Nói về Vân Hi cùng Đoạn Dịch ngồi trên xe ngựa rời khỏi sòng bạc Thuận Phát.
Vân Hi cẩn thận ngồi trong góc của xe ngựa, Đoạn Dịch dịu dàng nói: “Ở đây không có người ngoài, nàng có thể bỏ mặt nạ xuống.” Nhìn thật là xấu xí.
“A…” Vân Hi tháo mặt nạ ra rồi nhét vào ngực.
Sau khi tháo mặt nạ ra, bởi vì nàng thận trọng nên nhìn càng ngây thơ.
Đoạn Dịch không khỏi ngẩn người.
Đột nhiên không biết bánh xe ngựa lăn trúng vật gì nên lập tức lắc lư, Đoạn Dịch không ngồi vững ngã lên người Vân Hi, nàng đưa tay đẩy tay hắn ra theo phản xạ, Đoạn Dịch nhíu mày rên rỉ một tiếng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng tái đi.
Vân Hi sợ hết hồn: “Có phải ngài bị thương hay không? Không phải Cố Phi Mặc đả thương ngài chứ?” Nhớ lại cái tên vô sỉ nắm ngực nàng, sắc mặt Vân Hi tái xanh, chỉ hận răng mình không sắc nhọn thêm một tí, dùng lực là có thể cắn đứt cổ tay hắn rồi.
Đoạn Dịch liếc nhìn thấy mặt nàng lạnh như băng, môi mím lại thật chặt, hắn biết nàng đang tức giận trong lòng, sắc mặt hắn càng trở nên không tốt.
“Thanh Nhất!”
Từ chỗ ngồi của người đánh xe ngựa có tiếng trả lời, là giọng nói của Thanh Nhất truyền tới: “Chủ tử, có thuộc hạ.”
Đoạn Dịch đen mặt, trong mắt bốc lên sát khí ngùn ngụt.
“Lệnh cho tất cả thái y trong Thái Y viện cùng các y quán lớn nhỏ trong Kinh Thành, ba ngày sau mới có thể đến Cố gia, bổn vương muốn tên Cố Phi Mặc kia phải nằm trên giường nửa năm!”
Thanh Nhất gãi đầu, lúng túng nói: “Chủ tử, đại phu của y quán trong Kinh Thành thì bọn thuộc hạ có thể khống chế, nhưng mấy lão nhân trong Thái Y viện thì thật sự không dễ làm, hơn mười thái y đều có thể có phẩm cấp. Hơn nữa, phía trên hắn còn có Cố Quý phi, làm sao bà ta có thể nhìn đệ đệ mình yêu quý bị thương mà không tìm được đại phu chứ?”
“Nếu không làm quang minh chính đại dược thì dùng cách mờ ám không được sao? Phóng lửa vào nhà, lấy cắp xe ngựa, bắt cóc tiểu lão bà của hắn, đều không phải là biện pháp sao?”
Thanh Nhất: “…”
Như vậy cũng được sao? Lần này chủ tử chơi Cố tướng quân hơi lớn rồi.
Đoạn Dịch đau đến mức răng đánh vào nhau, sát khí trong mắt càng tang thêm: “Hắn lại dám đả thương tay ta, Thanh Nhất, mau đi làm nhiệm vụ, lần này nhất định bổn vương bắt hắn phải nằm trên giường nửa năm!”
“Vâng, chủ tử!” Bóng dáng Thanh Nhất chợt lóe lên, hắn nhảy xuống xe ngựa, chỉ trong giây lát đã không còn thấy đâu nữa.
Đoạn Dịch ngồi bên cạnh, trên trán toàn là mồ hôi lạnh.
Vân Hi ngồi gần hắn không biết làm sao, tay chân luống cuống.
Dìu hắn sao, ôi, nam nữ thụ thụ bất thân, không thể đỡ được, tư thế nằm lại quái dị thế kia, có thể chịu đựng thêm hay không?
Đoạn Dịch không có cách nào để nhúc nhích hai cánh tay được, cơ thể lắc lư theo xe ngựa, liếc thấy vẻ mặt ngượng ngùng lo lắng của Vân Hi, hắn lại thấy không còn đau đớn nhiều như trước nữa, môi hắn hơi cong lên.
Đấu tranh nội tâm một lúc lâu, cuối cùng Vân Hi cũng đưa tay đỡ Đoạn Dịch, dù sao trong xe ngựa chỉ có nàng với hắn, đỡ một chút thì sao chứ? Hơn nữa, hắn bị thương vì cứu nàng, làm người không thể quá vô tình.
Lúc cánh tay mảnh khảnh của Vân Hi ôm Đoạn Dịch, hắn cảm thấy người mình trở nên thật nhẹ nhõm.
“Ngài kiên nhẫn một chút, ta đỡ ngài ngồi dậy.” Vân Hi nói rồi gọi Thanh Y đứng ngoài, “Thanh Y, cho xe ngựa đi chậm một chút, đừng chạy nhanh quá.”
“Vâng, tiểu thư!” Xe ngựa chạy chậm đến mức không thể chậm hơn được nữa, là thuộc hạ được chính Đoạn Dịch tận tay dạy dỗ, làm sao nàng không biết sự “đen tối” của chủ tử chứ? Vừa rồi để giúp chủ tử, nàng cố ý điều khiển xe ngựa chạy nhanh để lắc lư nhiều hơn.
Vân Hi đỡ Đoạn Dịch ngồi dậy, ai ngờ hắn ngồi cũng không yên, cơ thể hơi dựa về phía sau, cả người ngả xuống ngực Vân Hi.
Cơ thể Vân Hi cứng đờ không dám nhúc nhích.
Đoạn Dịch không quan tâm, hắn nhắm mắt tựa vào ngực nàng nghỉ ngơi.
Vân Hi cắn răng, đây là chuyện gì?
Xe ngựa đi với tốc độ hơn đi bộ một chút, từ từ cũng tới được phủ Dịch Thân Vương.
Thanh Y đứng ngoài nói vọng vào: “Chủ tử, đến Vương phủ rồi.”
Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ trời đất, cuối cùng cũng đến rồi.
Đoạn Dịch mở mắt ra, hắn nhíu mày, đồng thời gương mặt cũng sa sầm, đến nhanh như vậy sao?
Tại sao Thanh Y lại dám cho ngựa chạy nhanh như thế chứ?
Thanh Nhất đi thực hiện nhiệm vụ, chỉ còn Thanh Y ở đây. Vân Hi có chút lúng túng: “Đến chỗ ngài rồi, ngài có thể đi được không?”
Hỏi xong lại cảm thấy mình nói nhảm, chỗ bị thương của hắn là cánh tay cơ mà, đâu phải chân chứ.
Đoạn Dịch gật đầu một cái, “Có thể đi bộ, nàng đỡ ta đi.”
Vân Hi dìu hắn đứng dậy, ai ngờ hắn lại lảo đảo nghiêng người khiến Vân Hi ngã xuống, hai người cùng nhau ngã xuống tấm đệm trong xe, Đoạn Dịch ở bên trên, còn nàng ở dưới, cơ thể Vân Hi lập tức cứng ngắc như một khúc gỗ.
Mũi người này chạm vào mũi người kia, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng dài hẹp. Hơi thở của Đoạn Dịch phả lên mặt nàng khiến gương mặt ấy nhanh chóng đỏ như tôm bị nấu chín.
“Ngài… Ngài đứng dậy nhanh lên.” Vân Hi đưa tay đánh lên bả vai hắn.
“Ta không đứng dậy nổi.” Đoạn Dịch thở dài một tiếng, tựa đầu vào vai nàng, mùi hương Chỉ Lan nhẹ nhàng thoảng ra trên người nữ tử khiến hắn cảm giác thật an bình.
Vân Hi bị ép tới mức không thở nổi, nàng thở dài: “Ngài bị thương ở cánh tay, còn chỗ nào nữa đâu chứ? Cố Phi Mặc kia đánh vào chỗ tử của ngài sao?”
“Đúng vậy, đoán chừng, có phải sau này sẽ bị liệt hay không?” Vẻ mặt Đoạn Dịch ưu thương, nhưng lúc nàng không chú ý lại len lén cong môi.
Vân Hi rất đau lòng, cắn môi đưa tay vỗ sau lưng hắn an ủi nói: “Ngài đừng đau lòng quá. Không phải còn Hủ Mộc đạo trưởng ở chỗ ngài ư? Sẽ không sao đâu.”
Cánh tay nàng vòng lên từ phía dưới rồi vỗ lưng Đoạn Dịch, hắn cảm nhận được cái ôm của nàng.
Vân Hi cao giọng gọi Thanh Y đứng bên ngoài: “Thanh Y, mau vào đỡ chủ tử của ngươi.”
Thanh Y đi đến bên cạnh xe rồi vén màn lên, nhìn thấy hai người bên trong nằm chồng lên nhau thì khóe miệng không nhịn được co giật vài cái.
“Thanh Y, mau tới đây đỡ một tay.” Vân Hi gọi Thanh Y, nếu còn không giúp thì nàng sắp bị Đoạn Dịch đè chết rồi.
Thanh Y nhìn về phía Đoạn Dịch chớp chớp mắt, không phải chủ tử đánh nhau với Cố Phi Mặc đã mười mấy năm, không toàn thắng thì cũng chiếm thế đến bảy mươi tám mươi phần, khi nào lại thua chứ? Còn bị đánh cho liệt toàn thân ư? Sao có thể?
Đoạn Dịch nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo phóng tới chỗ Thanh Y, Thanh Y lập tức nói với Vân Hi: “Tiểu thư, chủ tử bị thương rất nặng, sợ rằng nửa tháng hai mươi ngày cũng không thể xuống đất đi lại bình thường được, cũng không thể tùy tiện đỡ, nhỡ động đến vết thương thì sẽ phiền lắm.”
Vân Hi lại thở dài: “Trước mắt ngươi vào phủ tìm cáng để đưa người lên, ta ở đây chăm sóc Vương gia.”
“Vâng, tiểu thư.” Thanh Y gật đầu rồi xoay người bước nhanh vào trong phủ.
Vân Hi rút cánh tay còn lại ra khỏi phía dưới Đoạn Dịch sau đó ôm hông hắn, cắn răng dùng sức lật người ra, thế là tình hình lại lật ngược.
Nàng không thể để người này cứ nằm lên người mãi như thế, đã để Thanh Y nhìn thấy rồi, lỡ có nhiều người tới hơn…
Bây giờ nàng ở trên hắn, hắn nằm dưới, Vân Hi nhìn xuống lại thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, mặt nàng đỏ lên, nhưng cũng nhanh chóng ngồi dậy khỏi người hắn.
Đoạn Dịch buồn bực hừ một tiếng, nhíu mày nói: “Vừa rồi nàng đụng phải tay ta rồi.”
Vân Hi hoảng sợ: “Có làm đau ngài không?” Nàng nhớ tới cánh tay này đã từng bị thương vì tìm thuốc giải cứu nàng.
“Bây giờ không có cảm giác đau nữa, có phải gãy luôn rồi không?” Đoạn Dịch vô cùng đau lòng nhìn nàng, “Hay là, nàng xem giúp ta đi?”
“… Được.”
Vân Hi đành phải ngồi lại gần Đoạn Dịch, nàng nắm tay hắn trong lòng bàn tay mảnh khảnh của mình, nhẹ nhàng xoa nắn: “Có cảm giác đau không?”
Đoạn Dịch lắc đầu một cái, “Không có.”
Nàng siết chặt tay hắn: “Còn thế này?”
“Vẫn không có.”
“Thế… Chỗ này?”
“Không có cảm giác.”
Vân Hi buồn bã trong lòng, đúng là gãy rồi sao?
Đoạn Dịch nhìn gương mặt lo lắng của nàng mà không khỏi mỉm cười. Nhưng cảm giác đau đớn trên tay đã truyền tới đại não, mồ hôi trên trán cũng toát ra nhiều hơn, hắn lại làm ra vẻ đau buồn nói: “Một chút cảm giác cũng không có, xem ra thật sự tàn phế rồi.”
“Hả?” Vân Hi luống cuống, Thanh Y mang theo hai tiểu bộc đưa cáng tới, sau lưng còn có một ma ma mập đến mắt híp lại.
Ma ma thấy Vân Hi bên trong xe thì ánh mắt sáng lên giống như đứa trẻ, sau đó quan sát nàng từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Kế tiếp lại nhào tới bên người Đoạn Dịch lớn tiếng kêu khóc: “Vương gia, ngài bị sao thế này? Tại sao lại bị thương nặng như thế? Làm sao nô tỳ có thể ăn nói với Thái hậu nương nương chứ?”
Ma ma lo lắng đến mức vỗ tay giậm chân, nước mắt nước mũi chạy thành dòng lôi kéo Vân Hi: “Vương gia bị thương vì cứu ngươi, ngươi phải chăm sóc cho ngài ấy, ngài ấy chưa khỏe thì ngươi không được đi.”
Nói xong lại kéo cánh tay Vân Hi, không có ý định thả ra, cũng không quan tâm nàng có đồng ý hay không mà kéo nàng vào trong phủ Dịch Thân Vương.
Hai gã sai vặt đỡ Đoạn Dịch nằm xuống cáng. Sau đó mọi người đưa hắn vào bên trong phủ, đi một đường vào trong rồi đưa tới phòng ngủ, kế tiếp đặt hắn lên giường, xong xuôi hết mới lui ra ngoài.
Mà Vân Hi cũng bị ma ma mập mạp kia đẩy vào trong: “Ngài ấy chưa khỏe thì ngươi không được đi.” Nói xong đóng cửa “rầm” một tiếng.
Vân Hi giật mình ngay tại chỗ, lần đầu tiên nàng đến phòng của nam tử, đứng không được ngồi cũng không xong, phải thật dè dặt. Lại phát hiện trên người mặc hai áo khoác, một của mình, một của Đoạn Địch bởi vậy nàng cỡi áo khoác của Đoạn Dịch ra.
Mà đồng thời, áo khoác của nàng bị Cố Phi Mặc xé đứt một dây buộc nên trượt xuống đất, lộ áo bên trong cũng bị tên bỉ ổi kia xé rách, nàng đỏ mặt vội vàng quay lưng sửa lại y phục của mình,
Nhưng Đoạn Dịch đã sớm nhìn thấy, sắc mặt hắn trầm xuống, quát lên: “Thanh Y.”
Thanh Y đứng ngoài đẩy cửa bước vào: “Chủ tử.”
Đoạn Dịch nhìn Thanh Y: “Cầm một bộ y phục khác tới cho tiểu thư. Một bộ hoàn chỉnh.”
“Vâng.”
Thanh Y xoay người đi thẳng, chắc qua trong chốc lát nàng ta đã quay trở về, trong tay cầm một bộ y phục, là y phục màu xanh của nam tử, cùng màu với bộ nàng đang mặc.
Vân Hi nhận rồi nhỏ giọng hỏi Thanh Y: “Thay đồ ở đâu đây?”
Thanh Y khẽ xoa xoa tay, bĩu môi: “Nô tỳ không biết.”
Nói xong nàng ta đi ra ngoài, còn đóng cửa phòng lại nữa.
Trong nháy mắt Thanh Y cảm thấy có cảm giác mình như dê vào hang cọp.
Đoạn Dịch nhìn bình phong bên trên giường: “Thay sau tấm bình phong đi.”
Sau bình phong sao? Ngay trong phòng có Doạn Dịch sao? “Có phòng trống nào không?” Vân Hi hỏi hắn.
Đoạn Dịch nhìn nàng: “Có, nhưng không gắn cửa sổ.”
Vân Hi: “…”
Nàng thấp thỏm bất an đi tới sau tấm bình phong, thỉnh thoảng vươn đầu lên nhìn xem Đoạn Dịch có nhìn lén mình hay không.
Trên giường Đoạn Dịch lại có chiếc gương, từ phản chiếu của gương, hắn nhìn thấy nàng cẩn thận lấp ló nhô đầu ra sau bình phong, không nhịn được khẽ cong môi.
Vân Hi nhìn y phục mình vừa mới mặc thì không biết nói gì, áo ngoài là của nam tử, nhưng mấy món đồ bên trong khiến nàng kinh sợ - áo trong, áo lót, quần trong, yếm màu phấn hồng, tất cả đều là của nữ tử! Lại giống trên người nàng như đúc.
Hơn nữa…, hoàn toàn vừa với vóc dáng nhỏ bé của nàng.
Vừa rồi thấy Thanh Y đi lấy y phục cho mình rất nhanh, không thể nào tới Tạ phủ lấy được, như vậy chỉ có thể là Đoạn Dịch có một bộ ở đây.
Làm sao hắn biết số đo của nàng chứ? Là Thanh Y bán đứng nàng, hay là đêm đó, Đoạn Dịch đã đo người nàng?
Đo sao? Tên Đoạn vô sỉ!
Nàng vừa nghĩ tới đây thì từ đầu đến chân đều kinh sợ.
Vân Hi thay xong quần áo nổi giận đùng đùng lao ra khỏi bình phong, đi tới trước giường Đoạn Dịch định nổi giận với hắn, lại thấy Đoạn Dịch đã ngủ, trên trán đầy mồ hôi lạnh, lông mày nhíu lại mệt mỏi.
Tức giận trong lòng lại không thể phát ra được, nàng chỉ biết nuốt xuống.
“Chủ tử.” Thanh Y gõ cửa ở bên ngoài.
“Vào đi, cửa không khóa.” Vân Hi không vui nói, chỉ cảm thấy trong lòng có nhiều điều không nói ra được, giống như đấm vào bông hoa, mà bông hoa ấy lại rụng mất, thật là buồn bực.
“Tiểu tử này lại đánh nhau với người ta sao? Thật khiến lão già như ta mệt mỏi mà.” Hủ Mộc đạo trưởng đi sau lưng Thanh Y. Sau khi bắt mạch cho Đoạn Dịch, gương mặt ông càng ngày càng tỏ ra nghiêm trọng.
Thanh Y nhìn Vân Hi một cái vội hỏi: “Đạo trưởng, tình hình của Vương gia như thế nào?”
“Tình hình… Không được tốt.” Lão đạo trưởng châm cứu cho Đoạn Dịch, một lúc sau thì nheo mắt lại rồi lắc đầu không nói một lời đi tới chiếc bàn bên cạnh viết đơn thuốc.
Vân Hi liếc mắt nhìn Hủ Mộc đạo trưởng rồi quay sang nhìn Đoạn Dịch đang nhắm nghiền mắt, mấp máy môi không lên tiếng.
“Vậy mà lần này Cố Phi Mặc lại thắng ta.” Đoạn Dịch mở mắt nói.
“Đúng rồi, chỉ sợ với cánh tay của ngươi thì nửa tháng cũng không gắp đồ ăn được, kiếm pháp của hắn luyện đến lớp thứ tám rồi, tay ngươi nhìn như không thương tổn nhưng kỳ thật tổn thương trong gân mạch. Sau này không được đấu trực tiếp với hắn nữa.”
“Đấu trực tiếp với hắn là chuyện sớm hay muộn thôi, không phải hôm nay thì sẽ là ngày khác. Dù sao Lương Quốc có bổn vương thì sẽ không có hắn.”
Hủ Mộc đạo trưởng viết đơn thuốc xong thì đưa cho Thanh Y: “Thanh Y đi lấy thuốc đi. Uống vào buổi sáng, bảy ngày sau xem tình hình rồi nói sau.”
Hủ Mộc đạo trưởng sắp xếp lại hòm thuốc rồi nói: “Cố Phi Mặc chỉ đứng thứ nhì thôi, mấu chốt là Cố gia sau lưng hắn.”
Cố gia sao? Vân Hi híp mắt. Bọn họ nói chuyện mà không kiêng dè sự có mặt của nàng, Đoạn Dịch cũng không che dấu sự thù hận của hắn với Cố gia.
Cố gia có Quý phi được Hoàng thượng sủng ái hơn hai mươi năm, Cố Thái sư lại có môn sinh chiếm hơn phân nửa triều đình, có thể nói quyền lực to lớn điên đảo. Đoạn Dịch thân là con cháu bên ngoại nên có quyền lợi khổng lồ, trong lòng hắn có bất mãn cũng là điều dễ hiểu.
Thanh Y cầm đơn thuốc ra ngoài, Hủ Mộc đạo trưởng cũng ra ngoài theo, trong phòng chỉ còn lại hai người là Vân Hi cùng Đoạn Dịch. Vân Hi chưa từng chăm sóc cho ai, đặc biệt lại là nam tử nên đứng trong phòng không biết phải làm sao.
Đoạn Dịch nhìn nàng một cái, thử hoạt động cánh tay nhưng ai ngờ cơ thể lại ngã nhào xuống giường, Vân Hi thấy thế nhanh chóng chạy tới đỡ hắn. Cả người Đoạn Dịch tựa vào người nàng.
“Ngài đang bị thương, tốt nhất nên nằm trên giường.” Vân Hi đỡ hắn nằm xuống xong rồi nói.
Đoạn Dịch nhìn nàng, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Ta muốn uống nước.”
Vân Hi trả lời: “Uống nước thì cứ nói với ta. Ngài đi làm gì chứ?” Nói xong nàng nhanh chóng bưng ly nước đến cho hắn.
Đoạn Dịch nhìn ly nước không nói lời nào nữa.
Vân Hi nhớ tới cánh tay của hắn không thể động nên đưa ly đến trước môi hắn, “Ta giúp ngài.”
Đoạn Dịch nâng mày rồi nhìn nàng, “Được.”
Uống nước xong, hắn nhìn về phía khăn tay, Vân Hi làm ướt khăn rồi lau tay cho hắn, một lát sau hắn nói trong phòng quá lạnh, Vân Hi đi bỏ thêm than, kế tiếp hắn nói gối đầu thấp quá, nàng lại vội vàng đi tìm gối đầu khác.
Đoạn Dịch nhìn Vân Hi bận rộn chạy tới chạy lui, môi cong lên không ngừng.
Thanh Y gõ cửa đi vào, mang theo một khay thuốc, đặt khay lên chiếc bàn nhỏ rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, Vân Hi lập tức đuổi theo nàng ta, “Ngươi không hầu hạ chủ tử ngươi uống thuốc sao?”
Rốt cuộc có nha đầu này tới thế nàng, nàng không cần phải lúng túng ở chung với Đoạn Dịch nữa rồi.
Thanh Y liếc mắt nhìn người trong phòng rồi chớp mắt nhìn Vân Hi: “Tiểu thư, chủ tử chưa bao giờ để tỳ nữ hầu hạ.”
“Vậy trước kia ai hầu hạ hắn?”
“Thanh Nhất cùng Thanh Nhị.”
“Nếu hai người họ không ở đây?”
“Chủ tử tự làm hết. Dù sao cũng không để nô tỳ với Thanh Thường hầu hạ.” Thanh Y nói xong không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Vân Hi, xoay người đi thật nhanh.
Vân Hi nhắm mắt đành phải quay lại hầu hạ Đoạn Dịch.
Trong khay có đặt một chén thuốc, một đĩa nhỏ chứa hoa quả cùng một ly nước trong. Nàng bưng chén thuốc lên rồi nói với Đoạn Dịch: “Phải uống thuốc rồi.”
“Được.” Đoạn Dịch nhìn nàng gật đầu.
Vân Hi múc một muỗng thuốc đưa đến môi hắn, Đoạn Dịch ngẩn ra, nhưng sau đó vẫn mở miệng nuốt vào, một chén thuốc đút hai mươi ba muỗng.
Mặc dù uống như vậy rất khổ cực nhưng… hắn không từ chối.
Sắc trời dần dần tối đi, Chu ma ma bảo hai tên sai vặt đưa nước nóng để tắm vào: “Vương gia, đặt trong phòng tắm như bình thường.”
Đoạn Dịch gật đầu: “Biết rồi.”
Chờ mọi người lui ra ngoài, Đoạn Dịch giãy dụa muốn đứng dậy, Vân Hi đành phải tới dìu hắn, “Ngài muốn làm gì?”
“Đi tắm chứ làm gì?”
Vân Hi chớp mắt mấy cái: “Ngài đi bộ khó khăn như thế mà còn tắm sao? Bình thường mấy người hầu hạ của ngài đâu?”
“Cho tới bây giờ, trong phòng ngủ của bổn vương không có người làm nào.” Đoạn Dịch nhìn nàng một cái rồi nói: “Nàng đỡ ta vào là được rồi, ta tự làm.”
“Ách… Được rồi.” Vân Hi nhắm mắt đỡ Đoạn Dịch vào phòng tắm, cả người hắn cũng dựa vào người nàng, Vân Hi buồn bực trong lòng lại không phát ra được.
Tuy Đoạn Dịch nói hắn tự làm, nhưng thấy hắn giơ tay lên cũng quá khó khăn nên Vân Hi thở dài: “Ta đến đây.”
Đoạn Dịch nâng mày, “Được.” Hắn vịn vào thùng nước tắm, để mặc cho Vân Hi, nha đầu tân nhiệm hầu hạ cho mình, cởi mũ ngọc, đai lưng, áo khoác, quần áo trong, giày, sau đó… Nàng lúng túng, rối rắm cắn chặt răng nhắm mắt lại, cởi quần trong của hắn, cuối cùng là… quần trong đó.
Sau đó nàng chạy như bay ra khỏi phòng tắm.
Còn chưa thở được hai lần thì Chu ma ma mập mạp lại cầm xấp quần áo đi vào. “Tiểu công tử, nếu đã là lam sủng của Vương gia thì phải quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của ngài ấy, đây là y phục tắm rửa, một lát ngài ấy tắm xong thì ngươi phải hầu hạ ngài mặc vào.”
Nói xong, Chu ma ma đặt đồ lên giường rồi đi ra ngoài.
Vân Hi hận đến cắn răng, thế nào mà nàng thành lam sủng của Đoạn Dịch rồi hả? Nàng là lam sủng lúc nào chứ?
Thời gian khoảng một nén nhang trôi qua, trong phòng tắm vang lên tiếng của bọt nước, dường như có tiếng ai đó trật chân ngã, “rầm” một tiếng thật lớn.
Đoạn Dịch khó cử động, chẳng lẽ ngã rồi sao? Vân Hi không nguyện ý nhưng vẫn cầm y phục vào phòng tắm.
Trên đất là bộ y phục lúc nãy, Đoạn Dịch gục bên thùng tắm đưa tay kéo y phục vừa mới thay xuống kia. Nam tử mới tắm xong, mấy viên dạ minh châu to lớn trên nóc nhà chiếu xuống, trên người hắn tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, tóc ẩm ướt rũ trên vai, đôi mắt càng thêm sáng quắc.
Vân Hi đứng ở cửa, cả người nóng bức giống như tôm đang bị luộc chín.
Đoạn Dịch cong môi cười, dịu dàng nói: “Đặt y phục ở đây rồi nàng ra ngoài đi.” Nếu để nàng giúp hắn mặc đồ thì chỉ sợ dọa nàng chạy đi mất, như vậy không hay.
Vân Hi thở phào nhẹ nhõm, sau khi đặt quần áo gần chỗ Đoạn Dịch thì nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc ly trên bàn uống cạn một hơi mới bình tĩnh lại.
Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, nhìn về phía phòng tắm của Đoạn Dịch, sau khi sống lại nàng không muốn dính đến bất kỳ nam tử nào nữa, mặc dù Đoạn Dịch trước mắt không có ác ý với nàng, nhưng mà…
Đột nhiên tất cả chuyện cũ lại hiện lên trong đầu nàng thật rõ ràng, nàng nhắm mắt vô lực gục xuống bàn.
Sáng sớm hôm đó, Nam Cung Thần thâm tình nói với nàng dưới táng mai, nàng là nữ nhân mà hắn yêu nhất trên đời này, sống đến đầu bạc răng long, ngủ chung một giường, chết chung một huyệt, yêu nàng mãi mãi!
Lời thề kia thật quá hào hùng mà!
Nhưng sau giờ Ngọ ngày hôm đó nàng lại thấy Nam Cung Thần ôm Tạ Vân Lam tằng tịu với nhau trong phòng nàng, khi thấy nàng bị người ta hãm hại cũng không nói tiếng nào mà lạnh lùng xoay người rời đi, còn nói không nghĩ nàng là một người như vậy.
Nam cung thần đợi nàng, năm sáu năm giả vờ vô hại quan tâm chăm sóc nàng, mà một khi vì mục đích của mình lại hạ quyết tâm rời bỏ nàng, còn nhìn người ta khi dễ nàng.
Người đó cũng từng rất tốt, đã từng có lời thề son sắt với nàng, nhưng kết quả thế nào…
Đoạn Dịch chịu đựng đau đớn truyền tới từ cánh tay, ước chừng tốn thời gian uống hai ly trà mới mặc xong áo lót cùng quần trong. Hắn ra khỏi phòng tắm, phát hiện Vân Hi đã nằm ngủ gục trên bàn.
Bờ vai thon gầy, vòng eo mảnh khảnh, nàng ngủ yên tĩnh như vậy nhưng nơi khóe mắt lại đọng vài giọt lệ…
Đoạn Dịch đưa tay nhẹ nhàng lau đi, mi mắt Vân Hi khẽ run rẩy khiến đuôi mày cũng nâng lên theo. Nàng lẩm bẩm trong miệng: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
“Không bỏ qua ai?” Đoạn Dịch kề sát mặt vào môi nàng hỏi khẽ.
Nhưng Vân Hi lại không trả lời, chỉ vang lên tiếng hít thở đều đều.
Đoạn Dịch cúi người nhìn nàng một lát, chịu đựng đau đớn của cánh tay ôm nàng đặt lên giường, lại cởi giày cùng mũ của nàng ra, sau đó nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng. Lúc làm xong những việc đó, trên trán hắn lại toát đầy mồ hôi lạnh.
Ngoài trời chỉ còn sót lại những tia sáng cuối cùng của một ngày, Đoạn Dịch gõ nhẹ cơ quan trên đầu giường, một viên dạ minh châu xuất hiện. Dưới ánh sáng nhàn nhạt, nữ tử đang ngủ say có gương mặt xinh đẹp như vậy, tóc đen dài thả trên gối, cả căn phòng chìm trong ấm áp.