- "Chào buổi sáng, tỉnh rồi à?" - Diễm Thuần mỉm cười, không biết anh ta có hiểu không?
- Chào em ~
- Sao cơ? - Anh ta vừa gọi cô là gì?
Giọng điệu nghe lẳng lơ thật...
Nghe ngữ âm của anh chàng này thật chẳng khác gì một cậu nhóc. Ôi, không lẽ là anh đã bị ngốc rồi sao?
- Này em à! Anh đói... - Anh ta lại lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Diễm Thuần bước xuống giường, lấy ra bộ quần áo tối qua đã giặt sạch đưa cho chàng trai:
- Anh phải mặc cái này à? - Giọng điệu không thể nào ngơ ngác hơn.
Cô gật đầu rồi đi xuống bếp làm bữa sáng. Một lúc sau ai kia cũng từ phòng thay đồ bước ra.
- Xong rồi!
- "Uhm, giỏi lắm..." - Diễm Thuần gật đầu.
- A, biết rồi. Em vừa bảo anh đây rất giỏi có phải không?
Anh chàng này có thể hiểu được những gì cô muốn nói hay sao?
- Thơm quá đi... - Ai đó ra sức hít hà nồi cháo trước mặt.
- "Ăn được rồi. "
Diễm Thuần đưa cho anh một cái bát lớn đầy cháo vì cô nghĩ chắc anh cũng đói lắm rồi nên cần ăn nhiều một chút. Không ngờ anh lại chia bớt một phần vào bát của cô.
- Em ăn đi a~ Anh đây không cần nhiều như vậy đâu, khỏe lắm. - Anh nói và tự tin đấm vào ngực, tỏ ý rằng mình rất khỏe.
- "Cảm ơn." - Diễm Thuần mỉm cười.
Anh ăn rất từ tốn, lịch sự. Bộ quần áo hôm qua tuy đã bị rách nhiều chỗ nhưng khí chất không vì thế mà giảm đi phần nào. Diễm Thuần đang có suy nghĩ: nếu không thành ra như vậy, chắc có lẽ anh đã là một người rất ưu tú đó nha.
Ăn xong, cô lại chuẩn bị để đến tòa soạn để bàn giao lại số tài liệu mình đã làm tối hôm qua. Anh thấy như vậy bèn hỏi:
- Em phải ra ngoài sao?
- "Uhm, ở nhà ngoan. Em sẽ về sớm thôi." - Diễm Thuần viết lên tay anh làm anh rất ư là nhột nha.
- A, haha... Nhột quá! Anh biết rồi.
Rồi cô cầm chiếc phong bì lên và đi ra ngoài. Bất đắc dĩ phải khóa cửa lại vì sợ anh sẽ chạy lung tung, không may sẽ bị lạc thì khổ. Chàng trai ấy cũng không có ý kiến, ngoan ngoãn trở vào trong.
Hôm nay Diễm Thuần đã giao hết phần việc mà người khác phải làm nhiều ngày mới xong. Vì cô cố gắng gấp nhiều lần so với người bình thường nên mới có thể hoàn thành sớm như vậy. Tiền công cô nhận được rất khá Diễm Thuần nghĩ nên mua thêm một vài thứ vật dụng trong nhà nữa. Vì từ nay cô sẽ không còn phải sống đơn độc nữa, vì anh chính là người thân của cô.
Mở cửa bước vào nhà, Diễm Thuần thấy anh đang nằm trên giường, cả người cứ xoay qua xoay lại trông có vẻ là đang chán. Nhưng vừa thấy cô về, anh lập tức ngồi dậy chạy đến cầm lấy túi đồ giúp cô.
- A, em về rồi. Làm anh đây chờ mãi...
- "Uhm" - Diễm Thuần gật đầu rồi lấy từ trong túi ra một bộ quần áo mới, đưa cho anh - "Đây, cho anh."
- Ơ... của anh thật à? Đi thử luôn nhé? - Anh nói và sốt sắng cầm bộ quần áo chạy vào trong.
Chỉ là một bộ quần áo mà cũng có thể khiến cho chàng trai ấy vui như thế sao?
Sao lại hợp vậy chứ? Đơn giản chỉ là một chiếc quần jump với chiếc áo sơ mi trắng thôi, không ngờ khi khoác lên người anh lại vừa vặn như vậy. Thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ đó nha.
- "Như thế này mới đúng... " - Khẽ chỉnh lại chiếc cổ áo vẫn còn gấp nếp kia, Diễm Thuần mỉm cười.
- À, ra là thế! - Ai kia gật gù tỏ vẻ thông hiểu - Có đẹp không?
Anh là đang thích thú đó nha. Ánh mắt kia nhắm tít lại vì vui vẻ.
Cô chỉ lặng lẽ gật đầu.
Từ nay, anh đã là người thân của cô rồi. Diễm Thuần tự nhủ rằng bản thân phải tiếp tục cố gắng làm việc để anh chàng ngốc này có thể sống thoải mái hơn một chút.
Đúng, là cô đang cô đơn, đang buồn biết nhường nào. Không biết là vì lý do gì mà ông trời lại mang anh đến vào lúc này nhỉ? Mọi chuyện diễn ra nhanh quá, Diễm Thuần không khỏi lấy làm lạ nha...