- Quà đấy! Bị con phát hiện rồi ư? - Đón San Ni vào lòng, Uy Vũ bày ra vẻ mặt tiếc nuối.
- Cho con ạ?
- Uhm. Chúc bé Túc Quân sinh nhật vui vẻ.
- Chú à, không phải đã quy định rồi sao? - Đứa nhỏ tỏ vẻ không vui - Con là San Ni, khi nào có người ngoài hỏi mới trả lời là Túc Quân cơ mà...
- Ha ha, ta quên mất! - Hắn cười khoái chí - San Ni thật giỏi nha.
- A, là búp bê ạ? - San Ni vui vẻ hôn lên má hắn - Cảm ơn chú dễ thương.
- Được rồi, San Ni ngoan. Mau xuống bếp xem hôm nay mẹ con nấu những gì nào.
Uy Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ xíu ấy dẫn đi. Từ khi đứa nhỏ biết nói, nó trở nên hiếu động và hiểu chuyện vô cùng. Nhưng trên tất cả, San Ni cũng chỉ gọi hắn là chú dễ thương.
- Mẹ! Cá cháy kìa! - Cô bé hét lớn khi thấy mẹ nó cứ đứng trước gian bếp, bần thần.
Diễm Thuần giật mình, tắt lửa. Từ sáng đến giờ cô cứ lơ đễnh mãi thôi.
- Bị sao vậy Tiểu Thuần? - Uy Vũ đi đến, định sờ trán cô nhưng ai kia đã kịp phản ứng, khéo léo chối từ.
- Tôi không sao. Chỉ là hơi mệt thôi. Ăn sáng được rồi.
*
- San Ni, sinh nhật vui vẻ nhé! - Diễm Thuần hôn lên trán đứa nhỏ, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Hôm nay là sinh nhật tròn ba tuổi của San Ni. Đồng nghĩa, đã ba lần cô cùng Uy Vũ tổ chức sinh nhật cho con bé ở Lâm gia rồi.
- Cảm ơn mẹ. - San Ni háo hức - Liệu bánh kem năm nay có to hơn không ạ?
- Con muốn bánh kem to quá làm gì? Có ăn hết đâu nhỉ?
- Nhưng con muốn có một chiếc bánh kem to bằng chừng này cơ. - San Ni dang rộng vòng tay, thật tiếc là vẫn chưa đạt được kích cỡ như mong muốn.
- Nó là con nít mà em. - Uy Vũ cười rồi quay sang nhìn đứa nhỏ - Một chút nữa ta sẽ dẫn con đi chơi, đến tối chúng ta sẽ mang về chiếc bánh kem to nhất.
- Hôm nay không đến công ty hay sao mà hứa hẹn ghê vậy ngài chủ tịch? - Diễm Thuần vừa ăn vừa nói đùa.
- Mấy khi đến dịp sinh nhật con bé. Có bận rộn mấy cũng phải hủy thôi.
- Chú dễ thương thật tốt bụng nha. - San Ni hào hứng quay sang Diễm Thuần - Vậy bây giờ chúng ta đi luôn hở mẹ?
- Ơ...
- San Ni ngoan, lúc nãy con cũng thấy là mẹ không được khỏe rồi. Hãy để mẹ con ở nhà nghỉ ngơi đi. Chỉ có ta và con đi thôi, được chứ? - Uy Vũ nhìn thấy sắc mặt có chút kém của cô mà lựa lời nói với đứa nhỏ.
- Không sao cả, tối nay con sẽ cùng chú dễ thương mang một chiếc bánh kem to ơi là to về cùng ăn với mẹ nhé. - Đứa nhỏ ôm hôn mẹ nó, không có mẹ đi cùng cũng tiếc thật đấy, nhưng không sao, đã có chú dễ thương rồi.
Đi chơi với chú thật thích lắm nha.
Uy Vũ dặn dò cô nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đến tối chắc chắn họ sẽ mang bánh kem về tổ chức sinh nhật cho San Ni tại nhà như mọi lần trước. Diễm Thuần gật đầu, tiễn hai người họ ra xe.
*
- Diễm Thuần, là cô đó sao? - Nhận ra bóng người quen thuộc đang thấp thoáng đứng ngoài cổng kia, Mark ngạc nhiên gọi lớn.
- Đã lâu không gặp... - Cô không biết vì sao Mark vẫn còn ở nơi này.
- Cô nói được rồi à? - Anh có chút vui vẻ - Chúc mừng nhé.
-...
- Hình như cô vẫn còn hiểu lầm tôi? Cũng phải, ba năm rồi, có gặp lại nhau lúc nào đâu mà biện bạch...
- Ý anh là sao?
- Cô đang thắc mắc vì sao tôi hại hai người như vậy mà thiếu gia vẫn để tôi ở lại Tần Khanh à?
-... - Cô khẽ gật đầu, trong lòng thật không thể nào hiểu nổi.
- Và cả chuyện vì sao thiếu gia còn sống nữa, đúng không?
- Uhm, mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy. Đứa nhỏ vẫn còn sống, và bây giờ là đến Thụy Phương.
Mark chỉ biết cười trừ, rồi sau đó anh kể lại tường tận mọi chuyện đã xảy ra. Tất cả, từ việc anh nhờ Uy Vũ trông nom giúp đứa nhỏ, đến cả việc kế hoạch trên sân thượng ngày hôm ấy cũng là nhằm mục đích bảo vệ cho cô, đưa Alice vào tròng.
- Rốt cuộc thì mọi người còn giấu tôi chuyện gì nữa chứ? - Nắm chặt bàn tay lại, Diễm Thuần xúc động không thể nói thành lời.
- Thì... - Mark định nói gì đó nhưng chợt nhớ ra - Aww, mãi nói chuyện với cô mà tôi quên không mở cửa rồi.
Cánh cửa vừa được mở ra thì cũng là lúc phía sau có một giọng nói trầm buồn truyền tới:
- Mark! - Là tiếng của Thụy Phương - Không được mở cửa!
- Thiếu gia...
- Anh...
Hai người đồng loạt lên tiếng, họ trở nên ngạc nhiên vô cùng. Riêng Thụy Phương thì vẫn giữ nguyên thái độ khi nãy:
- Đừng để cô ấy vào! - Rồi anh đưa tầm mắt sang nhìn cô - Nhà của em, không còn ở Tần Khanh nữa mà là Lâm gia!
- Anh, hãy nghe em nói...
- Được rồi! - Thụy Phương ra hiệu im lặng - Em có thể về, với chồng con em...
Đừng nên vì sự xuất hiện của anh mà khiến cho gia đình mới của em phải gặp vấn đề, không được vui vẻ.
Sau đó anh quay mặt vào trong, thái độ vẫn vô cảm, lạnh lùng.
- Cô Diễm Thuần, xin lỗi nhé. - Mark áy náy - Cô có cần tôi đưa về không?
- Không sao! Tôi tự về được rồi.
Thế là cô cũng quay mặt đi. Mỗi người tuy rẽ sang một hướng nhưng có ai biết được tim họ vẫn chung đường?
Cả ngày nay, Diễm Thuần cảm thấy thật mệt mỏi nhưng không thể nào nghỉ ngơi cho được. Vì vậy, cô đánh liều đến đây gặp anh, cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này.
*
- Sao đến giờ em mới về? San Ni đã đợi lâu lắm rồi đấy! - Thấy cô bước vào nhà, Uy Vũ lập tức chạy đến, sốt ruột hỏi ngay.
- Xin lỗi, San Ni đâu rồi?
- Tôi vừa bế lên phòng, con bé đã ngủ say.
- Chắc là nó giận tôi lắm... - Diễm Thuần buồn bã, buổi hẹn ăn bánh kem vì thế đã hủy rồi còn đâu.
- Không sao, cả ngày nay con bé đã chạy nhảy khá nhiều, thấm mệt rồi nên muốn đi ngủ sớm đó thôi. Em không có lỗi gì cả.
Mà cả ngày nay em đã đi đâu?
Sau khi rời khỏi nhà Thụy Phương, cô cứ thế lang thang đến tận giờ này.
Nỗi đau kia, chồng chất thật đấy. Cô sắp sửa không chịu nổi rồi.
Cô phải ăn nói làm sao với Uy Vũ đây? Sẽ như thế nào khi hắn biết được chuyện Thụy Phương vẫn còn sống?
Cô không muốn giấu giếm hắn bất kỳ điều gì cả. Nhưng cũng chẳng thể nào có can đảm để nói ra.
Cuối cùng thì, Uy Vũ cũng sẽ là người bị tổn thương lần nữa.
- Em lại mệt à? Vậy không cần trả lời nữa. Nghỉ ngơi sớm đi. - Hắn đã đưa cô lên đến cửa phòng.
- Uy Vũ này... - Lấy hết can đảm, cô nắm lấy tay áo hắn, kéo nhẹ lại.
- Sao nhỉ? Lại có việc gì? - Uy Vũ nhìn cô, ngạc nhiên hỏi.
- Thụy Phương... trở về rồi!