữ nhân này đi? Bây giờ là lúc Vạn Xuân Lâu đông người nhất, nàng ta tới vừa đúng lúc làm ăn được, bắt đầu làm việc ngay lúc này thì bạc nhập sổ thôi, đúng là vận khí thật tốt.”

Ánh mắt của mọi người đều nhìn Thanh Y.

Thanh Y vội vàng nhảy về phía sau Vân Hi, khoát tay áo một cái, “Ta nói rồi, thật sự là đi ngang qua nghe được mà, các ngươi đừng có đoán mò đó.”

Mọi người đồng loạt trề môi khinh bỉ.

Mấy người này chính là Vân Hi cùng Đoạn Dịch, bên cạnh là mấy ám vệ của Đoạn Dịch.

Thanh Nhị đỡ Tạ Vân Lam đang hôn mê, mọi người cùng nhau đi về phía Vạn Xuân Lâu.

Đột nhiên Thanh Y cười mỉa mai, nói với Vân Hi: “Nô tỳ có đồ quan trọng bị rơi mất, phải đi tìm đã.” Nói xong cũng không đợi Vân Hi cùng Đoạn Dịch đồng ý, lách người đã chẳng còn thấy bóng dáng.

Trong hẻm nhỏ lại khôi phục sự yên lặng, bên cạnh xe ngựa nho nhỏ chỉ có Đoạn Dịch cùng Vân Hi. Nàng nhìn về phía chân trời xa xôi, còn hắn thì nhìn nàng.

Nàng khiến người hại nàng kiếp trước phải ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục, nhưng tại sao trong lòng lại không vui vẻ gì, chỉ có nặng nề đè nén?

Ngọn đèn nhỏ ở đầu xe ngựa bị gió thổi tới tắt ngấm, lúc này trăng sáng chiếu tới, kéo dài bóng dáng của hai người ra phía sau.

Vân Hi ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt âm u: “Có phải Vương gia cảm thấy thủ đoạn của ta quá tàn nhẫn hay không? Rõ ràng Tạ Vân lam kia có thể chết một cách thoải mái, thế nhưng ta lại muốn hành hạ, khiến nàng ta sống còn khổ sở hơn chết.”

Đoạn Dịch nhìn ánh mắt giống như hố sâu không đáy của nàng, chậm rãi trả lời: “Đối với những kẻ đã từng hại mình, dùng lương thiện với những kẻ ác độc, chính là sự thiện lương ngu xuẩn.”

Vân Hi bất ngờ quay đầu lại nhìn hắn, đối diện với ánh mắt của đối phương. Hắn qnhìn nàng cười nhạt, “Đi thôi, trời tối rồi.”

Đoạn Dịch lại gọi Thanh Y đang chơi với mấy hòn đá ở trong hẻm nhỏ ra.

Thanh Y chạy chậm chậm tới, cầm dây cương giật rung trong tay rồi nhảy vào vị trí đánh xe, Vân Hi suy nghĩ một chút rồi nói, “Đi theo nhóm Thanh Nhị đến Vạn Xuân Lâu.”

“Tiểu thư… cái đó…” Thanh Y ngạc nhiên, nàng liếc mắt nhìn Đoạn Dịch lại thấy chủ tử mình không phản đối, không thể làm gì khác hơn là đồng ý, trả lời “Vâng.”

Vân Hi khom lưng chui vào xe ngựa. Đoạn Dịch không chút suy nghĩ cũng nhảy lên theo nàng, Vân Hi mới vừa ngồi xuống, thấy hắn đi vào cũng không khỏi sửng sốt. Xe ngựa không được rộng rãi như xe của Đoạn Dịch, hắn ngồi xuống bên cạnh Vân Hi thì đã không còn nhiều chỗ trống nữa.

Thấy trên mặt nàng có chút lúng túng, Đoạn Dịch mỉm cười nói: “Ta không mặc áo khoác, lạnh.”

Nói xong, hắn dựa vào thành xe, nhắm mắt lại rồi cứ thế bắt đầu ngao du tiên giới. (ý chỉ ngủ)

Mọi người đều nói lạnh, Vân Hi còn có thể đuổi hắn xuống sao? Còn nữa, nếu không phải tối nay hắn tới tương trợ, chỉ dựa vào một mình nàng thì làm sao đưa Tạ Vân Lam ra khỏi đại lao được.

Bên trong xe ngựa có treo một chiếc đèn dầu nhỏ, ánh sáng chiếu lên mặt Đoạn Dịch, gương mặt hắn không còn nhuệ khí như ngày thường mà chỉ còn sự tĩnh lặng.

Bởi vì Đoạn Dịch nhắm mắt nên lúc này Vân Hi mới có can đảm quan sát hắn. Nàng thấy hắn mặc áo khoác màu đỏ hoặc màu trắng rất nhiều lần, bỗng dưng lúc này thấy hắn mặc y phục dạ hành giống như Thanh Y và Thanh Nhị, dường như đã đổi thành người khác.

Hắn tựa vào vách xe nhắm mắt lại, gương mặt hơi đỏ hơn bình thường, không còn giống nam tử với gương mặt sắc sảo của thường lệ, cũng có phần giống như nữ tử, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, không còn hiện lên sự cao quý cùng ưu nhã như trước kia.

Dù cho hắn chỉ mặc một bộ y phục bình thường, thế nhưng nam tử như vậy, nếu ở trong một đám người thì cũng sẽ xuất sắc khiến người ta chú ý nhất.

“Đẹp không?” Đột nhiên giọng nói của hắn vang lên khiến Vân Hi giật mình.

Lại thấy Đoạn Dịch không mở mắt, chỉ có cánh môi khẽ hé mở.

Vân Hi chớp mắt mấy cái, hắn có con mắt thứ ba sao? Làm sao hắn biết nàng đang nhìn chứ?

“Cái đó… Nào có? Ta không có nhìn.” Vân Hi bĩu môi, nghiêng đầu qua một bên.

Đoạn Dịch mở mắt ra thì thấy Vân Hi quay mặt qua chỗ khác, độ nghiêng này khiến một bên mặt cùng vành tai đỏ hồng hiện ra rất rõ ràng. Mạnh miệng!

“Tai đã đỏ lên rồi, còn nói không nhìn sao?” Đoạn Dịch nhướng nhướng mày nhìn Vân Hi, khẽ cười một tiếng, trong lòng hơi nhộn nhạo.

“Không có nhìn là không có nhìn, hơn nữa, dáng dấp cũng không… Không đẹp mắt chút nào.” Vân Hi cắn môi rồi chỉ ngọn đèn dầu nhỏ treo trên góc xe, “Ta nhìn ngọn đèn dầu kia, mỡ bên trong không còn nhiều nữa, ta đang nghĩ không biết có đủ đến lúc về nhà hay không thôi.”

Đoạn Dịch không vạch trần nàng mà lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong ngực ra, sau đó ấn nắp hộp xuống, chỉ nghe “cạch” một tiếng, chiếc hộp kia đã được mở, một viên dạ minh châu bất ngờ xuất hiện, thoáng chốc bên trong xe đã được chiếu sáng hơn rất nhiều.

“Không cần đèn dầu thì có thể dùng cái này cũng được.” Đoạn Dịch để chiếc hộp đặt dạ minh châu xuống đất, cơ thể dịch chuyển đến gần người nàng.

Vân Hi nghiêng đầu không nhìn Đoạn Dịch nữa, nhưng phát hiện tay áo của hắn đã quét qua tay mình nên nàng vội vàng dịch qua bên cạnh.

Sắc mặt Đoạn Dịch tối sầm lại, cơ thể lại thay đổi cùng nàng một chút, Vân Hi lại nhích ra ngoài lần nữa, chẳng qua lần này nàng di chuyển quá nhiều nên cơ thể đụng phải cửa xe, cả người nhoài ra ngoài.

“A…” Nàng bị dọa sợ đến mức hét ầm lên, vươn tay kéo y phục của Đoạn Dịch, đồng thời Đoạn Dịch ngồi bên trong xe cũng dùng hai tay kéo nàng vào bên trong.

Bởi vì xe ngựa đang chạy nhanh, theo quán tính hai người đồng loạt ngã trên sàn xe ngựa.

Mũi Vân Hi đụng lên mặt Đoạn Dịch, trước mắt mắt nàng lập tức xuất hiện hàng ngàn ngôi sao, còn chưa kịp ngồi dậy đã rống lên với Thanh Y đang đánh xe: “Thanh Y, tại sao ngươi không đóng cửa xe lại? Thiếu chút nữa ta ngã ra ngoài rồi!”

Thanh Y vô tội nói: “Tiểu thư, vừa rồi mở hay đóng cửa xe đều do tiểu thư làm, nô tỳ không biết gì cả.’

Trí nhớ của nàng không kém, nàng đã đóng chặt cửa xe rồi mà!

Hừ! Hai chủ tớ này đang tính toán nàng.

Vân Hi vừa lầm bầm vừa bò dậy khỏi người Đoạn Dịch, chỉ là tay nàng không cẩn thận đụng phải mặt của Đoạn Dịch, mặt hắn nóng lên, hô hấp lại khàn khàn.

Nàng nhanh chóng đưa tay lên sờ trán hắn, quả nhiên rất nóng, Vân Hi mở to mắt hỏi hắn: “Sao ngài lại nóng như vậy? Bị bệnh sao?”

Đoạn Dịch nằm trên sàn xe ngựa không đứng dậy nổi, nhìn Vân Hi gật đầu một cái, giọng nói khàn đặc: “Hơi nóng, nhưng cũng chưa tới mức bị bệnh, chỉ có điều gặp gió lạnh.”

Vân Hi nhớ tới đêm đó lúc ở trong Cố phủ, Đoạn Dịch vẫn luôn mặc một chiếc áo đơn, chắc là lúc đó gặp lạnh.

Trong lòng nàng hơi áy náy, rồi lại giận người trước mặt đã bị bệnh còn chạy tới chạy lui, lông mày nàng nâng lên: “Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi chứ, ta bảo Thanh Y giúp một tay là được rồi, tại sao ngài còn mang người đến đại lao? Dù sao Tạ Vân Lam kia cũng sống không được bao lâu nữa, chết dưới kiếm Nam Cung Thần có khác gì chết ở chỗ khác? Bây giờ nàng ta chẳng thoát được, ngài kéo thân thể bệnh tật thế này mà đi cướp người của Nam Cung Thần sao? Tạ Vân Lam kia chết thì chết, mặc kệ nàng ta là được rồi mà? Nhưng nếu ngài ngã bệnh vì chuyện này, chẳng phải là không đáng hay sao?”

Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn Vân Hi đang không ngừng quở trách mình, không chỉ không cảm thấy phiền phức mà còn mỉm cười thật tươi.

Vân Hi ngẩn ra, Đoạn Dịch bị ấm đầu rồi à?

“Nàng đang quan tâm ta sao?” Tâm trạng của hắn đang rất tốt.

Vân Hi hoàn toàn giật mình, một lúc lâu sau mới la lên một câu: “Ta không có.”

Thanh Y ngồi ngoài cong môi, Hi tiểu thư đúng là mạnh miệng ngang ngược, Vương Gia à, con đường của ngài còn dài lắm đó.

Mới vừa rồi nàng đã tạo ra một cơ hội thật tốt, lén mở cửa xe ra, lường trước Hi tiểu thư ngồi với Vương Gia sẽ xấu hổ, hơn nữa còn dự đoán chính xác tiểu thư nhà mình sẽ ngã xuống.

Ôi, chỉ là không tính đến việc Vương gia lại kéo Hi tiểu thư ngã xuống sàn xe ngựa.

Nếu hai người đồng loạt lăn ra khỏi xe, sau đó cùng nhau đi bộ dưới ánh trăng sáng, lúc đó tình ý dào dạt biết mấy, hình ảnh xinh đẹp nhường nào.

Chỉ tiếc…

“Thanh Y, Vương gia của các ngươi đang rất nóng, ngươi đưa ngài ấy về Vương phủ trước đi. Ta sẽ về một mình.” Vân Hi gõ vách xe rồi nói với Thanh Y.

“Hả, sao cơ?” Thanh Y lập tức hồi phục lại tinh thần, nàng đưa Vương gia về sao? Đại nam nhân như Vương gia còn muốn nàng đưa về gì chứ? Lúc bị sốt mà cần người khác đưa đi thì càng buồn cười hơn, ban đầu nhóm họ ở Thanh Sơn tàn khốc, ai chưa từng đau đớn vì luyện võ mỗi ngày? Chỉ có chút sốt mà khiến Vương gia trở thành kẻ tàn phế rồi sao?

Vẻ mặt Thanh Y đầy vẻ khinh thường.

Nàng nói xuyên qua vách xe: “Tiểu thư, trời đã tối rồi, làm sao người về một mình được chứ? Chưa kể Tạ phủ còn rất xa nơi này.”

Thanh Y không để ý tới, nhưng trong lòng thì đang suy nghĩ, Vương gia bị sốt à? Thật hay giả? Nếu Hi tiểu thư “chứa” Vương gia thì…

“Tiểu thư, Vương phủ xa hơn, hay là chúng ta đưa Vương gia về Tạ phủ đi?”

“Thanh Y, ngươi hồ đồ rồi à! Trời đã tối rồi, làm sao ta dẫn ngài ấy về được?” Nàng đẩy Đoạn Dịch một cái, “Hay là, ngài tự về đi?”

Nhưng Đoạn Dịch đã mê man khép mắt lại không nói lời nào.

Đây chính xác là lửa cháy đến mông rồi đúng không? Vân Hi nhức đầu xoa xoa trán, đành phân phó Thanh Y: “Trước mắt đừng đến Vạn Xuân Lâu, sang phố Vĩnh Phúc đi.” Túy Tiên Lâu vừa xây dựng xong, chắc chắn có thể ở được rồi.

“Vâng, tiểu thư.” Thanh Y trả lời, thật ra thì căn bản xe ngựa cũng không đi về phía Vạn Xuân Lâu, nếu nàng đánh xe ngựa tới đó, ngài mai Vương gia không chém nàng mới là lạ! Dám đưa Hi tiểu thư tới mấy chỗ như vậy sao? Mới vừa rồi khi nàng nói ra Vạn Xuân Lâu thì rõ ràng sắc mặt của Vương gia rất khó nhìn.

Ôi, phục vụ hai vị chủ tử cùng lúc thật khó mà.

Xe ngựa chạy một đường tới trước Túy Tiên Lâu của Vân Hi rồi dừng lại.

Bởi vì còn chưa chính thức khai trương nên chưởng quỹ Phúc Sinh đã đóng cửa từ sớm.

Vân Hi bảo Thanh Y gõ cửa thì nhi tử của Phúc Sinh vươn đầu nhỏ ra, Vân Hi bày yêu bài của mình ra trước mặt hắn, “Mở cửa, ta là sư muội của Đông gia.”

Đây là lần đầu nàng xuất hiện trong tửu lâu dưới hình dáng là nữ tử, bởi vậy phải tùy ý viện ra một thân phận khác.

Sư muội của Đông gia? Tiểu Đồ thấy đúng là yêu bài của của Đông gia nên không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa ra đón mấy người vào.

“Tiểu thư muốn phòng nào ạ?” Tiểu Đồ cầm đèn dẫn mọi người lên lầu.

Cả người Đoạn Dịch nằm trên người Vân Hi, Vân Hi không ngừng than mệt, thở hổn hển rồi mới lên tiếng: “Phòng hạng nhất.”

“Vâng, tiểu thư, Đông gia đã sớm phân phó, phòng đó vẫn còn trống, cũng đã thu dọn sạch sẽ rồi.”

Vân Hi gật đầu một cái, căn bản là bây giờ nàng không còn sức lực để nói chuyện, Thanh Y phất tay với chưởng quỹ, đi theo phía sau với bộ dạng không một chút bận rộn.

Làm sao Vân Hi biết được ý nghĩ của Thanh Y chứ? Thanh Y đứng sau lưng Vân Hi cũng không thể làm gì hơn, bởi vì nàng không dám đỡ Vương gia, nếu bị Vương gia biết thì sẽ bị chặt tay đó.

Tay của nàng dùng để chơi đánh cược, đánh đâu thắng đó nữa chứ, nên nàng không muốn bị chặt mất đâu.

Cũng may con đường không rắc rối lắm, rất nhanh đã tới phòng có chữ “tôn”. Cũng may trước đó nàng đặt toàn kiểu giường thấp nên không tốn nhiều sức lực đã kéo Đoạn Dịch ném lên giường nhỏ thành công.*. 

Thế nhưng cũng mệt rã rời, nàng ngồi dưới đất thở hổn hền, một lúc lâu sau mới phân phó Thanh Y: “Ngươi gọi Tiểu Đồ đưa nước nóng tới, sau đó lấy khối ngọc bội này của ta đến dược phòng Cát Khánh tìm đại phu Quan Vâ Phi tới đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Thanh Y nhận ngọc bội rồi nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.

Động tác của Thanh Y rất nhanh, chẳng bao lâu sau đã thấy Quan Vân Phi mặc trường sam màu xanh được Thanh Y dẫn vào phòng khách chữ “tôn”.

Thanh Y trả ngọc bội lại cho Vân Hi, mà Quan Vân Phi cõng theo hòm thuốc lại nhìn Vân Hi đang mang khăn che mặt không chớp mắt.

Thanh Y nâng mày: “Quan đại phu, bệnh nhân nằm ở đâu vậy? Chính là ở trên giường đó.” Tiểu tử này trộm nhìn nơi nào thế?

Quan Vân Phi không để ý tới gương mặt đang tức giận của Thanh Y, đến gần Vân Hi mấy bước rồi cung kính thi lễ: “Xin hỏi cô nương có khối ngọc bội này từ đâu?”

Vân Hi thu ngọc bội vào trong hầu bao ở bên hông, cười đáp: “Trí nhớ của Quan đại phu rất tốt, cũng nhớ rõ khối ngọc bội này mà? Tại sao lại hỏi ngược lại ta?” Quan Vân Phi mấp máy môi, lúc này mới không hỏi nữa, nhưng vẻ mặt vẫn thoáng chút đăm chiêu. Hắn đi tới trước giường, vừa nhìn thấy là Dịch Thân Vương thì mới nghiêm túc bắt đầu bắt mạch.

Đợi lúc viết xong đơn thuốc, Thanh Y đã không kịp đợi mà xách hắn đi ra. Vân Hi bất đắc dĩ cười cười.

Tiệm thuốc của Quan Vân Phi là sản nghiệp đời trước của phụ thân hắn, Tạ Hồng, An thị muốn nhưng không có được. Nhìn cửa hàng đó cũng bình thường, chỉ là một phần của khế ước mua bán nhà, nhưng nó cũng rất quan trọng, bằng tín vật kiếp trước của nàng.

Thanh Y đưa Quan Vân Phi đi tới phòng khách, Vân Hi đành phải phân phó Tiểu Đồ đi sắc thuốc cho nàng, còn mình thì đi nấu nước nóng.

Lúc đóng cửa, Vân Hi vắt khăn ướt lau trán cho Đoạn Dịch rồi lại lau cánh tay, nhớ tới khi mình còn bé, Đoan Mộc Nhã từng cởi hết y phục của nàng ra để lau toàn thân, lúc ấy mới hạ sốt được, Vân Hi hơi nhức đầu.

Đoạn Dịch là nam tử, là nam tử đó!

Nàng cắn răng, dù thế nào đi nữa thì hắn cũng đang mê man bất tỉnh, nhất định sẽ không biết được, thế là nàng thành công cởi sạch y phục của hắn, dùng khăn ướt lau toàn thân cho Đoạn Dịch. Lúc lau đến vị trí quan trọng thì nàng đỏ mặt, nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Tiểu Đồ sắc thuốc xong thì đưa tới, sau khi hầu hạ Đoạn Dịch uống thuốc xong, nàng cũng không chịu nổi nữa, nghiêng người bên giường im lặng ngủ ở một bên.

Lúc này Đoạn Dịch lại mở mắt ra, nhìn thấy mình chỉ mặc một chiếc áo trong thì không khỏi cong môi cười trộm.

Hắn bỏ khăn ướt trên trán ra rồi đi tới chỗ giường lớn. Thấy Vân Hi chẳng thèm cởi y phục đã nằm xuống giường ngủ thì lắc đầu, hắn nhướng mày: “Sợ ta bị đau thì tới nàng mắc bệnh luôn rồi.” Hắn lập tức cởi giày của nàng ra rồi kéo chăn đắp lên người cho nàng.

Tiếp đến lại đầu nhìn nàng một lát, lại mặc y phục hoàn chỉnh rồi ra khỏi phòng. Thanh Y đang ngồi ở phía ngoài tung hứng cục xúc xắc trong tay rất vui vẻ, thấy Đoạn Dịch đi ra thì lập tức đứng dậy.

Đoạn Dịch khoát tay: “Chờ sau khi trời sáng thì đưa nàng ấy về.”

“Vâng.”

Trong một mật thất ở lầu dưới, Phúc Sinh đang chờ Đoạn Dịch. Đây vốn là phòng sách của Phúc Sinh, nhưng tửu lâu là do Vân Hi thiết kế nên hắn không thể làm gì khác hơn là chuyển thành phòng để bàn chuyện.

“Chủ tử, bệnh của người…” Phúc Sinh thay đổi bộ dạng của một người chưởng quỹ nịnh hót vui vẻ, thay vào đó là gương mặt nghiêm nghị chờ đợi bên trong phòng.

Đoạn Dịch móc ra một chiếc khăn, che miệng ho khan hai tiếng rồi trả lời: “Bị cảm lạnh một chút thôi, không có gì đáng ngại.” Nói xong lại đi tới ngồi xuống ghế, “Đã điều tra xong chưa? Có cọc ngầm* không?”

*cọc ngầm giống như gián điệp, trà trộn vào chỗ của đối phương để điều tra.

Phúc Sinh chuyển một tấm bản đồ qua: “Chủ tử, bọn thuộc hạ đã điều tra cẩn thận rồi, tổng cộng có bảy cọc ngầm.”

Đoạn Dịch nhận tấm bản đồ, ánh mắt quét qua một lượt trên đó, đầu mày khẽ nhíu lại rồi hỏi: “Cố Phi Mặc có mấy chỗ?”

Phúc Sinhh vuốt ria mép, kinh ngạc trả lời: “Chưa từng thấy mấy cọc ngầm của Cố Phi Mặc xuất hiện ở đây. Bảy chỗ này đều là nữ nhân, mà chúng ta đều biết Cố Phi Mặc lại rất ghét nữ nhân mà. Cho nên nói vậy thì bảy chỗ cọc ngầm này đều là người của Cố Quý phi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK