• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Thường thấy sắc mặt Vân Hi nhàn nhạt thì lo lắng nói: “Tiểu thư, không phải tiểu thư đi xem là biết sao?”

Nói xong, Thanh Thường cũng không để Vân Hi từ chối liền kéo tay nàng bay lên đầu tường, dùng khinh công mang theo nàng nhảy vào một con hẻm nhỏ phía sang Tạ phủ. Có một chiếc xe ngựa đã đứng sẵn ở đó từ sớm.

Xe ngựa có màu nâu sẫm, còn mới tinh, xe ngựa của Đoạn Dịch luôn là màu đen toàn thân, ước chừng xe ngựa này mới được làm.

Nàng còn cách xe ba trượng nhưng đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát nhàn nhạt bay tới.

Đợi đến lúc tới gần, mùi thơm thấm vào tim phổi khiến người ta cảm thấy thật yên bình, Vân Hi bôn ba một ngày, vốn là cơ thể đã mệt mỏi chỉ muốn ngủ lại ngửi thấy mùi hương này, cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.

Nhìn vào thân xe giống như dùng nguyên liệu bình thường, nhưng kiếp trước nàng hay đi khắp nơi cùng cha mẹ nên nhìn một cái đã biết chiếc xe này dùng một loại gỗ Trầm Thiết được sản xuất ở Nam Cương để chế tạo thành, màu sắc của cửa sổ hơi tối, còn lại dùng gỗ Trầm Hương để làm nên.

Một thiếu niên mặt đen đang ngồi ở vị trí đánh xe, lúc thấy Vân Hi thì lập tức nhảy từ trên xe xuống, cung kính thi lễ một cái, “Hi tiểu thư.”

Vân Hi cũng làm động tác chào lại, lần trước lúc nàng bị Đoạn Dịch xách đến tửu lâu Duyệt Khách thì Đoạn Dịch đã gọi người này ra, muốn hắn đến phủ Tấn Vương để tung tin đồn xấu về danh sách đồ cưới.

“Ngươi tên là Thanh Nhị?”

“Thì ra Hi tiểu thư còn nhớ rõ ta?” Thanh Nhị gãi gãi đầu, cong môi cười một tiếng.

Thanh Thường nhìn thấy bộ dạng lấy lòng của Thanh Nhị thì nhếch miệng rồi đưa tay vén rèm xe lên, Vân Hi lập tức đi vào trong rồi ngồi xuống.

Sau khi yên vị thì nàng kinh ngạc đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Vân Hi tự nhận mình đã từng hưởng thụ cuộc sống xa xỉ bậc nhất, tài sản của cha mẹ nàng phú khả địch quốc*, nàng sẽ không vì bất kỳ đồ vật xinh đẹp lộng lẫy nào mà khiến nhịp tim đập chậm lại, ai ngờ chiếc xe ngựa này của Doạn Dịch đã khiến nàng kinh ngạc đến một lúc lâu mà vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

*giàu hơn cả quốc gia, đất nước.

Nhìn ở bên ngoài, cho dù chỉ có song cửa sổ được điêu khắc mấy bức vẽ là dùng Trầm Hương bao quanh, ai ngờ bốn vách bên trong xe cũng đều dùng Trầm Hương để chế tạo, vốn là gỗ Trầm Hương rất khó có được, loại tốt nhất cũng phải đến mấy trăm năm mới tìm được một gốc mà thôi.

Cho nên thấy toàn bộ xe của Đoạn Dịch đều được làm từ loại gỗ quý hiếm ấy, Vân Hi không khỏi cong môi cười, đúng là phí của trời, người khác dùng bạc cũng chẳng mua được, thế mà hắn dùng để làm cả ghế nhỏ để bước lên xe ngựa.

Nếu nhà giàu có nào đấy có được loại gỗ Trầm Hương này thì chỉ dùng để điêu khắc thành đồ trang trí, làm tràng hạt, hoặc pho tượng nho nhỏ, các loại khung ảnh, không phí bao nhiêu vì Trầm Hương cực kỳ khó tìm, có tiền cũng chưa hẳn mua được, giá trị trên trăm lượng hoàn kim, vậy mà hắn lại dùng loại gỗ này để bao chung quanh thân xe.

Số Trầm Hương trên chiếc xe này cũng trị giá tới mấy vạn hoàng kim, còn chưa nói tới tiền thợ làm xe cùng những phụ tùng linh tinh khác.

Kéo màn che bên trong xe ra, hai bên vách tường lại hiện ra một hàng dạ minh châu đồng loạt chiếu sáng khiến bên trong xe giống như ban ngày.

Hai bên tường cũng có một hàng ám cách*, Vân Hi tiện tay nhấn vào một cái, một hộp điểm tâm lập tức được đưa ra ngoài. Điểm tâm còn ấm, chắc là mới làm xong không lâu rồi bỏ vào. Vân Hi vừa ăn cơm tối xong nên chưa đói, nàng đóng ám cách lại, sau đó nhìn những thứ khác.

*ám cách: hốc tối.

Chỉ thấy giữa ám cách lại có mấy bản chép tay thất truyền, còn là sổ sách rất hiếm có được, ngoài ra có gương, phấn nước, lược, trâm cài đầu cùng khuyên tai.

Thấy sách hay điểm tâm thì nàng cũng không có gì để ngạc nhiên, nhưng lúc thấy phấn nước thì trợn mắt nhìn, quả thật Đoạn Dịch bị đoạn tụ giống như lời đồn, đây là để chuẩn bị cho lam sủng của hắn đúng chứ? Thế nhưng khuyên tai là thế nào? Nàng chưa từng thấy nam sủng nào dùng khuyên tai đâu! Tạ phủ cách phủ Dịch Thân Vương không xa, chỉ cách ba con phố nên không lâu sau đã tới nơi.

Bởi vì ban ngày phải đi theo chăm sóc cho Triệu Ngọc Nga nên cả ngày nàng mặc đồ nữ nhân, lúc ra cửa cũng chưa kịp thay đồ, nàng mặc chiếc váy màu tím xinh đẹp giống như hoa Tử Ngọc Lan đầu xuân, chân đặt xuống chiếc ghế nhỏ, nhẹ nhàng bước xuống khỏi xe ngựa, cảm giác giống như tiên tử dịu dàng lạc vào trần thế.

Quản sự Chu ma ma mập mạp đứng trước cửa phủ nhìn Vân Hi, đôi mắt như ngưng lại.

Chỉ thấy nữ nhân đi tới da thịt trắng như tuyết, gương mặt hình trứng ngỗng, đôi mắt trong suốt giống như hồ nước mùa thu, lông mày lá liễu cong cong, miệng nhỏ màu hoa đào, tóc đen dài lại buộc tùy ý ở phía sau, trên đầu còn cài một chiếc trâm bạch ngọc, trừ vật đó thì trên người chẳng mang theo trang sức nào nữa.

Hai tai giống như hai mép sò đeo bông tai bằng bạch ngọc. Mặc dù trên dưới cũng không có trang sức hoa lệ, thế nhưng vẫn hiện ra một vẻ đẹp cao quý lạ thường.

Chỉ sợ Khinh Noãn Quận chúa của phủ Duệ Vương cũng không xinh đẹp bằng Vân Hi.

Một ma ma khác cầm đèn lồng đứng bên cạnh Chu ma ma khẽ huých tay bà, “Chu tỷ, Tạ tiểu thư tới rồi, sao tỷ còn không ra tiếp đón.”

Lúc này Chu ma ma mới hồi phục tinh thần, a a hai tiếng rồi bày ra gương mặt tươi cười như hoa tiến lên đón tiếp Vân Hi.

“Hi tiểu thư tới rồi.”

Sau đó bà còn gọi một bà tử đứng gần đó, “Chu Gia, mau lấy đèn lồng ra rồi dẫn Hi tiểu thư đi vào.”

Thật ra cũng không cần dùng tới, trước phủ Dịch Thân Vương có bốn chiếc lồng đèn rất lớn chiếu sáng, khi vào trong Vương phủ, dọc theo đường đi cũng đều là đèn lồng, sáng đến mức có thể thấy rõ ràng hoa văn trên chiếc bàn đá ở bên cạnh.

“Dịch Vương gia… Ngài ấy bị làm sao?” Đi được một đoạn, Vân Hi không nhịn được hỏi hai ma ma kia, lúc ngồi trên xe ngựa nàng cũng đã hỏi Thanh Thường, nhưng nha đầu kia lắp bắp lúc lâu cũng không trả lời.

Gương mặt Thanh Thường lo lắng giống như Đoạn Dịch đã không xong rồi, nhưng hai ma ma này lại mừng rỡ đến mức cười nhăn cả mặt.

Chu ma ma nhìn Chu thẩm rồi cả hai cùng chớp mắt mấy cái, sau đó bà bày ra gương mặt mập mạp méo xệch, hai giọt nước mắt lớn nhanh chóng xuất hiện, hai tay lại vỗ mạnh lên đùi mình một cái, nói như muốn gào lên: “Vương gia thật đáng thương, còn chưa cưới Vương phi mà hai cánh tay đã…”

Sau đó bà liếc trộm Vân Hi một cái, rầu rĩ không nói nữa, chỉ lấy tay bụm mặt lại, đầu vai run rẩy giống như che giấu bi thương cực độ.

Lông mày Vân Hi nhíu lại, ma ma đang khóc, chẳng lẽ thật sự vô cùng nghiêm trọng sao?

Dựa vào trí nhớ của lần trước, nàng nhanh chóng tìm được phòng ngủ của Đoạn Dịch.

Phòng ngủ của hắn rất lớn, phòng ngoài dùng làm thư phòng, bày mấy hàng giá sách. Đèn ở phòng trong vẫn sáng. Vân Hi bước đến cửa thì dừng chân, trong lòng bắt đầu bối rối.

Lúc này Chua ma ma lại nói: “Vương gia ở bên trong, Hi tiểu thư mau vào xem đi, cánh tay của Vương gia bị thương là vì Hi tiểu thư đó, tiểu thư không được quên.”

Nàng không quên, nhưng nàng…

Hiện tại cũng đã qua canh một, trời bên ngoài tối đen như mực, bây giờ cứ bước vào phòng ngủ của một nam tử như thế, còn là buổi tối… Vân Hi hơi do dự.

Đột nhiên “ầm” một tiếng, trong phòng có vật gì đó bị vỡ nát.

Chu ma ma kêu lên: “Cánh tay của Vương gia hoàn toàn vô dụng, có phải do cử động bất tiện nên lại làm rơi ly trà không?”

Vân Hi mấp máy môi, sau đó nhanh chóng vén rèm đi vào trong.

Chu ma ma cùng Chu thẩm liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt hai người nhanh chóng giãn ra rồi lặng lẽ lui ra ngoài, còn thuận tay khóa trái cửa lại.

Thanh Thường thấy hai người ra ngoài thì duỗi lưng một cái, sau đó xoay người đi về phía Tạ phủ, còn nói thầm: “Trở về ngủ thôi.”

Nếu Vân Hi nhìn thấy sắc mặt vui vẻ còn hơn trẻ ba tuổi của ba người kia thì nhất định sẽ la to rằng mình bị lừa. Nhưng lúc này nàng đã đi vào trong phòng nên căn bản không thể thấy được gương mặt của người sau lưng.

Vốn là Đoạn Dịch nằm bên bàn đọc sách, ly trà nhỏ đặt ở một bên góc bàn, cánh tay của hắn không thể cử động bình thường nên vừa nhấc nhẹ đã đụng vào ly trà khiến nó rơi xuống đất, còn có một cây bút rơi xuống cùng.

Hắn khom lưng nhặt chiếc bút, bỗng nhiên có một người bước lên trước nhặt lấy rồi cầm trong tay.

Bàn tay nhặt chiếc bút kia mảnh khảnh thon dài trắng nõn, ánh nếu trên bàn chiếu xuống, móng tay lại hiện lên màu tím đơn giản. Y phục cũng mang màu tím, còn có mùi Chỉ Lan thơm ngát truyền đến.

Đồng thời, giọng nói dịu dàng thật thấp của nữ nhân vâng lên: “Nếu cánh tay bị đau thì tại sao không đi nghỉ ngơi? Còn ngồi đọc sách chứ?”

Đoạn Dịch ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt sáng trong ở đối diện, lúc hắn nhìn nàng, nàng cũng nhanh chóng thu lại gương mặt nhăn nhó của mình.

Đoạn Dịch chỉ cảm thấy trong lòng vui phơi phới, mỉm cười nói: “Đã trễ thế này, sao nàng lại tới đây?”

Vân Hi bị nghẹn họng, trừng mắt nhìn: “Không phải ngài bảo ta tới sao? Thanh Thường nói ngài bị bệnh rất nặng, ta…”

Câu nói kế tiếp không dám nói ra, ngộ nhỡ vì cứu nàng mà vết thương chuyển biến xấu thì nàng thành tội nhân mất. Nhưng, thấy thế nào thì Đoạn Dịch cũng không giống người bệnh thời kỳ cuối, còn vẻ mặt của hắn nữa, vẻ mặt như thế nào vậy?

Đoạn Dịch suy nghĩ chốc lát đã hiểu chuyện gì xảy ra, trên mặt hiện lên vẻ buồn rầu: “Hủ Mộc đạo trưởng nói, chỉ sợ hai cánh tay của ta khó có thể khôi phục lại như trước nữa.”

Nghiêm trọng thế sao? Vân Hi âm thầm thở dài một tiếng, lần này vấn đề lớn rồi.

Đoạn Dịch thấy vẻ mặt nhăn lại của Vân Hi thì len lén cong môi cười, hắn hời hợt nói: “Chẳng qua là mất hai cánh tay mà thôi, không phải còn có chân hay sao? Vả lại trong Vương phủ còn có mười mấy người làm, bổn vương không chết đói được, nàng không cần lo lắng.”

Hắn càng nói không quan tâm thì Vân Hi càng áy náy, thấy trên bàn không có nước trà nên vội nói: “Muốn uống trà sao? Ta đi pha cho ngài.”

Hắn cười trả lời: “Được.”

Vân Hi quét mảnh vụn của ly trà bị vỡ rồi rửa tay, sau đó bắt đầu nấu nước.

Nàng đứng trước một dãy trà, nhón chân lên, ngón tay quét qua một lượt hai mươi hộp đựng lá trà rồi hỏi: “Ngài muốn uống trà gì?”

Đoạn Dịch nhìn gò má của nàng, trên mặt của nữ nhân kia đã ít lạnh lùng hơn ngày thường, lại mang theo thật nhiều dịu dàng: “Trà Xuân đi, pha nhạt một chút, trước khi ngủ uống trà đậm sẽ không ngủ được.”

“Được…”

Bếp lò nhỏ được đun lên đang bốc hơi nóng, Vân Hi nhấc bình nước ra rồi định rót vào trong ly.

“Đợi một chút!” Đoạn Dịch gọi nàng lại, “Để lát nữa hay đổ nước. Nước quá nóng sẽ làm giảm hương vị của trà.”

Vân Hi nghe vậy liền đặt bình nước xuống, nhớ lại hôm trước ở tửu lâu Duyệt Khách, hắn nói rất muốn thể hiện tài nghệ ngâm trà cho một nữ nhân thưởng thức. Có phải công phu pha trà của hắn chỉ để phục vụ cho người ấy?

Chờ trong chốc lát thì độ nóng của nước trà giảm đi một chút, lúc này Vân Hi mới rót hai ly trà, nàng đặt một ly trước mặt hắn, lại nghĩ đến tay hắn cử động bất tiện nên cầm lên lại rồi thổi thổi, lúc cảm thấy bàn tay cầm ly trà không còn nóng nhiều nữa mới đưa tới bên môi cho hắn.

Đoạn Dịch ngẩn ra, vậy mà nàng còn nhớ rõ lúc hắn vừa bị thương đã cố ý gây khó khăn, bắt nàng hầu hạ mình uống nước. Mặc dù cánh tay đau khiến hắn cử động không thuận tiện lắm, nhưng Đoạn Dịch hy vọng mình có thể đau mãi như thế.

Lúc hai người uống trà cũng không ai nói với ai điều gì, trong phòng vô cùng yên tĩnh, thế nhưng lại có một loại tình cảm bắt đầu lan tỏa trong không khí.

Uống xong ly trà, Vân Hi hỏi hắn: “Muốn uống tiếp không?” Đoạn Dịch lại nghiêng đầu nhìn ra phòng ngoài, càng ngày gương mặt càng nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì?” Vân Hi đặt ly trà xuống rồi đứng dậy, nàng cũng nghe có không ít tiếng bước chân đi về phía này, bước chân rất vội vã, chỉ sợ có chuyện gì đó xảy ra.

“Đừng lên tiếng.” Đoạn Dịch thấp giọng nói, đồng thời nhanh chóng điểm một huyệt trên người nàng: huyệt câm. Sau đó đặt nàng lên giường, lại cởi giày nàng ra rồi giấu dưới đáy giường.

Sau đó, hắn nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài và giày của mình ra, Vân Hi nhìn động tác của cánh tay không có chút đau đớn nào, nàng tức giận đến mức nhảy dựng lên.

Đoạn Dịch đưa tay vỗ vỗ lên người nàng, lập tức nàng không thể nhúc nhích được nữa, hắn lại đẩy nàng vào giữa giường, kéo chăn lớn đắp kín người, thế là hai người nằm bên cạnh nhau ở trên giường.

Đoạn Dịch lại phạm tội gì sao? Vân Hi không dám thở mạnh, trên thực tế nàng cũng không thể nhúc nhích được, Đoạn Dịch điểm huyệt của nàng, lúc này cơ thể nàng đã cứng ngắc giống như một khúc gỗ.

Nhưng trong lòng nàng lại giống như có ngọn lửa nóng thiêu đốt. Bàn tay vô sỉ của Đoạn Dịch đang để nơi nào vậy? Vậy mà lại dám đặt trên ngực nàng!

Nàng muốn điên rồi, căn bản nàng không nên đi theo Thanh Thường, gì mà cánh tay của Đoạn Dịch hoàn toàn vô dụng, cả người không cử động được, đây là hắn đang tùy ý chà đạp lên sự thương cảm của nàng với hắn mà.

Hắn không ổn chỗ nào chứ? Nhìn còn nhanh nhẹn hơn nàng nữa, sức lực ở tay cũng rất lớn, chỉ ném một cái mà nàng đã nằm trên giường rồi.

Vân Hi đang nổi giận trong lòng thì đám người kia đã tới trước phòng ngủ của Đoạn Dịch.

“Mở cửa ra.” Một giọng nói mê người của nữ nhân truyền đến, giọng nói ấy mềm mại nhưng vẫn mang theo vài phần bén nhọn.

Giọng nói này… Vân Hi híp mắt lại, giọng nói này khá quen tai, dường như đã nghe qua ở đâu rồi?

Ngoài phòng ngủ, Chu ma ma quỳ gối thi lễ với người đi tới: “Bẩm Quý phi nương nương, tay của Vương gia bị thương, đại phu đã dặn ngài ấy phải nghỉ ngơi thật nhiều, giờ này đã ngủ rồi ạ.”

Cố Quý phi mặc y phục như một phụ nhân bình thường, ánh mắt lạnh lẽo ngạo nghễ nhìn Chu ma ma: “Hắn ngủ rồi thì bổn cung vào xem, ngươi dám cản trở sao?”

Lời của bà vừa nói ra, hai cung nữ hai bên trái phải rút đao đặt trước mặt Chu ma ma.

“Nô tỳ không dám.” Chu ma ma cúi đầu lui bước tránh ra rồi tiến lên mở khóa cửa.

“Canh giữ ở cửa!” Cố Quý phi nói với người bên ngoài rồi một mình bước vào trong phòng ngủ của Đoạn Dịch.

Thỉnh thoảng Chu ma ma lại nhìn vào trong phòng, tại sao sớm không đến trễ không đến, ngay lúc Hi tiểu thư tới thì bà ấy cũng tới chứ? Nếu bị bắt gặp, có thể…

Một người trong nhóm người đi theo Cố Quý phi nói với Chu ma ma: “Không còn sớm nữa, nếu ma ma thấy mỏi thì chúng ta có thể làm thay bà một đêm, hầu hạ Quý phi nương nương cùng Dịch Thân Vương gia.”

Sắc mặt Chu ma ma lạnh đi, cái gì gọi là hầu hạ bọn họ chứ? Cố Quý phi là Cố Quý phi, Vương gia nhà bà là Vương gia nhà bà, tuyệt đối không thể nhập làm một được.

Một người là phi tử của Hoàng thượng, một người là đệ đệ của Hoàng thượng, đây được xem là gì!

Chu ma ma muốn nổi giận, nhưng thân phận của bà lại hèn mọn như thế, Vương gia cũng chưa lên tiếng, bà chỉ là người làm thì có thể nói gì chứ? Nếu tránh đi thì không cam lòng, bà là ma ma chủ quản ở trong phủ này, bà phải trông coi địa bàn của mình!

Mặc dù không có cách nào đuổi mấy người này đi, nhưng chỉ nhìn như thế sao?

Có lẽ ma ma bên cạnh Cố Quý phi luôn được người ta nịnh nọt nên bây giờ làm ra vẻ không thấy Chu ma ma, còn bày ra vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn.

Trong phòng, Cố Quý phi đi tới rồi chậm rãi ngồi xuống bên cạnh mép giường của Đoạn Dịch.

Bà nhẹ nhàng nhìn Đoạn Dịch khẽ thở dài một tiếng: “Ta tới xem một chút, tại sao lại đánh nhau với Phi Mặc nữa vậy? Ta có hỏi đệ ấy tại sao nhưng làm thế nào hắn cũng không chịu nói. Nếu là trước kia thì hắn đã sớm nói nguyên nhân đánh nhau với ngươi rồi.”

Đoạn Dịch cũng không nhìn bà mà rũ mi nhìn xuống mũi của mình, suy nghĩ bay vào trong chăn.

Trên chiếc giường rộng lớn, cơ thể nhỏ xinh của Vân Hi núp bên trong người hắn, nhưng mà… Tay của nàng đặt ở đâu vậy hả? Mặt hắn tối sầm lại rồi ửng đỏ, cơ thể càng cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK