Nam Thẩm giật mình, không chỉ giật mình vì Tấn Vương phi gọi Liễu Tình Nhu là “Nhu nhi” một cách thân mật, mà hơn nữa là vì Vương phi lại giao chìa khóa của những nơi quan trọng trong Vương phủ cho nàng ta.
Phải biết những chìa khóa kia là của các phòng quan trọng nhất trong Vương phủ, ví dụ như thư phòng của Thế tử, Từ đường của Vương phủ, còn có kho của Vương phủ.
Nhưng bà nghĩ lại, kể từ khi Liễu Tình Nhu đến Vương phủ đều không tranh không giành mà sống qua ngày. Hai di nương ở hậu viện vừa thấy Vương phủ xảy ra chuyện đã cuốn gói chạy mất, lòng dạ mỏng manh lạnh lùng.
Cũng chỉ có Liễu Tình Nhu bị đánh cũng không chạy, còn chịu mệt nhọc xử lý của chuyện Vương phủ thay Vương phi, tiền nhận hàng tháng vẫn không lên nhưng nàng cũng không so đo.
Trên mặt Liễu Tình Nhu hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng trợn to hai mắt nhìn Tấn Vương phi, “Cữu mẫu, chuyện này… Làm như vậy không được đâu, việc đó… Nhu nhi sợ không đảm đương nổi đâu ạ.”
“Có làm được hay không thì ta biết rõ, nếu có người dám không phục thì con lập tức nói với ta. Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Giọng điệu của Tấn Vương phi rất kiên định, không để Liễu Tình Nhu phản đối.
“Vâng, cữu mẫu.” Liễu Tình Nhu dịu dàng lên tiếng, nàng rũ mắt che tia giảo hoạt nơi đáy mắt của mình. Cái nàng muốn không chỉ là chuỗi chìa khóa kia, nàng cần chính là quyền lợi tự do ra vào Vương phủ này.
Tấn Vương phi lại ra lệnh cho Nam thẩm gọi mấy ma ma làm việc chính cùng quản sự đến chủ viện, công bố việc Liễu Tình Nhu trở thành người trông coi việc của Vương phủ, đây cũng là muốn tiến hành khẳng định thân phận của nàng ta.
Mọi người kinh ngạc trong chốc lát, trong lòng lại sáng tỏ. Hiện tại trong Vương phủ, Vương gia bị bệnh, Thế tử xảy ra chuyện, Thế tử phi đã chết, Vương phi lại bệnh, cũng chỉ có Liễu di nương này quản chuyện. Nghĩ đến Liễu Tình Nhu là một người dịu dàng dễ nói chuyện thì trong lòng mọi người cũng không có bài xích gì lớn.
Trong tay nắm quyền lợi về việc trông coi bếp núc* trong phủ Tấn Vương, lại quản lý chìa khóa thư phòng của Nam Cung Thần, Liễu Tình Nhu đi ngang qua thư phòng của Nam Cung Thần thì công khai đi vào.
*ý chỉ việc quan trọng trong phủ.
Rốt cuộc nàng không cần lén lén lút lút giống trước kia nữa, cũng không phải sợ hãi Nam Cung Thần đột nhiên trở về thư phòng. Bởi vì lúc này hắn đang bị nhốt trong lao ngục của Đại Lý Tự. Với tính tình đa nghi có thù phải trả của Cố Quý phi, không tới mười ngày nửa tháng thì Nam Cung Thần tuyệt đối không ra được, thậm chí là có thể sẽ mất mạng.
Mấy lần trước nàng đến thư phòng, mỗi khi nàng nhìn một bức họa thì sẽ bị Nam Cung Thần khiển trách, chẳng lẽ ở đó có gì kỳ lạ sao?
Nàng nâng bức vẽ thị nữ cùng mai đỏ trên tường lên, lại vô tình phát hiện phía sau còn có một bức tranh sơn thủy bình thường.
Nàng lại vén bức tranh sơn thủy lên, quả nhiên thấy màu sắc phía sau tường không giống nhau, nàng đẩy viên gạch có màu khác thường một cái, viên gạch đó có thể di chuyển. Nàng đưa tay vào dò xét, sau đó lấy một cuốn sách bên trong đó ra.
“Sổ ghi chép người lui tới”?
Nàng mở sách, tiện tay lật vài tờ để xem xét thì không khỏi kinh hãi, sau đó thì cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên bí mật của nhà Nam Cung không phải là truyền thuyết mà là thật.
Nàng không ngại để Nam Cung Thần bò lên điểm cao nhất, sau đó ngã mạnh xuống, lúc đang có hàng ngàn ước mơ trong tương la, bỗng chốc tan biến hết tất cả, đó chính là đả kích tàn nhẫn nhất.
Nàng chép lại danh sách rồi trả lại vị trí cũ, sau đó ra khỏi thư phòng.
Bởi vì Vương phi ra lệnh nàng là chủ phụ có quyền nắm giữ việc bếp núc trong Vương phủ, cho nên nàng ra vào nơi nào cũng không có một ai nảy sinh nghi ngờ.
*bà chủ trong nhà
Liễu Tình Nhu trở về viện Phù Phòng, để A Mẫu thay băng gạc trên đầu cho mình rồi nói: “Tìm ít y phục của Thế tử rồi chúng ta đến Đại Lý Tự một chuyến.”
“Cô nương muốn đi thăm Nam Cung Thần sao?” A Mẫu kinh ngạc hỏi: “Cô nương không thích hắn ta, cần gì chứ? Còn không bằng nghỉ ngơi dưỡng thương đi.”
“Không, ngươi không hiểu rồi, lúc một người đang sa sút khó khăn mà đưa tay giúp đỡ thì rất dễ dàng lấy được tín nhiệm của họ, ta chính là muốn Nam Cung Thần hoàn toàn tin tưởng ta.” Liễu Tình Nhu nói, sau đó sẽ mạnh mẽ phản bội hắn, giống như lúc trước hắn phản bội người khác vậy.
Quả nhiên đúng như lời Liễu Tình Nhu suy đoán, Nam Cung Thần ngây người hai ngày trong phòng giam ở Đại Lý Tự thì được thả ra, chỉ bãi bỏ vị trí Phó chức Vũ Lâm Vệ, trở thành một kẻ rãnh rỗi không có chức vụ.
Chẳng qua không ai biết nguyên nhân trong đó.
Nam Cung Thần mặt mày ủ rũ về lại phủ Tấn Vương, cho dù ai bị giam trong tù ngây người hai ngày rồi được thả ra cũng sẽ không có tâm tình tốt.
Bọn người hầu ai cũng cẩn thận không dám nói loạn, để tránh chọc hắn nổi giận.
Chờ lúc hắn nghe được Quản gia trong phủ hồi báo lại chuyện của Hậu viện trong phủ thì sắc mặt càng trở nên âm trầm, công tử thường ngày thanh quý nho nhã lại mang dáng vẻ hốc hác, sa sút tinh thần.
Liễu Tình Nhu vẫn dịu dịu dàng dàng đi theo phía sau hắn, hắn nhìn nàng, mặt không thay đổi: “Nếu bị thương trên đầu thì trở về viện nghỉ ngơi đi.”
Nàng cúi người vái: “Đây là điều thiếp thân phải làm.”
Nam Cung Thần phất phất tay với nàng: “Ta đi thăm Vương phi một chút, nàng không cần đi theo ta.” Nói xong liền sải bước đi về phía viện của Tấn Vương phi.
Liễu Tình Nhu nhìn bóng lưng của hắn đang dần xa, lập tức ngoắc một nha đầu bên cạnh tới, “Đến phòng Vương phi xem cần mua thêm gì không.” Sau đó lại thấp giọng phân phó: “Cẩn thận chú ý đến những chuyện Thế tử gia cùng Tấn Vương phi nói với nhau.”
“Vâng, di nương.” Nha đầu kia lui xuống.
Kể từ khi xúi giục cho người trong Hậu viện chạy hết thì lại mua thêm mấy người được nàng lựa chọn kỹ càng, ai không nghe theo thì nàng một mực không muốn, sau đó sẽ vừa đấm vừa xoa, người làm trong phủ, trừ lão bộc bên người Tấn Vương phi thì đều là người của nàng.
Chẳng qua là nha đầu kia không nghe trộm được gì, bởi vì sau khi Nam Cung Thần vào phòng của Tấn Vương phi thì đuổi toàn bộ người bên trong ra ngoài, chỉ để Nam thẩm coi chừng ngoài cửa.
Nhưng hai canh giờ sau, nàng lại nghe được một tin, Nam Cung Thần nâng nàng lên từ thị thiếp thành quý thiếp rồi. Tiếng bọn hạ nhân chúc mừng vang lên thật lớn, Liễu Tình Nhu vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày.
Thiếp sao? Nàng cười lạnh trong lòng.
...
Vạn Xuân Lâu là thanh lâu lớn được xếp bậc nhất ở Kinh thành, Đông viện là nơi thanh quan* làm việc, người yêu thích phong nhã thì thường đến Đông viện nghe nhạc, xem múa, Tây viện mới là nơi ti tiện chờ đón khách.
*thanh quan: làm những việc trong sạch ở thanh lâu.
Một ngày nọ Tạ Cẩm Côn mang theo trưởng tử Tạ Thành đến Đông viện Thanh Phong Các của Vạn Xuân Lâu để mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, đoàn người đang cười nói muốn lên lầu, đột nhiên một nữ nhân tóc tai bù xù nhào tới trước mặt Tạ Cẩm Côn.
Giọng nói của nàng ta run rẩy: “Cha, con là Lam nhi đây, sao các người lại nói con chết? Con không có chết, con bị người ta nhốt ở chỗ này, mau cứu con ra ngoài!”
Đồng liêu kinh ngạc nhìn Tạ Cẩm Côn: “Tạ đại nhân, sao nàng ta nói là nữ nhi của ngươi?”
“Bà tử điên này, nói bậy bạ gì đó! Cút ngay!” Tạ Cẩm Côn chán ghét phất tay đá văng Tạ Vân Lam ra, lôi kéo đồng liêu cười nói bước nhanh vào Đông viện Xuân Phong Các của Vạn Xuân Lâu.
Tạ Vân Lam bị ông ta đá ngã xuống đất, sau đó nàng ta lại thấy Tạ Thành đi tới, mừng rỡ nhào tới trước mặt hắn, “Đại ca, ta là muội muội đây, ta không chết, ca dẫn ta về nhà đi.”
Bên người Tạ Thành là cấp trên của hắn, gương mặt của người đó hồ nghi nhìn hai người. Mặt Tạ Thành đen lại, cắn răng giận dữ nói: “Người đâu, còn không mang nữ nhân điên này đi!”
Rất nhanh, mấy bà tử đi tới kéo Tạ Vân Lam đang khóc sướt mướt xuống.
Má mì Tây viện hung tợn tát nàng ta một bạt tai, “Nhốt ả vào phòng chứa củi đi, dám chạy sao? Ba ngày không cho ăn cơm!”
Phòng chứa củi vừa bẩn vừa hôi, không khác gì so với phòng giam, Tạ Vân Lam lại ngừng khóc, nàng ta nghe tiếng ồn ào náo nhiệt ở Tiền viện Vạn Xuân Lâu rồi cười lạnh, đây là phụ thân của nàng, ca ca của nàng sao? Bọn họ ghét bỏ nàng phải không? Hôm nay nàng biến thành như vậy, rốt cuộc là do ai làm hại? Nếu không phải bọn họ giật dây bảo nàng quyến rũ Nam Cung Thần, nàng sẽ rơi vào bước đường này sao?
Nàng ngồi chờ trong phòng chứa củi, phụ thân với đại ca nhìn thấy nàng, nhất định sẽ tới cứu.
Chẳng qua thời gian trôi qua, thất vọng cũng dần dần lan dần trong lòng, ngày thứ nhất không có ai đến thăm, có lẽ bọn họ đang chuẩn bị? Nàng ta tự an ủi mình. Ngày thứ hai vẫn không có ai đến thăm, ngày mai… Nhất định ngày mai bọn họ sẽ tới.
Cho tới buổi sáng thứ ba vẫn không có người nào, nàng không thể đợi được nữa, má mì bảo giam nàng ba ngày, hiện tại là buổi sáng thứ ba rồi, đến buổi chiều thì nhất định sẽ mang nàng ta đi đón khách, nàng đã tránh được một lần, chỉ sợ lần sau muốn chạy trốn cũng không có cơ hội.
Mặc dù đói bụng đến chóng mặt hoa mắt, nhưng trong lòng nàng ta lóe lên một ý nghĩ to gan. Vạn Xuân Lâu mới vừa tiễn người khách cuối cùng đi, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi thì sao không thừa cơ chạy trốn?
Trong tay nàng ta trượt xuống một quá đá lửa, đây là do nàng ta trộm được trên người một khách nhân, nhìn quanh mình chất đầy củi khô, Tạ Vân Lam cười lạnh một tiếng, nhất định phải về Tạ phủ!
Phụ thân mặc kệ nàng nhưng nương thì không thể nào bỏ mặc nàng được. Bạc nương đưa cho nhà cữu cữu đều là nhờ nàng ta trộm được từ chỗ của Tạ Uyển, bọn họ không thể bỏ mặc nàng!
Sáng sớm ở Vạn Xuân Lâu, bởi vì một đêm đón khách nên trừ hai người làm giữ cửa ở phía trước thì mọi người trong hậu viện đã nghỉ ngơi. Không có ai chú ý đến trong phòng chứa củi ở Hậu viện nổi lên một ngọn lửa.
Tạ Vân Lam co rúc trong góc tường, lửa dần dần đốt cháy phòng chứa củi nên xuất hiện một chỗ hở, nàng phất tay quạt ngọn lửa ra xa mình một chút rồi nhảy ra, chạy thẳng về phía cửa sổ nhỏ. Không đầy một lát, trong Vạn Xuân Lầu có người quát lên, “Cháy rồi!”
Rất nhanh, tất cả mọi người trong phòng tỉnh dậy, tiếng quát tháo vang lên, thừa dịp hỗn loạn, Tạ Vân Lam trốn ra khỏi Vạn Xuân Lâu.
Nàng ta chưa tỉnh hồn chạy một mạch về Tạ phủ.
Trước Tạ phủ có ba chiếc xe ngựa cao lớn dừng lại, theo thứ tự là Hầu Phủ thượng Trí Viễn, Trương Ngự sử cùng Lưu Hàn của Lâm gia.
Bởi vì Tạ lão phu nhân luôn muốn nhanh chóng quyết định hôn sự của Triệu Ngọc Nga nên phàm là các quan viên Ngũ phẩm trở lên trong Kinh thành có nhi tử đến tuổi nhưng chưa lập gia đình thì đều tìm cớ đến làm khách tại Tạ phủ.
Lấy cớ lần này chính là, cháu ngoại nữ Triệu Ngọc Nga là một tay pha trà hoa mai rất tuyệt, mời mấy vị phu nhân tới thưởng thức.
Các phu nhân cũng hiểu trong lòng nhưng không nói. Cũng biết mặc dù Triệu Thông Chính là người hồ đồ, nhưng nghe nói dáng vẻ của trưởng nữ này hết sức chuẩn mực, tính tình cũng dịu dàng, hiện tại lại mang danh nghĩa là cháu ruột thịt được Tạ lão phu nhân nuôi dưỡng, tương lai có của hồi môn nhiều vô kể, vì vậy, những phu nhân đó nhận được thiệp mời của Tạ lão phu nhân cũng không từ chối, lúc sáng sớm ngày hẹn đã đến rồi.
Khi các phu nhân tới cũng mang theo nữ nhi hay cháu gái của mình, bởi vì Tạ gia cũng có hai nhi tử chưa lấy vợ, coi như muốn giữ cửa trước.
Có các tiểu thư đến chơi, đương nhiên ba nữ nhi của Tạ gia cũng phải đến nghênh đón ở trước cửa.
Các phu nhân tiểu thư đang đứng trước phủ nói chuyện thì một nữ nhân y phục bẩn thỉu tóc tai bù xù vọt tới trước mặt, “Lão phu nhân, nương, nhị muội, ta là Lam nhi, ta không có chết, ta còn sống đây! Tại sao các người không tới đưa ta về chứ!”
Người trong nhà an táng kẻ thế thân mạo danh nàng cũng không có ai kiểm tra kỹ lưỡng sao? Tạ Vân Lam oán hận trong lòng, nhưng càng hy vọng là người nhà không cẩn thận nghĩ sai rồi.
Ba vị phu nhân làm khách cùng mấy tiểu thư dự tiệc đều ngạc nhiên nhìn Tạ Vân Lam rồi lại nhìn An thị cùng Tạ lão phu nhân, không phải đại tiểu thư của Tạ gia đã chết sao? Vậy người này là ai?
An thị ngượng ngùng, bà len lén nhìn về phía Tạ lão phu nhân, phát hiện mặt bà lão đã âm u một mảnh, tàn nhẫn trong đáy mắt đều sôi trào.
Bà giật mình trong lòng, không thể nhận, đánh chết cũng không thể nhận! Nếu không chính là khi quân! Nếu Cố Quý phi đưa cho bà một nữ nhi đã chết thì không thể để Tạ Vân Lam còn sống.
“Bây đâu, mang kẻ ăn mày này đi đi!” An thị vừa giận vừa tức, bất kể nàng ta có phải đại nữ nhi của mình hay không, không thể nghi ngờ là trong lúc mấu chốt thì sự xuất hiện của nàng ta khiến Tạ phủ thêm phiền phức, cũng khiến bà gặp rắc rối!
Trước mặt còn có ba phu nhân ở đây, nếu bị bọn họ bêu rếu ở ngoài thì Tạ phủ sẽ gặp phải chuyện lớn! Nói không chừng Cố Quý phu sẽ lại làm khó dễ Tạ phủ, gây khó dễ cho bà!
Hai bà tử của Tạ phu tiến lên kéo Tạ Vân Lam đang khóc sướt mướt đi, lôi tới một góc tường rồi hung hăng đá nàng ta một đạp, sau đó nghênh nang rời đi.
Tạ Vân Lam chạy một mạch nên vừa mệt vừa đói lại lạnh, không nghĩ tới người thân đứng ở cửa nhà lại không nhận mình.
Đó là người nhà của nàng ta sao? Nếu không phải là nàng cầm tiền của Tạ Uyển tới đưa cho nương, làm sao nhà mẹ của nương lại giàu sang như hôm nay? Còn được lên làm quan? Còn có nhị ca Tạ Tuân lại dám trộm đồ cưới của nàng, khiến nàng bị người của phủ Tấn Vương cười nhạo.
Được, được lắm, từ bây giờ nàng cũng không mang họ Tạ nữa, nàng không có người nhà như vậy!
Một mép váy màu tím lướt qua trước mặt nàng ta rồi dừng lại, hình thêu trên giày là Hồng Mai mà nàng ta vô cùng chán ghét.
Nàng ta theo mép váy nhìn lên trên. Nữ tử đang thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt trong suốt giống như mắt của Tạ Uyển, không có vẻ mặt đặc biệt gì. Cơ thể gầy nhỏ, mặt hơi tái, tóc đen bay ở phía sau, thanh lệ thoát tục.
Ánh mắt Tạ Vân Lam dời khỏi mặt người phía trước, khóe miệng nhếch lên, vén tóc của mình ra sau tai, hất cằm ngạo nghễ, xoay người đi.