Cô gái lặng im không nói gì, làm cho anh càng lo lắng hơn nha.
Nhìn lên bàn, chợt thấy có một số tiền được đặt ngay ngắn thì anh có chút hoảng:
- Thuần, tiền này...
- "..."
Chắc chắn là bệnh viện trả lại do chưa đủ rồi. Vậy là họ đã nhận tiền của anh chàng hôm qua rồi sao? Đó là do anh nghĩ vậy.
- Chết thật, chồng đã bảo rằng sẽ cố gắng hoàn thành tất cả cho họ mà. Sao lại như vậy?
-"..." - Cô bật khóc.
- Vợ, sao lại khóc rồi? - Anh cố gắng phân bua - Tin anh đi, anh có thể lo cho vợ được mà. Cùng lắm thì...
- "Bán nốt quả thận còn lại luôn đúng không?" - Cô nhìn anh, bằng đôi mắt đầy nước.
- Ơ, sao vợ biết nhỉ? - Huy như vừa bị bắt quả tang, gãi đầu - Ông bác sĩ ấy cũng thật là...
Anh xem nó như một chuyện hết sức bình thường, đánh đổi một chút mà có thể trả được tiền viện phí cho vợ anh thì việc gì phải từ chối? Đó là suy nghĩ của một chàng ngốc, đơn giản đến mức làm người khác đau lòng.
- "Từ nay không cho phép chồng làm như vậy nữa, có biết không?"
- Ơ, vì sao?
- "Không vì sao hết, cứ làm như lời em nói..."
Làm sao cô có thể giảng giải cho chàng ngốc này hiểu được mọi chuyện đây? Cứ như vậy thì anh sẽ bị người khác lừa gạt nữa mất.
Huy khó hiểu thật, nhưng thôi đó là ý của vợ rồi, anh phải nghe lời và làm một đứa trẻ ngoan. Khẽ đưa tay ôm nhẹ cô gái nhỏ vào lòng, anh vỗ về như là việc có sẵn từ bản năng:
- Anh hứa mà. Xin lỗi đã làm vợ buồn. Ngoan, đừng khóc nữa...
Nước mắt Diễm Thuần lần lượt thấm qua sơmi của anh. Người đàn ông trước mặt cô đây tuy chỉ là một tên ngốc, nhưng tấm lòng kia làm cho cô cảm thấy mình đã may mắn vô cùng.
May mắn vì có được anh...
Mùi hương của anh, thật quen thuộc. Như là có sẵn, đã được ướp từ trong da thịt vậy. Đó là hương thơm rất đặc biệt - hổ phách!
*
- Mẹ kiếp! - Vừa về đến văn phòng riêng, Vũ bực tức quẳng chiếc cặp xuống bàn.
Chồng gì chứ? Vậy là mục đích Diễm Thuần bỏ hắn đi là để lấy chồng sao?
Lại còn là một tên ngốc ngỗ ngáo, không được bình thường nữa. Từ khi nào cô gái kia lại đặt ra tiêu chuẩn tầm thường đến như vậy?
Vũ đã cất công tìm cô bấy lâu nay. Vừa gặp mấy ngày trước, mấy ngày sau đã vào viện. Rốt cuộc tên dở người ấy chăm sóc cô thế nào?
Đã thế lúc nãy bệnh viện còn thẳng thừng trả lại tiền cho hắn, với lý do là đã có chồng của bệnh nhân đóng rồi.
Là ai vừa hay tin đã vội chạy đến? Là ai đã ở đó chăm sóc cô suốt ngày hôm qua? Vậy mà đùng một cái, tên ngốc kia bước vào, cướp đi tất cả công sức của hắn.
Đúng là một sự sỉ nhục rồi nha.
"Chồng!" từ này Vũ vừa nghĩ đến thôi cũng đủ thấy căm tức, khó chịu lắm rồi.
Lại tiếp tục cho người theo dõi, hắn muốn biết cuộc sống hiện tại của cô gái kia. Để xem có gì ở đó mà Diễm Thuần lại tình nguyện bỏ hắn đi như vậy?
Rồi có một ngày, hắn sẽ mang cô về đây, trở lại bên hắn.
Vì, có lẽ hắn yêu Diễm Thuần mất rồi!
*
Ba ngày sau, Diễm Thuần được xuất viện...
Huy không cho cô gái nhỏ làm bất cứ việc gì nữa. Cô chỉ có nhiệm vụ nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi thứ anh có thể làm thay cô được mà.
- Món này anh vừa làm, hình như là cháo đấy. Vợ ăn thử xem...
- "Của chồng làm?" - Có chút lo lắng, nhưng Diễm Thuần vẫn nhận lấy cái bát được gọi là "cháo" kia từ tay anh.
Chồng cô nói cháo thì món này chính là cháo thôi. Mỉm cười, cô bắt đầu ăn nó...
- Thế nào? Có ổn không?
- "Aaa, mặn quá!" - Diễm Thuần nhăn mặt, mặn chết cô rồi.
- Mặn lắm sao? - Anh lấy một muỗng và ăn thử - Aww, chắc là do chồng bỏ nhầm đường thành muối mất rồi.
- "Khổ quá đi!"
- Vì hai lọ ấy cùng màu với nhau mà, làm sao chồng biết được? - Huy đang phân bua, lỗi nào tại anh cơ chứ?
Ai bảo đường và muối cùng một màu trắng làm chi?
Nói thế thôi chứ Huy biết được "khả năng nấu nướng" của mình. Nên ngay lập tức, anh đi ra ngoài mua lại phần cháo mới cho cô.
Diễm Thuần chỉ biết trông theo bóng lưng có chút vội vàng kia mà bật cười.
Suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một chàng ngốc. Nhưng có sao, anh chân thành với tình cảm này, với cô, thế là đủ!